Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Lục Hướng Bắc là người như thế nào chứ? Mặc dù trong tình trạng cảm xúc đang cực kỳ mất kiểm soát vẫn có thể chính xác không nhầm lẫn đọc được ý nghĩ trong mắt cô.
Anh biết quật cường như cô sẽ không nói gì nữa
Sắc mặt bỗng trắng bệch nhưng sự khủng hoảng trong mắt lại dần dần mất đi.
Anh lại bình tĩnh lạnh lùng như cũ, một Lục Hướng Bắc thong thả, thản nhiên.
Chỉ là môi anh không còn trên chán cô, hơi ấm của anh đã rời khỏi người cô, áo khoác của anh không còn đắp trên hai chân cô nữa, trong chốc lát Đồng Nhất Niệm phát hiện mình lại bị vứt đến tận bắc cực
"Đồng Nhất Niệm bắt đầu từ bây giờ anh không muốn nghe thấy cái tên Như Kiều này nữa dù cho trước mặt anh hay trước mặt người khác đều xin em nhớ rõ tuyệt đối không thể nhắc đến hai chữ Như Kiều này, nếu không.." – Trên mặt anh không còn là sự lạnh lung nữa mà là sự tàn nhẫn.
Cô như một bể nước đá mùa thu.
Cô đã từng chịu đựng sự hờ hững, tức giận, lạnh lùng của anh nhưng đây là lần đầu tiên lãnh giáo sự tàn nhẫn của anh
Không thể không cười khổ: "Nếu không thì sao? Lẽ nào anh còn muốn giết người diệt khẩu?"
Anh hừm một tiếng không trả lời chỉ đứng dậy không chào hỏi đi thẳng về văn phòng.
Cô rất giận thái độ như vậy của anh, chỉ vì một người con gái mà dọa nạt cô chút nữa còn giết cô nữa lại còn bỏ đi để lại cô ở đây.
"Lục Hướng Bắc chỉ cần anh ra khỏi phòng này một bước tôi sẽ cho cả thế giới biết chuyện của Như Kiều!" – Cô duỗi thẳng người để tạo ra một dũng khí khác với anh.
Như cô muốn, Lục Hướng Bắc đi được một nửa thì dừng lại xoay người: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"
Cô ngẩn người bị hỏi đúng rồi.
Muốn thế nào? Cô cũng không biết
Cô chỉ muốn anh đi đến giống như lúc nãy giúp cô xoa bóp chân, chỉ muốn anh ôm cô, cho cô biết Như Kiều không phải là người quan trọng gì cả
Nhưng cô biết những lời này cô không nói ra được mà anh cũng sẽ không làm thế
Sự uất ức vào lúc đó tràn vào trong tim, cô cố chịu đựng ép giọng nói sắp khóc của mình: "Tôi muốn biết Như Kiều là ai?"
Vừa nói ra cô phát hiện gương mặt căng cứng của anh bỗng giãn ra, ánh mắt đó như đang nói thì ra em không biết Như Kiều là ai.
Anh trấn tĩnh lại đút hai tay vào túi quần từ trên cao nhìn xuống cô: "Anh có thể hiểu là em đang thương lượng với anh không? Được! Có điều em phải nói cho anh biết trước sao em lại biết cái tên này!"
Cái tên Như Kiều này giống như cái gai trong tim cô, nằm trong chỗ sâu nhất trong lòng cô, không biết ở đâu chỉ là một nơi nào đó bị thắt đến làm cho lòng cô đau đớn bất an.
Vì vậy, cô thỏa hiệp không lòng vòng nữa, nếu như có thể đổi được đáp án của anh thì cũng đáng.
"Anh nằm mơ nói ra cái tên này.." – Cô không nói là cái lần anh say rượu cùng nhau hoan ái.
Cô nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của anh, sau đó một âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Như Kiều..
cô ấy chết rồi"
Đầu cô như bị đập một cái, cô nghĩ tới nghĩ lui nghĩ vỡ cả đầu cũng không ngờ lại như vậy
"Vì vậy xin em sau này đừng nhắc đến cô ấy nữa! Đừng nhắc với bất kỳ ai!" – nói xong anh đi ra ngoài.
Lần này anh đi thật
Cô thẫn thờ ngồi trên sô pha, nhìn bong lưng anh đi phía xa, cực hiếm thấy phát hiện bộ vét màu đen anh mặc trên người nhìn lại cô đơn đến vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...