Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Một khi đã bắt đầu thì sẽ trở thành thói quen. Sau khi kết hôn cùng Lục Hướng Bắc, cô dọn ra khỏi nhà họ Đồng. Mặc dù quản gia của nhà họ Đồng định kỳ đến dọn dẹp giúp cô nhưng lúc rảnh rỗi cô cũng thích làm chút việc nhà, không phải vì Lục Hướng Bắc cũng không vì bất cứ ai. Dường như chỉ có làm như vậy cô mới cảm thấy ngôi nhà này là của mình chứ không phải là khách sạn.

Ví dụ như ngày chủ nhật hôm nay, trời không nắng gắt, ấm áp, có chút ảm đạm đang ôm lấy cả thành phố, như thế này rất thích hợp để giặt đồ, sau đó hẹn vài chiến hữu đi mua sắm, uống cà phê, ném ra khỏi đầu hết những người không liên quan, xếp hết những điều không vui lại phía sau. Những ngày như này cũng có thể rất thoải mái, cô bắt đầu mong đợi rồi.

Cô mở xem giỏ đựng quần áo bẩn phân loại, trong giỏ là gì vậy? Áo sơ mi của Lục Hướng Bắc? Quần dài? Quần lót? Lại có cả tất nữa. Phải nói đây là căn chung cư mới của cô đó! Cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho anh lâu dài ở đây! Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Quả nhiên như vậy trên giá đã treo vài bộ quần áo của anh, treo thành một hàng với quần áo của cô, quần áo thân mật dính lấy nhau lại làm cô có cảm giác không nói lên lời. Thật tức chết, lại dám xem nơi đây thành nhà anh ta chắc! Tâm trạng tốt cả buổi sáng hôm nay đã bị anh phá hoại hết rồi, cô lấy di động bắt đầu gọi cho anh.

“Lục Hướng Bắc!” Điện thoại vừa thông cô liền tức giận bừng bừng gọi thẳng tên họ anh.

“Có chuyện gì?” Giọng anh nghe rất bình tĩnh, thật khác một trời một vực với anh của đêm qua. Cô hoài nghi người đàn ông tối qua trong căn hộ của cô liệu có phải là giả mạo. Nhưng sớm đã quen với sự lạnh lung của anh, việc này cũng không ảnh hưởng đến việc phát tiết của cô: “Lục Hướng Bắc, mời anh dọn quần áo của anh ra khỏi nhà tôi! Đó là nhà tôi! Ai cho phép anh ở lâu dài chứ?”


“Không ở lâu dài? Vậy ý của em là thỉnh thoảng tới làm khách sao?”

Ngữ khí của anh như muốn ăn đòn vậy, cô trong điện thoại cũng đã tưởng tượng ra sự trào phúng trong ánh mắt anh khi nói câu này, giận giữ hét lên: “ Lục Hướng Bắc nói chuyện với anh, tôi thấy thật phiền não! Cho anh thời gian một ngày dọn hết quần áo của anh đi nếu không đừng trách tôi quăng đi hết!”

Chỉ nghe thấy giọng nói phụ nữ truyền lại từ đầu dây bên kia, từ xa gọi anh: “Anh Bắc, mau lại đây, đến lượt của anh rồi!”

Mà sau đó là tiếng trả lời của anh: “ Anh rất bận, có việc gì tối nay nói chuyện tiếp!”


Giọng nói của anh càng lạnh lung hơn nữa còn nhanh chóng ngắt điện thoại.

Hừ! Bận? Anh cũng bận thật đấy! Bận đến nỗi vừa ngủ xong với cô đã đi hẹn hò với người con gái khác. Lại còn giả vờ dịu dàng chuẩn bị bữa sáng cho cô sau đó bảo cô ngoan ngoãn ở nhà giặt quần áo cho anh sao? Anh thật là biết cách hưởng thụ mà. Lục Hướng Bắc, anh có thể sống cuộc sống của anh, vui thú nhục dục, ăn chơi hưởng lạc đều không liên quan gì đến tôi nhưng anh không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi được.

Cô ức giận đóng nắp giỏ lại tự mình định thay quần áo ra ngoài. Trong đầu đang tính xem nên đi đâu, đi với ai thì di động của cô reo lên.

*******

Hếtchương 41


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui