Cô đang nghĩ xem có nên ra ngoài xem xem thì anh đẩy cửa vào.
Thấy cô chưa ngủ anh khá là ngạc nhiên: "Còn chưa ngủ sao?" Lại nụ cười lưu manh thương hiệu kia: "Anh chưa về nên không ngủ được à?"
Cô nhìn thẳng anh, thấy anh vã mồ hôi thì thấy lạ, bỏ qua nụ cười của anh: "Anh làm gì mà cả người đầy mồ hôi thế?" Đánh cờ mà cũng ra toát mồ hôi sao?
Anh không lưu tâm cười: "Uống trà nóng hơi nhiều."
Nói xong thì tự đi vào nhà tắm.
Đồng Nhất Niệm cũng không truy hỏi nữa, bản thân cũng vô cùng mệt mỏi rồi, nên nằm xuống ngủ trước, cũng không đợi anh tắm xong mà đã ngủ mất tiêu rồi.
Khi cảm thấy bên cạnh mình bị lún xuống, cơ thể mát mẻ của anh chui vào thì mới hơi tỉnh nhưng vẫn cảm thấy mí mắt nặng trĩu không muốn mở, vào lúc sắp đi sâu vào giấc ngủ lần nữa thì cô cảm nhận được cánh tay anh vòng ôm lấy cô, còn nắm tay cô nữa.
Mấy ngày liền anh đều kì lạ như vậy.
Mỗi ngày về nhà đều mua rất nhiều đồ, mỗi tối cũng không bám lấy cô mà đi nói chuyện với ba, nói rất lâu, khi về phòng ngủ vẫn luôn kéo lấy tay cô.
Anh cứ bình lặng như vậy thậm chí buổi tối cũng không ra ngoài, làm gì có vẻ gì là sắp có giông bão ập đến đâu?
Cô lại thấy nghi ngờ trực giác của mình.
Lẽ nào ba cô nói đúng?
Cho đến hôm đó, buổi chiều trước hôm bọn họ hẹn ly hôn, khi anh về thì không giống như mấy hôm trước đó nữa, vẫn mang đồ về nhưng động tĩnh lại lớn hơn nhiều.
Đồng Nhất Niệm nhìn thấy nhân viên công ty mang đồ gia dụng lên lầu mà không biết phản ứng thế nào.
Những công ty đồ gia dụng này Đồng Nhất Niệm có biết, chính là loạt sản phẩm công ty của mình mới cho ra mắt trong quý này, đều là đồ dùng cho trẻ em, toàn nhãn hiệu bảo vệ môi trường nhất trong ngành.
Trên thực tế loạt sản phẩm này chính là nổi bật nhất về mọi mặt trong các sản phẩm cùng loại.
Đồng Tri Hành thấy dáng vẻ bị mê hoặc của cô cười nói: "Nói con không cần quan tâm công việc là con thật sự không quan tâm luôn, đến công ty của mình đang làm gì mà còn không biết, hay là lát nữa lên xem đi."
Nhân viên công ty và Lục Hướng Bắc bận rộn một hồi mới chuyển được hết đồ gia dụng lên trên.
Lục Hướng Bắc đích thân chỉ huy, lúc tiễn nhân viên trên trán toàn là mồ hôi.
Quay người lại nhìn Đồng Nhất Niệm cười: "Anh lên trên tắm trước đã rồi sẽ xuống ăn cơm."
Đồng Nhất Niệm ngây người nhìn bóng dáng anh lên lầu, trong lòng bị bao chùm bời một bóng mờ.
"Còn ngây ra đấy làm gì, mau đi xem phòng cho em bé xem có thích không!" Đồng Tri Hành kéo tay cô.
Phòng trẻ con nào? Sao cô không biết?
Cô đầy bụng nghi ngờ đi theo Đồng Tri Hành lên lầu, dừng lại trước phòng khách tầng hai.
Đồng Tri Hành mở cửa phòng làm mắt cô như sáng lên, trước mắt là một thế giới cổ tích nho nhỏ.
Giấy dán tường trong phòng đã đổi thành màu sắc phù hợp cho thiếu nhi, đồ gia dụng vừa mang đến đã được sắp xếp xong, đều là những mẫu mà bé trai hay bé gái đều dùng được, trên đất toàn là đồ chơi còn chưa dọn kịp, bên cạnh giường như đồng còn có một chiếc giường cho trẻ sơ sinh, đầu giường còn treo chuông gió điện tử nhiều màu sắc bắt mắt.
Cô đi qua ấn nút thì chuông gió liền phát bài hát và quay quay.
"Mỗi một tờ giấy dán tường ở đây đều là Lục Hướng Bắc tự tay dán đấy!" Đồng Tri Hành bên cạnh cười nói: "Đẹp không?"
Cô nhếch mép cười miễn cưỡng coi như thừa nhận.
"Con ấy à từ nhỏ trong nhà đã có tính cách này, giúc trong phòng không chịu ra, đến chồng mình mỗi tối đều ở đây bố trí phòng mà cũng không biết!" Đồng Tri Hành cười trách cô.
Thì ra mỗi tối anh trở về phòng đều mướt mát mồ hôi là vì trang trí phòng trẻ em.
Nhưng anh lại không nói gì.
Tính cách gì cũng không chịu nói ra của anh này có chết chắc cũng không thay đổi được.
Nhưng cô càng nghĩ càng không hiểu, anh trước nay chưa từng muốn có con vậy tại sao lại vào lúc đứa bé này xuất hiện lại tỏ ra sốt sắng lớn đến vậy.
"Đi thôi, xuống chờ Hướng Bắc rồi ăn cơm." Đồng Tri Hành tắt chuông gió điện tử đi.
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ xuống lầu cùng ba, mẹ nhỏ và Nhất Lăng đã ngồi vào bàn rồi, hai người đang thảo luận các mẫu hàng hiệu sắp ra mắt trong quý này.
Chủ đề của họ trước giờ đều xoay quanh chủ đề này.
Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên nhớ đến mẹ, nhớ lại câu chuyện ba nói tối hôm đó, khi mẹ còn sống ba bận kiếm tiền vì để bà có được cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Đến bây giờ, cảnh sắc thay đổi, cuộc sống giàu sang nhưng người cùng hưởng thụ sự giàu sang phú quý này với ông lại đã là người khác.
Nhớ lại thời gian lãng phí bỏ lỡ của ba mẹ, trong lòng cô lại không thoải mái.
Nhưng có người hôm nay lại vô cùng vui vẻ, người đó chính là Lục Hướng Bắc.
Mấy ngày nay anh đều không hề chạm đến rượu vậy mà lúc này lại mở một chai rượu rót cho từng người, bảo mẫu cũng được mời đến bàn ăn, đến cả trước mặt Đồng Nhất Niệm cũng để một cốc ngước ép.
Lý do ăn mừng đầu tiên đương nhiên là sinh mệnh mới của Đồng gia, trên mặt mỗi người đều vui vẻ hạnh phúc.
Đến cả Nhất Lăng cũng bị bầu không khí làm cho cảm hóa, còn nâng cốc chúc mừng cô và Lục Hướng Bắc nữa.
Nhưng sau vài hồi Lục Hướng Bắc liền kính rượu riêng Đồng Tri Hành, có thể nhận ra anh uống say rồi, say thật rồi, ánh mắt và ngôn ngữ đều lộ ra sự chân thành hiếm gặp.
"Ba à, ly này Hướng Bắc nhất định phải kính ba, con muốn nói chỉ có hai từ: Cám ơn! Cám ơn ba!" Anh có chút kích động nâng tay lên uống cạn.
Đồng Nhất Niệm luôn nhìn anh, dưới ánh điện trong phòng ăn dường như có thể nhìn thấy ở khóe mắt anh có một ánh sáng long lanh của chất lỏng xẹt qua, nhưng khi nhìn kĩ thì đã bị ẩn đi mất.
Đồng Tri Hành nâng ly rượu cười, nhưng khác với Lục Hướng Bắc là từ mắt ông lại thật sự rơi lệ.
Ông gật đầu thật mạnh, tay cầm ly rượu hơi run run: "Hướng Bắc, ba biết con sẽ không phụ lòng ba, nhất định không!"
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, là tâm linh tương thông mà Đồng Nhất Niệm nhìn không hiểu được.
Đồng Nhất Niệm không hiểu không chỉ có ánh mắt mà càng không hiểu nữa là sao ba mình lại rơi nước mắt?
Sau đó Lục Hướng Bắc lại nâng ly kính mẹ nhỏ.
Anh trước nay cũng xem như là kính trọng mẹ nhỏ, lúc này càng nhã nhặn: "Mẹ nhỏ, Hướng Bắc cũng kính mẹ.
Niệm Niệm sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn giống như trẻ con, sau này mong mẹ nhỏ hãy chăm sóc dạy bảo nhiều cho cô ấy."
Mẹ nhỏ trước giờ đều a dua theo Lục Hướng Bắc, dù cho không thích Đồng Nhất Niệm nhưng trên mặt tất nhiên là đồng ý, càng muốn Lục Hướng Bắc nhìn ra bà vui vẻ nên đã uống cạn ly này, quệt môi khen: "Hướng Bắc, con cứ yên tâm, chăm sóc trẻ con mẹ rất có kinh nghiệm, con nhìn Nhất Lăng nhà chúng ta là biết, lúc nhỏ xinh xắn đáng yêu, ai nhìn cũng thích!"
Đồng Nhất Niệm yên lặng nghe không nói gì, trong lòng lại nghĩ thầm, nếu như con trai cô bị dạy dỗ thành như Nhất Lăng thì cô nhất định đá nó ra khỏi nhà.
Đang nghĩ thì Lục Hướng Bắc hướng ly rượu về phía cô.
Cô lại lần nữa cảm nhận được anh đã say rồi, hai má hơi hồng, đôi mắt sáng như chưa từng thấy bao giờ, đôi mắt long lanh chưa từng có, giống như ánh sáng của vụn kim cương phản chiếu màu đỏ của rượu, ẩm ướt mờ ảo như vậy khi mới nhìn sẽ thực sự tưởng là giọt lệ thành trân châu.
Ánh mắt như vậy làm cô không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu cầm lấy ly nước ép.
Nhìn màu sắc của nước ép để đuổi đi ý loạn tình mê đang nảy sinh trong lòng do vẻ mặt kia của anh.
Cô không biết anh muốn nói gì với cô nhưng chỉ với ánh mắt này, khí chất này đã đủ làm cô cảm thấy muốn ngộp thở rồi.
Trong lòng có chút rối loạn, tay có chút run, cố gượng cười: "Chúng con chắc không cần đâu."
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn ly rượu của anh hơi chạm nhẹ vào ly nước ép của cô, hai chữ trầm thấp có chút âm từ cổ họng lẫn lộn sau khi uống rượu vang lên từ trên đầu cô: "Niệm Niệm.."
Đi cùng với giọng nói này còn có mùi rượu khá nồng và hơi thở đặc biệt chỉ có ở anh, bỗng nhiên tràn ngập trong không khí xung quanh cô, dưỡng khí trong không khí dường như bị hút hết chỉ còn lại hơi thở của anh và giọng nói như ma âm của anh.
"Niệm Niệm..
Niệm Niệm..
Niệm Niệm.."
Anh rõ ràng chỉ gọi một tiếng nhưng trong đầu cô như vang vọng phát lại rất nhiều lần, từng tiếng đâm vào trái tim cô.
Tiếng gọi này rốt cuộc muốn thể hiện điều gì?
Cô thà anh nói thêm mấy lời linh tinh may ra cô còn không hỗn loạn như này.
May là Nhất Lăng đã đánh vỡ cục diện này, chỉ nghe cô bé cao giọng nói: "Anh rể không có gì khác muốn nói với chị sao?"
Lục Hướng Bắc cười rồi lại chạm ly với cô bé lần nữa, đầy thâm ý: "Những gì anh muốn nói, chị em đều hiểu.."
"Đây có phải là tâm linh tương thông trong truyền thuyết không đây?" Nhất Lăng không phục trù môi.
Đồng Nhất Niệm nhìn Lục Hướng Bắc uống hết ly rượu cũng thở phào, cũng coi như vượt qua được rồi.
Nhưng cô khẩn trương cái gì chứ? Thật là không có tiền đồ gì cả.
Bên tai vẫn vang vọng lời Lục Hướng Bắc vừa nói: Những gì anh muốn nói, chị em đều hiểu..
Trong lòng cảm thấy không cho là vậy, cô hiểu sao? Cô trước giờ đều chả hiểu gì cả, cũng vĩnh viễn không thể hiểu nổi!
Trong lúc cô vẫn chậm chạp suy nghĩ câu nói này thì Lục Hướng Bắc đã bắt đầu cùng ba thảo luận chuyện đặt tên cho em bé rồi.
Thật là thích dày vò mà, bây giờ đã đặt tên có phải là sớm quá không.
Nhưng chỉ cần anh không chú ý đến cô là được rồi.
Cô lặng lẽ ăn cơm của mình, vừa nghe bọn họ đưa ra những cái tên cho em bé.
Đứa bé họ Đồng, điều này không có gì phải bàn nữa rồi.
Lục Hướng Bắc nói, gọi là Đồng Niệm Chi, con gái con trai đều mang tên này được.
Niệm tất nhiên là lấy từ tên cô, còn Chi này là có ý gì đây?
Nhưng ba cô lại phản đối cái tên này: "Tên là Đồng Lộ đi, con trai con gái đều được, sau này các con sinh thêm đứa nữa thì đặt là Lục Niệm Chi, thế nào?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...