Chương 18: Tình yêu cần biểu đạt
Có lúc Bạc Mộ Vũ rất mịt mù, rốt cuộc tính chất của từ "tổn thương" là gì.
Trong nhận thức của cô, hình thành tâm lí hoặc vết thương trên cơ thể với người xung quanh được gọi là tổn thương. Nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng làm việc như thế, cô chỉ từ chối những thứ bản thân không muốn tiếp nhận.
Hồi đại học cũng từng xảy ra chuyện như thế, sau đó có một số tin đồn, nói cô làm tổn thương bạn học nào đó, khiến suốt một thời gian dài bạn học đó không có cách nào tập trung tinh thần học tập.
Mà rõ ràng Bạc Mộ Vũ nhỉ nhớ bản thân nói đúng một câu, "Không, tôi không thích cậu", chỉ một câu như thế mà thôi.
Cô từ chối thứ bản thân không muốn, cho nên đối phương cảm thấy bị tổn thương, muốn tránh khỏi những chuyện như thế, phải chăng nên tiếp nhận? Nhưng nếu tiếp nhận, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm với tổn thương gây ra cho cô?
Bạc Mộ Vũ rời khỏi bữa tiệc trước, lên tắc-xi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay vân vê màn hình điện thoại vừa tối đi.
"Check in, khóc lóc thảm thiết, kiên trì bị thương (1/1)"
Đây là dòng tin Bạc Mộ Vũ vừa nhìn thấy trên trang cá nhân, người đăng bài là Dương Khiêm bị cô từ chối trong bữa tiệc, bên dưới bài đăng còn có mấy người đồng nghiệp nhấn like.
Chiếc tắc-xi dừng lại gần căn biệt thự của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ xuống xe, xách theo chút đồ ngọt bản thân mua về.
Những tin đồn liên quan tới bản thân không chỉ có một lần này, nên đồng thời Bạc Mộ Vũ cũng đã quen, chỉ là có khi không hiểu nổi.
Cô đoán có lẽ Giang Trần Âm đã về tới nhà, bước chân tăng tốc, nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, khóe miệng cong lên ý cười chưa từng xuất hiện trong buổi tối hôm nay.
Khi gần tới cổng, mấy câu qua lại của cuộc đối thoại khiến Bạc Mộ Vũ dừng bước ở góc đường.
"Trần Âm, chỉ là hôm nay vừa hay anh có bữa tiệc tiếp khách, nhìn thấy bánh ngọt không tệ nên mang đến cho em mà thôi. Anh không có ý khác..."
Người đang lên tiếng là một người đàn ông mặc bộ đồ tây, dáng người thẳng tắp, nhìn rất cao, đường nét góc nghiêng tuấn tú, âm thanh mộc mạc.
Giang Trần Âm khoanh hai tay trước ngực, trên mặt hiếm khi không có nụ cười, hơn nữa ấn đường nhíu chặt lại.
"Dịch An." Cô ấy thở dài một hơi, muốn nói lại thôi, "Trước kia chúng ta đã nói rất rõ ràng..."
Mạnh Dịch An tiến lên phía trước một bước, "Anh biết, anh thật sự không có ý gì khác. Anh không dám mơ tưởng điều gì, chỉ hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn, em có thể tiếp nhận một chút ý tốt từ anh, chỉ thế mà thôi."
Lúc này Bạc Mộ Vũ mới nhìn tới hộp bánh ngọt xinh đẹp trên tay người đàn ông kia, nhìn cách đóng gói như thế nào có phải nhìn thấy trong buổi tiệc rượu rồi tiện đường mang tới tặng.
Trước giờ Bạc Mộ Vũ chưa từng gặp người đàn ông này, người đó là ai?
Bạc Mộ Vũ còn chưa tìm ra bất kì manh mối gì, Giang Trần Âm đã lắc đầu: "Chúng ta đã kết thúc rồi, ý tốt như thế đối với người bạn bình thường thì không có gì, nhưng dù sao chúng ta từng yêu nhau, để tránh hậu quả không cần thiết, sau này xin anh đừng tặng bất cứ thứ gì cho em nữa."
"Trần Âm..."
"Về đi." Giang Trần Âm thả lỏng hai tay, quay đầu đi vào nhà, không có lấy một chút do dự.
Bạc Mộ Vũ nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cổng, không ngừng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, một lúc sau mới quay người rời đi.
Trước kia cô chưa từng gặp người này, nhưng theo cách nói chuyện của Giang Trần Âm, người đó và Giang Trần Âm từng yêu nhau. Đây là chuyện lúc nào? Sao cô không có lấy một chút ấn tượng? Đừng nói là ấn tượng về việc Giang Trần Âm từng yêu đương, ngay tới việc người đàn ông này là ai, cô cũng không biết, cũng chưa từng gặp.
Bạc Mộ Vũ giống hệt người đàn ông kia, cũng đứng một lúc lâu, sau đó mới cất bước vào nhà.
Cô mở cửa ra, phòng khách sáng đèn chờ cô về, nhưng không thấy Giang Trần Âm đâu.
Cô đi vào trong nhà bếp, nhìn thấy Giang Trần Âm dựa vào tủ bếp, tay trái vòng trước ngực, khuỷu tay phải đè lên mu bàn tay trái, sau đó ngón tay thon dài nắm lấy cốc thủy tinh miệng thấp, uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn có vẻ như Giang Trần Âm đã về được một lúc lâu.
Ban nãy Bạc Mộ Vũ chỉ quan tâm tới cuộc đối thoại của Giang Trần Âm và người đàn ông kia, nhất thời không lưu tâm tới việc cô ấy đã thay chiếc áo phông hở một bên vai, cùng chiếc quần jean bó màu xanh nhạt, thân hình cao lại gầy, cơ bụng bên dưới chiếc áo như ẩn như hiện theo từng động tác chuyển động của Giang Trần Âm.
"Cô Âm."
Giang Trần Âm nhìn tới, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh đã cùng đôi môi đỏ cong cong cười lên, "Về rồi à? Tối nay có gì ngon không?"
"Cũng toàn là những thứ ấy." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, giơ chiếc hộp trong tay lên, "Đây là bánh ngọt cháu mang về cho cô."
Giang Trần Âm như cười như không nói: "Cháu làm thế này là muốn công sức tập luyện ban nãy của cô thành công cốc à?"
Cô ấy đặt cốc xuống, sờ lên bụng mình, lớn tuổi còn ăn đêm, hơn nữa còn là bánh kem, có phải đứa trẻ này tưởng rằng cô ấy vẫn là cô gái trẻ tuổi hai mươi mấy chăng?
Từ sau tuổi ba mươi, Giang Trần Âm rất ít khi động vào đồ ngọt, cũng không phải không thể ăn, chỉ là cố gắng khống chế, hơn nữa cũng đã tạo thành thói quen.
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ nói một câu, "Vậy thì không ăn nữa", sau đó im lặng cho bánh kem vào trong tủ lạnh.
Vừa mở cửa tủ lạnh ra đã bị một cánh tay vừa trắng vừa dài thò tới vỗ "bốp" một tiếng đóng lại, Bạc Mộ Vũ ngẩn người quay đầu.
Tay còn lại của Giang Trần Âm nhận lấy chiếc hộp nhỏ đang giơ lên trong không trung của Bạc Mộ Vũ, ngữ điệu tự nhiên nói: "Nhưng là đồ Mộ Vũ của chúng ta mang về, sao có thể không ăn chứ? Cùng lắm thì ngày mai tập thêm nửa tiếng nữa."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ngơ được Giang Trần Âm kéo tới ngồi xuống bàn ăn, nhìn chiếc hộp bản thân mang về được chầm chậm mở ra, cảm giác trong lòng liền thỏa mãn như thể món quà bản thân chuẩn bị được người bản thân để ý vui vẻ nhận lấy.
Vì ban nãy người đàn ông kia tặng đồ, Giang Trần Âm không hề nhận.
Đáy mắt ngập tràn ý cười của Bạc Mộ Vũ chuyển sang trầm ngâm, cô muốn biết chuyện có liên quan tới Giang Trần Âm và người đàn ông kia. Cho dù Giang Trần Âm từ chối lòng tốt của người đó, cho dù đã là quá khứ, cô cũng vẫn muốn tìm hiểu.
Nhưng cô không chắc chắn người đàn ông kia liệu có liên quan tới chuyện cũ trong lời của ông Giang hay không, cho nên cô không thể mạo phạm như thế.
Những cảm xúc này nhanh chóng lướt qua đầu Bạc Mộ Vũ, cô khẽ hỏi: "Ngon không ạ? Có ngọt quá không?"
"Cũng được." Giang Trần Âm lấy dĩa xiên một chút kem cho vào miệng, sau đó nhìn Bạc Mộ Vũ: "Chúng ta mỗi người một nửa được chứ? Chia sẻ gánh nặng với cô."
"Vâng, vậy cô để lại cho cháu một ít." Bạc Mộ Vũ đồng ý, vẫn nhìn Giang Trần Âm.
"Không cần, tới ăn chung đi." Giang Trần Âm cười lên, đưa tay ra, "Nào, lại đây."
Giống như lúc còn nhỏ, khi Giang Trần Âm muốn đút đồ ăn cho cô sẽ đưa một tay tới, biểu thị Bạc Mộ Vũ đi tới, sau đó cuộn cánh tay lại ôm lấy cơ thể cô, rồi dùng âm thanh vui tai lại dịu dàng dỗ dành cô: "Mộ Vũ của chúng ta muốn ăn rồi, nào, há miệng ra..."
Bạc Mộ Vũ liền nũng nịu cười, há chiếc miệng nhỏ để Giang Trần Âm đút từng thìa cháo hoặc đồ ăn khác cho bản thân.
Nụ cười của Giang Trần Âm thân mật lại dịu dàng y hệt trong kí ức, giống như dòng nước luôn ôm lấy bản thân, dịu dàng lại mạnh mẽ.
Bạc Mộ Vũ mất hồn, sau đó vội vàng ngồi gần lại, để tay Giang Trần Âm vòng lấy vai cô, giây tiếp theo liền nghe thấy âm thanh trầm thấp lại mang theo ý cười của cô ấy vang lên bên tai: "Nào, ăn một miếng."
Cô nghe lời há miệng ăn bánh, vị ngọt trong lòng vượt qua cả bánh kem trong miệng.
Cho dù vào lúc này, Bạc Mộ Vũ vẫn nhớ những nghi hoặc của bản thân, cô không muốn khiến cô Âm của mình vĩnh viễn chịu đựng những cảm xúc nên biến mất từ lâu kia.
"Cô Âm, ban nãy cháu nhìn thấy cô đứng ngoài cổng nói chuyện với một người."
Bạc Mộ Vũ vừa nói xong liền cảm nhận được động tác xúc bánh kem của Giang Trần Âm khựng lại, tuy nhanh chóng khôi phục, nhưng bản thân xác thực đã nhìn thấy.
Giang Trần Âm đút thêm cho cô một miếng, sau đó đặt dĩa xuống, khẽ hỏi: "Vậy cháu có nghe thấy không?"
"Có ạ, nghe được một chút."
Bạc Mộ Vũ khẽ quay đầu nhìn Giang Trần Âm, hai tay níu lấy vạt áo cô ấy, "Cháu muốn biết chuyện của cô... trước kia cô từng nói cô sẽ tốt với cháu cả đời, vậy bây giờ cháu muốn biết chuyện của cô, cô có thể đừng giấu cháu được không?"
"Đứa trẻ ngốc..." Giang Trần Âm cười lên, xoa đầu Bạc Mộ Vũ, trong mắt chứa đầy vẻ nuông chiều, "Cháu muốn biết thì đương nhiên cô có thể nói cho cháu, căng thẳng như thế làm gì?"
Bạc Mộ Vũ không lên tiếng, tay vẫn giữ lấy vạt áo của Giang Trần Âm, chỉ là chầm chậm thả lỏng.
"Chẳng qua là chuyện này không có gì hay ho để nói." Giang Trần Âm khẽ thở dài một tiếng, sau đó cười nói: "Có thể để cô ôm chặt một chút không?"
Bạc Mộ Vũ tự giác ngồi gần thêm chút nữa, hai tay đổi thành ôm lấy eo Giang Trần Âm, âm thanh lí nhí như muỗi: "Được ạ, cháu ngồi gần cô rồi, cô ôm đi."
Giang Trần Âm khẽ cười, đưa hai tay ôm lấy chiếc lò sưởi nhỏ trong lòng, đầu cũng dính gần góc mặt của Bạc Mộ Vũ, giống như đang tìm kiếm chỗ dựa.
"Người ban nãy tên là Mạnh Dịch An, cô và chú ấy đã quen nhau rất nhiều năm, bố cô rất thích chú ấy. Cô và chú ấy học chung một trường tiểu học, chung một trường cấp hai, mãi tới khi lên cấp ba mới không chung trường nữa. Thành tích của chú ấy vượt trội, còn tốt hơn cả cô, cho nên hồi đi thi đại học, chú ấy cố ý để trống một đề không làm, sau đó chú ấy nói, chú ấy muốn học chung một trường đại học với cô."
Bạc Mộ Vũ mở to mắt, khi quay đầu nhìn Giang Trần Âm vẫn chưa thể phản ứng kịp.
Giang Trần Âm xoa đầu Bạc Mộ Vũ, sau đó nói: "Không chỉ là bố cô, cô cũng từng thích chú ấy, cô thừa nhận, cô từng thích chú ấy." Giang Trần Âm dừng lại giây lát, âm thanh trở nên buồn bã: "Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích mà thôi."
"Sao đó, hai người chia tay ạ?" Bạc Mộ Vũ cọ lên mặt Giang Trần Âm.
"Ừm, chia tay rồi." Giang Trần Âm thở dài một tiếng, thanh âm lúc này nghe có vẻ đã thả lỏng hơn nhiều: "Trước khi yêu đương với chú ấy, cô rất sợ làm tổn thương người khác, cô sợ một chuyện nào đó mà cô làm ra sẽ khiến người khác bị tổn thương, hơn nữa là kiểu tổn thương không có cách nào cứu vãn."
Câu nói phía sau của Giang Trần Âm rất khẽ, khẽ tới mức giống như đang nói với chính mình, đôi tay ôm lấy Bạc Mộ Vũ cũng đột nhiên dùng sức hơn nhiều.
"Cô và chú ấy quen nhau từ nhỏ, cô rất tin tưởng chú ấy. Khi cảm xúc của cô tồi tệ nhất, gần như rơi vào trạng thái sụp đổ thì chú ấy đã ở bên cạnh cô. Cho nên sau khi tâm trạng của cô dần dần phục hồi, cô vẫn tin tưởng chú ấy, hơn nữa còn thử tiếp nhận lời tỏ tình của chú ấy. Nhưng sau này cô phát hiện, thứ chú ấy cần thì cô không cách nào cho chú ấy."
"Là gì ạ?" Bạc Mộ Vũ có chút căng thẳng, còn cả chút hiếu kì.
Giang Trần Âm cười cười: "Là tình yêu."
"Tình yêu có thể cho đi ạ?"
"Tình yêu cần biểu đạt." Giang Trần Âm thu lại nụ cười, "Khi đó chú ấy nói không cảm nhận được cô yêu chú ấy, loại cảm giác khắc ghi được đặt trong tim, được nhớ nhung, được yêu, chú ấy không hề cảm nhận được chút nào. Chú ấy còn nói, cô như thế khiến chú ấy rất khó chịu."
Bạc Mộ Vũ hỏi: "Vì cô không biểu đạt ra tình yêu chú kia cần, nên sau đó hai người liền chia tay?"
"Đúng, cô đã đề nghị chia tay. Khi chú ấy nói chú ấy rất buồn, dường như trong khoảnh khắc ấy cô liền nghĩ tới chuyện chia tay, cô rất sợ làm tổn thương người khác. Mãi tới lúc này cô vẫn không dám thử lại, cô sợ cho dù cẩn thận thử tới đâu tới cuối cùng hậu quả vẫn là cô làm tổn thương người khác..."
Âm thanh của Giang Trần Âm bắt đầu run rẩy, nỗi sợ hãi đang lan tràn trong lòng, sinh sôi giống như cành lá um tùm.
Cảm giác này, trải qua bao lâu vẫn còn như mới.
Giang Trần Âm rất khó che đậy bản thân nghiêm ngặt trước mặt Bạc Mộ Vũ, vì từ nhỏ đứa trẻ này đã ở chung với bản thân như một người bạn, cực ít khí khóc lóc làm loạn với cô ấy, cô ấy có nói gì đứa trẻ này cũng sẽ nghe lời, ghi nhớ lại.
Cho nên sự bất an của cô ấy cũng truyền đạt tới Bạc Mộ Vũ trong lòng thông qua âm thanh cùng động tác của bản thân, rõ ràng lại kéo dài.
"Sau khi chia tay, cô càng chắc chắn cô không yêu chú ấy. Vì bạn bè nói với cô, tâm trạng của chú ấy xuống thấp rất lâu, ngay tới đi làm cũng không theo kịp tiến độ, nhưng lúc đó cô lại có cảm giác như cởi bỏ được gánh nặng, thả lỏng hơn rất nhiều. Cô có cảm nhận được một chút buồn bã, nhưng đa số là hổ thẹn vì khiến chú ấy buồn bã."
"Được rồi, cô đừng nói nữa." Bạc Mộ Vũ nắm lấy bàn tay run rẩy của Giang Trần Âm, đôi mắt quan tâm, "Cháu biết rồi, sau này sẽ không hỏi nữa, sẽ không nhắc lại nữa."
Hai tay Giang Trần Âm được Bạc Mộ Vũ giữ chặt trong lòng, cơ thể cũng được cô ôm lấy, loại cảm giác có thể khiến cô ấy dựa dẫm trong cơn sợ hãi này đã rất lâu rất lâu rồi không thấy.
"Mộ Vũ..." Giang Trần Âm nhỏ tiếng gọi cô.
"Được rồi, cô Âm, đừng nói nữa, cháu không hỏi đâu." Bạc Mộ Vũ vội vàng ngắt lời, nhưng bàn tay dịu dàng vuốt dọc sống lưng cho Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm cười một tiếng, chậm rãi nói: "Không sao, nếu cháu muốn biết, cô sẽ nói cho cháu."
Tuy cô ấy nói như thế, nhưng đôi tay vẫn đang run rẩy, chẳng qua là đang chầm chậm xê dịch, sau đó ôm lấy Bạc Mộ Vũ, vùi đầu vào hõm cổ của Bạc Mộ Vũ.
"Không, cháu không hỏi nữa, không hỏi nữa..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói.
Không thể hỏi tiếp, cho dù cô cảm nhận được, vấn đề không hề nằm ở Mạnh Dịch An.
Nỗi sợ của Giang Trần Âm ập tới rất mãnh liệt, nếu kịp thời ngăn chặn đã không để lại di chứng nghiêm trọng như thế. Huống hồ Giang Trần Âm đã nói, trước khi yêu Mạnh Dịch An đã rất sợ bản thân sẽ làm tổn thương người khác.
Giải thích duy nhất chính là nút thắt tồn tại trước khi yêu đương cùng Mạnh Dịch An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...