Lý Yên Nhi nghe lời này, trong nháy mắt kinh hãi.
Đôi môi nàng khẽ nhếch, hồi lâu mới phun ra một câu: "Ngươi.
.
ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hại ngươi?"
Ta nói: "Chính ngươi nghe giọng mình hiện tại đi, lại nhìn vào gương nhìn dáng vẻ ngươi bây giờ, đến bước đường cùng, ngay cả giải thích cũng vụng về? Đã như vậy, không bằng nói thật cho thống khoái.
"
Mạc Hằng cùng Mạc Bạch canh cửa, bên trong các không ai dám lên tiếng.
Vu Nhàn Chỉ ngồi trước bàn, Tiểu Tam Đăng rót trà cho hắn, hắn lại không uống, hơi nóng từ ly trà bay lên, khiến người khác không nhìn rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Lý Yên Nhi rơi xuống người Vu Nhàn Chỉ, hoảng hốt trong mắt không che giấu được, nồng đậm đếm mức hóa thành một cỗ ác ý, quay đầu căm tức nhìn ta: "Ta nói sai sao? Ngươi đoan trang đứng ở chỗ này, bất quá là vạt áo bị cởi một nút, cái này gọi là ta hại ngươi? Đúng, ngươi là Xương Bình công chúa, thân phận tôn kính không ai dám bất kính, nhưng ta đường đường là Bình Tây quận chúa, cũng không thể để người khác đổ nước dơ vào người!"
"Lại nói, hôm nay xảy ra chuyện này, truy cứu là Bình Tây vương phủ ta gặp nạn, thất đệ bị hạ thuốc kích tình đến tột cùng còn chưa biết ai làm ra, nhưng ngươi đả thương hắn, vết thương rõ rành rành có thể chứng minh, ngươi thân là trưởng công chúa chấp chưởng Phượng ấn, theo lý phải quản tốt chuyện hậu cung, rắc rối hôm nay xảy ra, Bình Tây vương phủ ta chưa hướng ngươi đòi giải thích, ngươi ngược lại ăn cắp còn la làng?"
Nàng càng nói càng căm tức, tựa như ngay cả bản thân cũng tin lời giải thích này, quay lại cười lạnh một tiếng: "Cũng đúng, lúc đó bên trong Đào Hoa Các không có người ngoài, chỉ có Xương Bình công chúa cùng thất đệ đệ ta, ai mà biết thuốc kích tình kia có phải công chúa hạ không, còn muốn ở nơi này ném đá giấu tay.
"
Nàng đem trắng đen đảo lộn thành bộ dạng này, ngay cả gò má cũng hiện lên một mảng đỏ rực, nếu không phải kinh hoàng nơi đáy mắt khó che giấu, ngay cả ta cũng cảm thấy nàng ta vô tội.
Ta nói: "Ngươi làm sao biết lúc đó trong các không có người?"
Lý Yên Nhi sửng sốt một chút, há miệng, không nói được lời nào.
Ta lại nói: "Ngươi cùng ta đến Đào Hoa Các này, thời điểm ngươi nói phải đi thông báo cho Bình Tây vương, quản sự Từ Phủ của Đào Hoa Các vẫn còn ở đây, làm sao ngươi biết sau đó hắn rời đi? Bổn công chúa nhớ, Từ Phủ trở lại trước ngươi một bước, lúc trở lại, Lý Hiền đã xảy ra chuyện, ngay cả thế tử đại nhân cũng đến, mà ngươi, là theo hai vị hoàng huynh của ta đến sau, giả sử hắn có muốn thừa cơ báo cho ngươi một tiếng, sợ là cũng không thể làm được.
"
Ta xoay người lại, cũng ngồi trước bàn, nhìn Lý Yên Nhi lại nhìn Từ Phủ quỳ dưới đất: "Hay là bổn công chúa hiện tại cho các ngươi thời gian, các ngươi thông báo cho nhau trước?"
Sắc mặt Từ Phủ trắng bệch, nhưng thân thể lại trấn định, vẫn quỳ không nhúc nhích, hoàn toàn ổn định.
Lý Yên Nhi hoảng hốt nói: "Mới vừa rồi ta lỡ lời, bên trong Đào Hoa Các vốn ít người, sau đó ta biết ngươi xảy ra chuyện, liền đoán chỉ có một mình ngươi ở trong các, ngươi lại muốn bắt điểm này không buông, ai biết có tà tâm.
.
"
"Có phải lỡ lời hay không không phải ngươi định đoạt, mà là bổn công chua định đoạt!" Ta tự ý cắt đứt lời nàng, "Ngươi cho là những việc ngươi làm hôm nay không có sơ hở? Đừng nói hơn trăm người đang quỳ ở Đào Hoa Các, bổn công chúa tối nay liền cho người thẩm tra từng người một, Lý Hiền rốt cuộc tại sao lại rời khỏi chỗ? Làm sao mất tích? Ngươi cho là trong cung trên dưới không ai biết? Sau khi Lý Hiền mất tích, Lý Yên Nhi ngươi không phải rất hốt hoảng sao? Ngươi đã hốt hoảng như vậy, làm sao biết dẫn người đi địa phương bên cạnh Xuân Điện Ngự Hoa Viên tìm kiếm chứ? Bên ngoài Ngự Hoa Viên thì sao? Đừng nghĩ có người không biết, trừ phi mình đừng làm, ngươi làm ra chuyện độc ác này, bổn công chúa nếu muốn tra, khắp nơi đều là đầu mối!"
"Tối nay bổn công chúa sở dĩ lưu ngươi lại, không ở trước mặt hai vị hoàng huynh cùng phụ vương ngươi xé rách mặt nạ ngươi ra, là bởi vì bổn công chúa biết!" ta nhìn nàng, giọng nói chậm lại, "Ngươi là khốn khổ vì tình.
"
Sắc đỏ trên gò má Lý Yên Nhi rút đi, thay vào đó là sự ảm đạm.
Nàng kinh hoàng nhìn ta, lại nhìn Vu Nhàn Chỉ, lui về sau hai bước, nhất thời không nói ra lời.
Thật ra ta biết vì sao nàng muốn hại ta, bất quá là muốn mượn Lý Hiền bị hạ thuốc làm hủy hoạt danh tiếng của ta, vấy bẩn trinh tiết của ta, từ đó phá hư hôn sự của ta cùng Vu Nhàn Chỉ.
Nhưng ta biết Lý Yên Nhi không phải đầu sỏ, nàng chỉ là con cờ bị người ta lợi dụng, mượn tình nghĩa của nàng đối với Vu Nhàn Chỉ, từng bước dẫn ta tới Đào Hoa Các.
Ta thậm chí còn có thể đoán cái bẫy này rốt cuộc là ai bày ra, vị sủng phi của Bình Tây vương kia nhất định không thoát khỏi liên quan, dung túng người ngoài hạ thủ Lý Hiền, Bình Tây vương có vẻ cũng biết, ở trong cung lớn như vậy, phí sức bày ván cờ này, thậm chí.
.
Có thể còn có người ngoài, người ta không ngờ được.
Nhưng những người này ta chưa có bằng chứng, tạm thời truy cứu không tới, trước mắt muốn biết nhất là, tại sao bọn họ phải làm vậy?
Quỳ trong nhà này, Giang thái y, Nhan quý nhân, Từ Phủ, đều là nhân vật không quan trọng, bọn họ hoặc bị người khác mua chuộc, nắm được điểm yếu, liền hạ thuốc, khóa cửa, cùng với nguyên nhân kết quả giấu đầu hở đuôi không nắm dược.
Nhưng Lý Yên Nhi không giống họ, nàng là tam quận chúa Bình Tây, thân phận tôn kính, Lý Hiền lại là đệ đệ nàng ta, xúi giục nàng hãm hại bổn công chúa thì dễ, nhưng xúi giục nàng tổn thương Lý Hiền để hãm hại bổn công chúa, chính là đã khó càng khó.
Cho nên nhất định có nguyên nhân gì, khiến nàng cảm thấy tối nay nhất định sẽ thành công.
Nguyên nhân này, mới là mấu chốt của chuyện này, nguyên nhân này, mới có thể vì ta tiết lộ một góc chân tướng.
Thật ra thì ta chấp chưởng Phượng ấn, đứng đầu hậu cung, chuyện tối nay, cần gì phải cần Vu Nhàn Chỉ làm chứng cho ta, ta đẩy hai vị hoàng huynh cùng Bình Tây vương rời đi, nhưng chỉ giữ lại Vu Nhàn Chỉ, chính là muốn chất vấn Lý Yên Nhi trước mặt hắn, ta phải đem bộ dạng đáng ghét này của nàng ta, tâm tư ác độc bộc lộ trước biểu ca nàng si mê nửa đời, muốn cho nàng không còn mặt mũi nào không đất dung thân, từ đó chặt đứt đường tình của nàng.
Ta chính là muốn ép nàng, ép nàng đến không thể không nói ra nội tình hại ta.
Ta nói: "Nếu tối nay không phải Lâm Hàm Yên làm bạn với bổn công chúa ở Đào Hoa Các, hiện tại người nằm trên giường, đến lượt bổn công chúa.
"
Ta nhìn Lý Yên Nhi: "Ngươi một lòng muốn gả cho biểu ca ngươi, tối nay sở dĩ hại ta, có phải vì cảm thấy ta cản đường ngươi, chỉ cần đem ta diệt trừ, ngươi liền được như ý nguyện?"
Nước trà đã lạnh, không còn hơi trà, gương mặt Vu Nhàn Chỉ đã có thể thấy rõ.
Lời ta vừa dứt, mi tâm hắn liền nhíu lại, ta biết hắn cảm thấy ta không nên nói quá xa.
Nhưng hắn cũng không nói gì, vẫn dáng vẻ ung dung như cũ, cong ngón tay gõ mặt bàn, Tiểu Tam Đăng nhấc bình trà lên: "Nô tài đi đổi bình trà nóng.
"
Khoảnh khắc Tiểu Tam Đăng mở cửa, một cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa phả vào, Lý Yên Nhi hoàn toàn mất lý trí, nhào tới bên cạnh Vu Nhàn Chỉ, nước mắt chảy xuống: "Biểu ca, huynh nghe ta giải thích, ta không phải.
.
không phải cố ý làm vậy, ta làm như vậy, ta làm như vậy cũng chỉ vì huynh thôi.
"
Nàng giơ tay lau nước mắt, kinh hoảng nhìn xung quanh, tựa như cố gắng chứng minh nàng không nói dối, cắn răng nói: "Biểu ca, huynh không thể cưới nàng, không thể cưới Xương Bình công chúa, bởi vì nàng ta vốn không phải là công chúa, thân phận nàng, sẽ khiến huynh gặp họa, thật ra nàng là-----"
Không đợi Lý Yên Nhi nói xong, ly trà nguội trong tay Vu Nhàn Chỉ "Cạch" một tiếng đặt mạnh xuống bàn, đứng lên, nhìn Lý Yên Nhi: "Nói đủ chưa?"
Con ngươi hắn như bao phủ một màn sương tuyết, khiến người khác lạnh sống lưng.
Lý Yên Nhi ngã ngồi dưới đất, đôi mắt đẫm lệ nhìn Vu Nhàn Chỉ: "Biểu ca?"
Vu Nhàn Chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện của Viễn Nam vương phủ ta, cùng Bình Tây vương phủ các ngươi chả có liên quan gì, bổn vương đã sớm nói, ngươi cùng bổn vương sau này không còn chút giao tình nào nữa, ngươi nhân dịp hôm nay, tự kết thúc trong lòng đi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...