"Thím à, cho cháu trứng kho đi!" Cô hít hít mũi, trong không khí toàn là mùi thơm của nước kho xông thẳng vào ngực, hương vị quen thuộc như quay trở lại bên cạnh, những ngày tháng khoác lên bầu trời đêm sao sáng nhàn nhạt kia cũng từng có những ngày thoải mái.
Thấy bà thím định lấy một thìa đầy ớt thì cô lập tức ngăn lại: "Thím à, bỏ ít ớt thôi!" Nghe nói phụ nữ có thai nên ăn ít ớt, nếu không sẽ không tốt cho da em bé.
Bà thím thấy ngạc nhiên, cười nói: "Đến cả cô Đồng mà cũng không ăn ớt nữa sao? Ha ha, thể giới thay đổi rồi à!"
Cô mỉm cười, thế giới này có rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.
Cô cắn nhẹ một miếng trứng kho thấy vẫn thơm ngon như cũ, lại cắn thêm mấy miếng, như hổ đói nhanh chóng ăn hết.
Một người có thể ăn uống một cách ngon lành thì phải chăng là vết thương của họ đã hồi phục rồi?
Cô sẽ cố gắng.
Khi ăn xong định trả tiền thì cô phát hiện là để quên ví tiền trong xe rồi, cô nói với bà thím: "Thím à, chờ một chút, cháu đi lấy ví tiền."
Bà thím lắc đầu rồi cười: "Không cần đâu, trong dòng người đông đúc này cô có thể gặp được tôi, có thể ăn mấy chục lần trứng kho của tôi cũng coi như là có duyên, lần này coi như là tôi mời cô đi, về sau chắc là sẽ không được ăn nữa đâu!"
"Tại sao?" Trong lòng Đồng Nhất Niệm bỗng thấy ưu thương, tất cả đúng là đã thay đổi rồi.
Trên mặt bà thím mang theo nụ cời hạnh phúc: "Con trai tôi tốt nghiệp đại học rồi nên nói là không muốn tôi phải vất vả nữa, từ nay để tôi vui chơi nhàn nhã, đến lượt nó nuôi tôi rồi!"
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ nghe, mím môi cười, lời này nghe mà thật ấm áp.
Thật là tốt, khi bà ấy già rồi, gần đất xa trời rồi có người hiếu thuận chăm sóc bà, đây là một chuyện thật là hạnh phúc viên mãn.
Trên thế giới vẫn có người hạnh phúc.
"Thím à, thím thật là có phúc, cám ơn trứng kho của thím!" Cô cười từ tận đáy lòng.
Trời dần tối, cô cũng nên về nhà rồi, mỗi người đều có nơi thuộc về, còn nơi này đã không còn là nơi thuộc về cô nữa rồi.
Trên đường lái xe về chỉ nhìn thấy hàng đèn đường hai bên dần lướt lại phía sau, trái tim cô cũng dần trầm xuống.
Buổi tối như thế này có thể rất hợp để thưởng thức cảnh đêm, không cần phải chờ đợi người về nhà lúc đêm khuya nữa, cũng không cần phải suy đoán mỗi tối anh làm gì nữa, cũng không cần phải lái xe đi tìm anh như một kẻ điên nữa.
Cảm giác này tất nhiên là vẫn đau nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Là sự nhẹ nhõm về tinh thần, giống như một người bị nghẹt thở trong lưới đã thoát ra được vậy, hô hấp dần dần trở nên bình thường, làm cho cô có thể hít vào đầy đủ không khí, khoẻ mạnh cố gắng tiếp tục sống.
Khi về đến nhà thì có người đang đợi cô là Kiệt Tây và Di Đóa.
Kiệt Tây tất nhiên là vì việc của Y Niệm nên đến, còn Di Đóa thì sao nhỉ? Không biết cô ấy đã tìm được công việc mới chưa.
"Ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây vậy?" Kiệt Tây và Di Đóa không quen biết nên chắc không phải là đến cùng nhau rồi, chắc là trùng hợp thôi.
Di Đóa trước giờ luôn là người mồm mép nhanh nhẹn: "Là mình tìm đến Kiệt Tây, mình muốn ứng tuyển!"
"Ứng tuyển sao?" Đồng Nhất Niệm thấy ngạc nhiên.
"Đúng thế! Mình đến xin làm nhân viên của Y Niệm các cậu, thế nào hả? Người ta thất nghiệp rồi, nhà tư bản như cậu hãy thương xót mình đi?" Di Đóa chớp mắt, trên mặt là biểu tình dựa dẫm hoàn toàn vào bạn.
Y Niệm đúng là đang cần người! Đặc biệt cần người biết rõ nguồn gốc vừa có nghiệp vụ lại có năng lực như Di Đóa!
Nhưng, Y Niệm bây giờ nếu như muốn mở rộng thì chẳng khác nào là bắt đầu lại từ đầu, Di Đóa có biết Y Niệm phải đối mặt với tình hình như thế nào không?
"Di Đóa, mình e là bây giờ không mời nổi đại thần như cậu đâu! Với lí lịch của cậu, tuỳ tiện đến bất cứ công ty nào làm thư kí hoặc chủ quản đều ok mà!" Đồng Nhất Niệm vỗ mặt Di Đóa đang ra vẻ dễ thương rồi trở về ngồi lên ghế xô pha, bảo mẫu cũng đúng lúc mang lên một cốc nước hoa quả.
Cô ăn trứng kho xong vốn hơi khát nên uống một hơi hết luôn, nhận ra mẹ nhỏ và Nhất Lăng không có ở nhà liền đặt cốc xuống hỏi bảo mẫu: "Họ đâu rồi?"
"Nói là đi tham gia tiệc." Bảo mẫu dọn cốc đi.
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ lắc đầu, hai người này hình như đang sống trong thế kỉ trước vậy, vẫn hàng ngày chỉ tiệc tùng mua sắm.
Di Đóa đi theo đến bên cạnh cô, ôm lấy vai cô lắc lắc: "Niệm Niệm, mình thật sự muốn làm với cậu, chúng ta là chị em tốt mà? Là chị em tốt thì sao cậu có thể bỏ rơi mình lúc này chứ? Mình biết cậu bây giờ chỉ có Y Niệm, mình muốn cùng cậu dốc sức, cùng tạo ra sự nghiệp riêng của chúng ta! Nói thẳng thì mình cũng muốn làm bà chủ, có được không?"
Đồng Nhất Niệm bị cô ấy lắc đến chóng mặt, sâu trong lòng cảm thấy rất cảm động: "Di Đóa, mình hiểu được tâm ý của cậu nhưng Y Niệm bây giờ mới vừa bắt đầu, mọi thứ đều rất gian nan, cậu có biết không?"
"Mình biết! Cùng lắm thì chỉ cần lo cho mình cơm ăn là được, mình không cần lương nữa có được không? Chờ cậu kiếm được tiền rồi thì phát một lần cho mình cũng được!"
"Thật sao?" Đồng Nhất Niệm liếc mắt nhìn cô ấy, mê tiền như Di Đóa mà cũng có lúc đổi tính sao?
"Thật đó!" Di Đóa tuyệt đối nghiêm túc gật đầu.
"Vậy được!" Đồng Nhất Niệm nắm lại tay Di Đóa, chuyển sang hỏi Kiệt Tây: "Vậy Kiệt Tây à, chúng ta mời người làm việc vặt miễn phí này được không?"
Kiệt Tây cười: "Tất nhiên là được!"
"Vậy được, Kiệt Tây nhanh chóng lấy dự toán của cậu ra chị xem nào, chúng ta phải nghiêm túc làm cho chỉ cần nổ một lần là thành công rực rỡ chứ!" Có được động lực làm việc, màn khói mù trong lòng Đồng Nhất Niệm cũng bị ném ra sau đầu.
Dưới ánh đèn ba người bắt đầu nghiên cứu.
Đồng Nhất Niệm nhìn những số liệu trong máy tính xách tay của Kiệt Tây, thì lại bắt đầu đau đầu: "Kiệt Tây, xem ra vốn của chúng ta không đủ, chỉ riêng làm một buổi họp báo đã cần nhiều tiền như vậy rồi, mà còn phải chính thức thành lập công ty, mua nhà xưởng, khách hàng đến đặt hàng thì chúng ta cũng cần có một nơi tử tế để cho họ nhìn nữa chứ.
Những đầu tư ban đầu này không thể thiếu được, mà hiện tại một chút đầu mối cũng không có, lẽ nào lại đưa họ đến tiệm may nhỏ của chúng ta sao?"
Kiệt Tây quay bút: "Em tính thử rồi tiền trên sổ sách của Ý Niệm bây giờ cùng với tích lũy của em, và tất cả vốn lần trước chị đưa ra nữa, và cả Khang Kỳ cũng để một khoản ở chỗ em..
em nghĩ chính thức thành lập Ý Niệm và tổ chức họp báo sẽ không có vấn đề gì.
Thiết bị bắt buộc phải mua, tuyển thêm người làm, xưởng phải thuê, văn phòng công ty cũng phải thuê, cửa hàng đồ cao cấp Ý Niệm vẫn mở bình thường, chỗ này sẽ để chuyên bán hàng cao cấp, không được từ bỏ.
Em nghĩ, kì đầu tiên chúng ta không cần làm quá lớn, vậy thì lỗ hổng về vốn sẽ không quá lớn."
Nghe nói Khang Kỳ cũng góp tiền, Đồng Nhất Niệm thấy rất cảm động nhưng không thể nhận một cách quá thản nhiên: "Khang Kỳ đưa cậu bao nhiêu tiền?"
Kiệt Tây biết ý của cô, giải thích: "Không sao.
Coi như anh ấy góp cổ phần, anh ấy cũng muốn góp tiền cưới vợ mà, đáng tiếc lại là quân nhân nên không thể đầu tư nên để chỗ em, cứ đưa anh ấy hoa hồng à được!"
Đồng Nhất Niệm lại thở dài, đây chỉ là an ủi cô thôi, muốn cô yên tâm nhận sự giúp đỡ của Khang Kỳ, cô cũng biết nếu như trả lại tiền này thì Khang Kỳ nhất định sẽ nổi giận với cô, xem ra chỉ đành tạm thời để vậy đi, coi như là mấy người bạn góp vốn cùng hưởng hoa hồng đi.
Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Di Đóa: "Mọi người đều có tiền góp cổ phần à? Vậy mình không có vậy có phải yếu thế hơn không? Không được, mình cũng phải góp cổ phần!"
"Cậu sao?" Đồng Nhất Niệm vỗ mặt Di Đóa: "Câu thì thôi đi, đi theo chị ăn uống là được rồi.
Ngoan nhé!"
Không phải là coi thường Di Đóa mà là cả hai biết nhau quá rõ, cô rất rõ hoàn cảnh gia đình của Di Đóa.
Di Đóa làm mặt quỷ với cô: "Coi thường mình à? Cho cậu biết chị đây bây giờ có tiền rồi! Tuy không nhiều nhưng vẫn có thể làm được cổ đông nhỏ, thử cảm giác làm chủ xem thế nào!"
"Cậu kiếm đâu ra tiền vậy?" Đồng Nhất Niệm rất ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, Di Đóa là người hàng tháng đều cà nát thẻ tín dụng.
Di Đóa vui vẻ: "Của ba mẹ mình đó! Quê mình đang phát triển, mảnh đất to đùng nhà mình bị trưng dụng, bên nhà khai thác đã đưa ra một số tiền lớn, ba mẹ mình cũng muốn làm chút đầu tư, cứ hỏi mình suốt là nên làm gì.
Bây giờ vừa hay mình có thể mượn cho Ý Niệm, có thể số tiền này đối với một công ty không có tác dụng lớn lắm nhưng Niệm Niệm à, chị em chúng ta cùng làm đi!"
"Lỡ..
lỡ như lỗ thì sao?" Nếu như là tiền của Di Đóa Đồng Nhất Niệm còn không cần do dự mà đồng ý cho góp cổ phần nhưng đây lại là tiền của người lớn trong nhà.
Di Đóa nghiêng đầu nghĩ: "Nếu như lỗ thì cậu phải đền! Đền bản thân cậu cho nhà mình làm con gái! Cậu phụ trách nuôi dưỡng ba mẹ mình!"
"Di Đóa.." Đồng Nhất Niệm không biết nên nói gì, dựa vào vai Di Đóa, nghẹn ngào, đây đúng là chị em thật sự mà.
Kiệt Tây nhìn màn này liền cười: "Được rồi, được rồi! Bây giờ anh chị em đồng tâm hiệp lực, từ ngày mai cùng cố gắng bắt đầu một khởi đầu mới.
Niệm Niệm, nhà chị còn Sâm banh không? Mở một chai chúc mừng đi!"
"Được đó!" Đồng Nhất Niệm bắt đầu lớn tiếng gọi bảo mẫu.
Bảo mẫu lấy chai sâm banh và hai chiếc ly, còn trước mặt Đồng Nhất Niệm thì đặt một cốc sữa nóng: "Đại tiểu thư, cô chỉ được uống cái này thôi, không uống rượu được đâu!"
Đồng Nhất Niệm cười nói: "Sâm banh không phải là rượu!"
"Sao lại không phải chứ? Đúng thế, không uống được!" Lần này Di Đóa nhất quyết bảo vệ bảo mẫu: "Mình không muốn con trai nuôi của mình sinh ra đã là quỷ rượu đâu!"
"Lúc nào trở thành con trai nuôi của cậu rồi thế?" Đồng Nhất Niệm lúc này có tâm trạng rất tốt, cười từ tận đáy lòng, hai má cũng ửng hồng.
"Lẽ nào không phải sao?" Di Đóa nâng ly chạm ly với Kiệt Tây: "Nào, trăm phần trăm!"
"Trăm phần trăm!" Đồng Nhất Niệm cười ngặt nghẽo, lấy sữa của mình chạm cốc với họ.
Ngày mai nhất định là một ngày hoàn toàn mới!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...