Chương 122: Sờ một cái
Tiếng nước mơ hồ truyền ra từ trong phòng tắm, Bạc Mộ Vũ đi tới gần mấy bước lại quay lại bên sô-pha, tới lúc này những suy nghĩ hỗn loạn đắn đo lúc ăn tối mới bình tĩnh lại.
Cô tưởng rằng Giang Trần Âm không biết chuyện của bản thân và Tô Mạn, nhưng rõ ràng Lam Vu Hân sớm đã nói cho Giang Trần Âm. Vì Giang Trần Âm không có lấy một chút ngạc nhiên, cô không đọc được cảm xúc của Giang Trần Âm từ trong ánh mắt cô ấy.
Lam Vu Hân ý thức được hai người vẫn chưa nói rõ chuyện này với nhau, ăn uống qua loa rồi rời đi. Là Bạc Mộ Vũ tiễn Lam Vu Hân ra về, trước khi rời đi còn nài nỉ Bạc Mộ Vũ, nhờ Bạc Mộ Vũ nghe ngóng tình hình của Tô Mạn.
Cảm xúc của Bạc Mộ Vũ rất hỗn loạn, chỉ đành gật đầu trước, đóng cửa lại quay về nhà ăn thu dọn bát đũa cùng Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm không có biểu hiện gì đặc biệt, còn cười lên ấn nước rửa bát, hai người cùng nhau rửa bát đũa, sau đó lại phối hợp sắp xếp tủ bát. Nụ cười của Giang Trần Âm dịu dàng, giống như không hề để ý chuyện Lam Vu Hân nói ban nãy, nhưng Bạc Mộ Vũ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bình thường có chuyện gì Giang Trần Âm đều rất quan tâm, tại sao tới chuyện này lại không quan tâm nữa? Sao không hỏi cô?
Bạc Mộ Vũ có một suy nghĩ, hai người nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, cô luôn cảm thấy giữa hai người có chút chuyện phải nói rõ ràng, nếu không sẽ tạo ra khoảng cách. Cộng thêm việc cô luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Giang Trần Âm về công cuộc tìm đối tượng yêu đương cho cô của Diệp Hạ Lam, thật sự hai người có rất nhiều thứ phải trao đổi.
Giang Trần Âm tắm rửa xong ra ngoài, giục Bạc Mộ Vũ đi tắm, nhét váy ngủ vào lòng Bạc Mộ Vũ. Bạc Mộ Vũ mím môi, ném váy ngủ lên giường, nhấc chân chạy tới bên cửa sổ, ôm lấy Giang Trần Âm từ sau lưng, vùi mặt lên gáy Giang Trần Âm.
"Sao thế?" Giang Trần Âm quay người ôm lấy Bạc Mộ Vũ, nâng mặt cô lên khẽ cười nói: "Hiện tại ra ngoài xem phim dạo phố cũng không kịp nữa rồi, nhưng ngày mai chúng ta có thể chơi cả ngày."
Ánh mắt Giang Trần Âm vẫn dịu dàng như cũ, lúc này cũng thế, Bạc Mộ Vũ không nhìn ra bất kì vấn đề nào, nhưng hiện tại cảm thấy rất kì quái.
"Trần Âm, chị có chuyện muốn nói với em, đúng không?" Bạc Mộ Vũ rất khẳng định hỏi ra, cô không thể đợi tự Giang Trần Âm lên tiếng.
Cô có trực giác, Giang Trần Âm có cảm xúc muốn biểu đạt, nhưng lại cứng rắn nhịn lại. Nguyên nhân có thể khiến Giang Trần Âm nhẫn nhịn không nói, đại khái chính là vì quan tâm tới tâm trạng của cô, nhưng càng không nhắc bản thân mới càng không yên tâm.
Có lẽ là ghen hoặc có chuyện gì khác, tóm lại cô bắt buộc phải vuốt phẳng những cảm xúc này.
Giang Trần Âm nghe Bạc Mộ Vũ hỏi như thế, chăm chú nhìn cô, đột nhiên thở dài, ôm lấy cô càng thêm chặt: "Vốn dĩ chỉ ngủ một giấc là tốt lên, sao em còn hỏi ra chứ?"
"Không thể như thế, chúng ta đang yêu nhau, phải thành thật, đây là lời chị từng nói, có vấn đề gì cũng phải nói ra."
Bạc Mộ Vũ vùi đầu lên cổ Giang Trần Âm, hít một cái, sau đó ngẩng đầu thả cô ấy ra, đợi cô ấy lên tiếng.
"Thật ra chị cũng muốn biết em và Tô Mạn đã xảy ra chuyện gì." Giang Trần Âm sờ mặt Bạc Mộ Vũ, trong lời nói rõ ràng rất đè nén, "Khi nhắc tới Tô Mạn, dáng vẻ của em không giống ngày trước nữa, chị biết khi hai chúng ta xa nhau chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của em, hơn nữa cũng đã là quá khứ, hai chúng ta cũng yêu nhau rồi, thật ra không cần phải hỏi lại."
Giang Trần Âm ngừng lại giây lát, ánh mắt trầm xuống, âm thanh cũng vậy: "Chị rất để ý, tuy chị biết là không nên."
Bạc Mộ Vũ nhìn Giang Trần Âm rất lâu, cảm nhận được nỗi khó xử của cô ấy trong lời nói, cũng tổng kết lại trọng tâm.
"Trần Âm, chị đang ghen à?" Bạc Mộ Vũ không nhịn được cong khóe môi cười lên, học theo động tác Giang Trần Âm véo má mình thường ngày, hai tay nhấc lên khóe môi đang chùng xuống của Giang Trần Âm, kéo ra hai bên.
Chút tâm tư đó bị nhìn thấu, vành tai Giang Trần Âm đỏ ửng, khóe môi bị Bạc Mộ Vũ kéo ra hai bên, cô ấy lúng túng cười một cái.
"Ghen cũng không nói cho em..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng cười, buông tay ra xoa khóe môi cho Giang Trần Âm, "Cứ biến bản thân thành người già cả, cho rằng chuyện gì cũng có thể gánh vác. Chị có biết không hả, loại giấm này càng để lâu ngày càng chua, nếu không làm sao mà có giấm Trần được?"
Khóe môi Giang Trần Âm mím thành ý cười, ôm lấy mặt Bạc Mộ Vũ khẽ lắc qua lắc lại, "Hũ giấm của người già cả vốn chỉ cần ngủ một giấc là biến mất, ai bảo em mở nắp ra?"
"Chị xác định là ngủ một giấc sẽ biến mất chứ?" Bạc Mộ Vũ đè lấy tay Giang Trần Âm, biểu cảm rất nghiêm túc, "Chỉ biết là giấu càng lâu, sẽ càng chua thôi."
Giang Trần Âm không nhịn được khẽ thở dài, mặt mày nồng đượm tình cảm, nội tâm mềm mại.
"Đợi em tắm xong sẽ nói với chị, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị." Lúc này biểu cảm của Bạc Mộ Vũ ngưng trệ, sau đó dựa gần khẽ hôn lên khóe môi Giang Trần Âm, âm thanh mềm như nước suối trong, "Người già cả, đừng giấu hũ giấm đi nữa..."
Nói xong liền quay người ôm lấy váy ngủ của bản thân vào nhà tắm, để lại Giang Trần Âm đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ suy nghĩ, sau đó khẽ cười lên.
Bạc Mộ Vũ tắm rửa cũng không chuyên tâm, đang sắp xếp lại tư duy, xem xem lát nữa phải nói với Giang Trần Âm thế nào, đặc biệt là chuyện Diệp Hạ Lam nhiệt tình với chuyện xem mắt của bản thân. Ngược lại chuyện có liên quan tới Tô Mạn cũng không quan trọng, Giang Trần Âm đã thừa nhận ghen tuông, lát nữa nói kĩ càng một chút, sau đó dỗ dành là được.
Bạc Mộ Vũ tắm xong liền đánh răng, hôm nay chuyển vào ở, trên bồn rửa mặt của Giang Trần Âm chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng và một chiếc cốc. Cô mở tủ để đồ bên trên bồn rửa mặt muốn lấy bàn chải cùng cốc mới, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến vành mắt cô chua xót.
Bên trong có một chiếc bàn chải màu hồng đã dùng đặt trong chiếc cốc, sau đó còn có mấy chiếc bàn chải màu xanh lơ mới chưa bóc vỏ, mà bàn chải màu hồng mới chỉ có một chiếc.
Giang Trần Âm dựa vào đầu giường, đôi chân dài trắng bóc thon dài, cầm máy tính bảng lướt Weibo.
Đột nhiên cửa nhà tắm mở ra, Giang Trần Âm đang tham quan trang chủ Weibo có một lượng người theo dõi ít tới đáng thương của Bạc Mộ Vũ, còn chưa kịp ngẩng đầu, một làn gió thơm thơm đã nhào thẳng về phía cô ấy. Thậm chí Giang Trần Âm còn chưa nhìn rõ mặt Bạc Mộ Vũ, chỉ có thể vô thức phản ứng lại đặt máy tính bảng sang một bên, sợ Bạc Mộ Vũ trượt xuống.
Vừa bỏ máy tính bảng ra, vòng tay liền đầy ắp hương sữa tắm mát mẻ kèm theo chút ẩm ướt từ nước nóng. Giang Trần Âm không hiểu chuyện gì, nhưng bị ôm rất chặt, cô ấy chỉ đành vuốt ve lưng Bạc Mộ Vũ.
"Sao thế?"
Bạc Mộ Vũ không ngừng lắc đầu, sụt sịt mũi, âm thanh nhỏ đi rất nhiều: "Sao chị lại mua nhiều bàn chải đánh răng màu xanh lơ thế? Cũng không có ai dùng, chất đầy một đống."
Cô nhớ lần đầu tiên bản thân mua bàn chải màu xanh lơ cùng màu hồng là vì trong lòng có chút ý định, cậy Giang Trần Âm không biết tình cảm của bản thân, nên đã mua bàn chải đôi. Trước khi cô rời khỏi đây đã mua thêm một cặp để ở tủ đồ, không ngờ chưa kịp dùng đã rời đi.
Nhưng hiện tại có nhiều bàn chải màu xanh lơ như thế, bàn chải màu hồng lại chỉ có một chiếc, rõ ràng sau khi cô rời đi, Giang Trần Âm vẫn mua từng đôi một như trước.
Từ đầu tới cuối không có ai dùng bàn chải màu xanh lơ, nhiều đôi như thế, cuối cùng chỉ còn lại rất nhiều bàn chải màu xanh lơ.
Giang Trần Âm không lập tức trả lời, co chặt cánh tay, âm thanh khàn khàn cười cười: "Không phải hiện tại em về dùng à?"
"Em tưởng rằng lúc đó chị không muốn gặp em..." Bạc Mộ Vũ giãy khỏi cái ôm của Giang Trần Âm, đỏ ửng mắt ôm lấy mặt cô ấy, khóe mắt trào ra nước mắt.
Giang Trần Âm đau lòng lau nước mắt cho Bạc Mộ Vũ, cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ tới cảm xúc đau lòng lúc đó, vì đè nén âm thanh cũng trầm đi rất nhiều: "Sao chị lại không nhớ em được chứ? Nhưng chị không thể gặp em, lúc đó chị không dám gặp em... chị không vượt qua nổi bước ấy..."
Ngón tay Giang Trần Âm một lần lại một lần gạt đi nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Bạc Mộ Vũ, khẽ khàng lại chăm chú. Cô ấy dùng rất nhiều thời gian để hiểu ra bản thân không thể mất đi Bạc Mộ Vũ, cũng dùng rất nhiều thời gian cảm nhận nỗi đau sau khi mất đi, lại dùng rất nhiều thời gian mới có thể vượt qua khỏi bước kia.
Nước mắt của Bạc Mộ Vũ càng dữ dội, nghĩ tới khi ấy Giang Trần Âm tiến thoái lưỡng nan, cô không nhịn được ôm lấy Giang Trần Âm chặt hơn, yêu thương lại đau lòng nỉ non: "Đều là lỗi của em, nếu em giấu kĩ hơn một chút sẽ không như thế, là em khiến chị khó chịu. Nếu không phải do em, chúng ta sẽ không xa cách suốt một khoảng thời gian dài như thế, đều là lỗi của em..."
Đôi mắt Bạc Mộ Vũ ngập ánh nước, hốc mắt khóc tới đỏ ửng, mũi không ngừng sụt sịt, cơ thể cũng đang run lên.
Giang Trần Âm xoa mặt cô, hôn lên mắt cô, âm thanh của bản thân cũng mang theo tiếng nghẹn ngào không đè nén được: "Sai cái gì chứ? Nếu em giấu kĩ chị không phát hiện, có phải hối hận rồi không?"
"Không, em không hối hận, không..." Bạc Mộ Vũ ra sức lắc đầu, đầu tóc có chút hỗn loạn.
Giang Trần Âm vội nâng mặt cô lên, vừa buồn cười vừa yêu thương đè trán lên trán cô, ngữ điệu trách móc: "Vậy sau này đừng nói như thế nữa, nếu em nói như thế, không phải tương đương với việc phủ nhận hiện tại sao? Hai chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu nữa."
Bạc Mộ Vũ cắn môi, trong mắt vẫn còn nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Cô lau mắt lau mũi, âm thanh tỉ tê mang theo âm mũi nói với Giang Trần Âm: "Trần Âm, hiện tại em có chút chuyện muốn nói với chị, chị phải nghe cho kĩ đấy."
"Được, em nói đi." Giang Trần Âm hiểu ra cười cười, kéo Bạc Mộ Vũ vào trong lòng.
Bạc Mộ Vũ đè cơ thể xuống, vòng lấy eo Giang Trần Âm, dùng âm thanh sạch sẽ của bản thân dịu dàng thì thầm bên tai Giang Trần Âm: "Năm ngoái sau khi em chuyển khỏi đây không lâu, đàn chị liền tỏ tình với em, khi đó em đã từ chối chị ấy. Em biết bản thân không có cách nào thích chị ấy, em cũng không muốn lợi dụng người khác để quên chị, như thế không những làm tổn thương người khác, mà cũng là không tôn trọng tình cảm này.
Nhưng đàn chị là một người rất tốt, cho nên em cảm thấy có lỗi với chị ấy. Em có cảm giác áy náy với chị ấy, nhưng áy náy của em chỉ đơn thuần là cảm thấy bản thân làm tổn thương chị ấy, không có ý gì khác. Em hỏi chị Lam thấy có gì ở đàn chị, là muốn tìm hiểu kĩ một chút, vì em không hi vọng đàn chị bị tổn thương thêm nữa."
Giang Trần Âm cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve ấn đường nhíu lại của Bạc Mộ Vũ, khẽ thở dài đáp lại: "Chị biết rồi, suy nghĩ của em là đúng đắn."
Bạc Mộ Vũ nghe xong ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: "Vậy chị đừng ghen nữa nhé."
Giang Trần Âm như có suy nghĩ gật đầu, làm động tác đổ nước trong bình ra: "Giấm đổ sạch rồi, hết mất rồi."
Bạc Mộ Vũ nhận được câu trả lời vừa ý, lúc này mới cong môi lên, nhưng giây tiếp theo liền thu lại ý cười, sau khi hít thở sâu liền tiếp tục lên tiếng: "Còn nữa, mẹ em sẽ gửi ảnh cùng tài liệu của một số người cho chị, nói là muốn tìm người cho em xem mắt. Chị đừng để tâm, em không đáp ứng đi gặp nữa, lần trước là vì quả thật không đùn đẩy được, lần đó em cũng không muốn đi xem mắt. Chị tin em..."
"Đương nhiên là chị tin em." Giang Trần Âm như thể đột nhiên nghĩ ra gì đó, cười cười, "Mẹ em đã gửi cho chị rồi, chị trả lời là gần đây chị tương đối bận, không có thời gian thảo luận chuyện này."
"Đã gửi rồi á?" Bạc Mộ Vũ sửng sốt há miệng, "Vậy sao chị không nói cho em?"
Giang Trần Âm hôn lên môi Bạc Mộ Vũ, con ngươi ngậm theo nước thu, ngập tràn tình cảm yêu chiều, "Vì chị tin em, nên đột nhiên quên mất, là lỗi của chị."
Hai má Bạc Mộ Vũ nhanh chóng hiện lên vệt đỏ, được Giang Trần Âm dỗ dành tới nỗi không nhịn được cong khóe môi.
"Em nói xong rồi..."
Giang Trần Âm chỉ khẽ cười, không trả lời Bạc Mộ Vũ, tiếp tục hôn khẽ lên môi cô. Hơn nữa một tay ôm chặt lấy cô, tay còn lại ngoắc lấy tay cô, chầm chậm gãi lên lòng bàn tay cô.
Bạc Mộ Vũ liếm môi, khi đầu lưỡi chạm vào môi Giang Trần Âm liền ngậm lấy không buông, hành động tiếp xúc thân mật sau khi đôi bên thẳng thắn càng thêm ngọt ngào, Bạc Mộ Vũ tham lam càng hôn càng sâu. Cô biết lúc này Giang Trần Âm muốn hai đôi môi chạm vào nhau, cô biết lúc này không có cách nào biểu đạt tình cảm của đối phương tốt bằng những nụ hôn.
Hô hấp của Giang Trần Âm rất gấp, cô ấy cảm nhận được Bạc Mộ Vũ hôn bản thân từ đôi môi tới góc mặt, dùng nụ hôn phác thảo lại đường nét khuôn mặt của bản thân. Cô ấy nghe thấy hơi thở vừa trầm vừa gấp của Bạc Mộ Vũ bên tai, mang theo tình cảm đã lên men rất lâu, đè thấp giọng gọi từng tiếng "Trần Âm" bên tai.
Phần lớn thời gian Bạc Mộ Vũ vẫn duy trì xưng hô như trước, nhưng lúc kích động này gọi thẳng tên khiến lí trí của Giang Trần Âm chầm chậm vỡ vụn.
"Trần Âm, cho em sờ một cái, em muốn sờ..." Bạc Mộ Vũ ngậm lấy tai Giang Trần Âm nỉ non, có kinh nghiệm lần trước, đã không thật thà vén váy ngủ của Giang Trần Âm lên.
"Không được..." Giang Trần Âm run lên, giây tiếp theo lại khẽ rên thành tiếng vì bàn tay mềm mại dính lên bụng mình, muốn ngăn cản động tác của Bạc Mộ Vũ nhưng mềm nhũn giữa chừng.
Cả cơ thể của Bạc Mộ Vũ đều đã tê dại, cô miễn cưỡng đè xuống trái tim kích động, dính đôi môi lên cổ Giang Trần Âm, dịu dàng tới run rẩy nói: "Em cắt móng tay rồi, sẽ không giống lần trước, cho em sờ một cái..."
Ngữ điệu này gần như là van nài, Giang Trần Âm biết nếu tiếp tục dung túng như thế sẽ không đơn giản chỉ là sờ một cái. Nhưng cô ấy nhìn vào ánh mắt nóng rực lại kiềm chế của Bạc Mộ Vũ, khóe mắt còn vệt nước, óng ánh phát sáng.
Lồng ngực Giang Trần Âm nặng nề trập trùng, bàn tay muốn ngăn cản khẽ khàng ngoắc lấy cổ Bạc Mộ Vũ, ngón tay chầm chậm đỡ lấy gáy của Bạc Mộ Vũ.
Có được sự cho phép của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ không tiếp tục đè nén, làm nụ hôn này sâu thêm. Giang Trần Âm cảm nhận được hơi thở càng ngày càng nóng bỏng của Bạc Mộ Vũ phả ra trên người mình, cô ấy còn nghe thấy Bạc Mộ Vũ thì thầm nỉ non gọi tên mình, mang theo những hơi thở quấn quýt, hòa tan vào trong nhiệt độ cơ thể dần tăng cao của cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...