Nhất Niệm Chi Tư

Sau khi căn hộ được sửa xong, tôi đến tìm Đường Tất An để lấy lại mớ đồ mà mình gửi nhờ chỗ nó. Nó lái xe cả quãng đường xa để chở tôi về, đã thế còn chạy lên chạy xuống mấy lần để chuyển đồ cùng tôi.

“Ôi, anh à, anh không định chuyển chỗ ở thật ư? Leo cái cầu thang tử thần này ngày hai lần chắc khỏi phải đến phòng gym.” Đường Tất An lau mồ hôi trên trán, nói.

“Tiết kiệm được tiền tập gym không tốt à?” Tôi đặt cái thùng cuối cùng xuống rồi lấy cho Đường Tất An chai trà ô long trong tủ lạnh.

“Cảm ơn anh ạ.” Đường Tất An xem điện thoại, “Đã giờ này rồi, không còn việc gì thì em đi trước nhé anh, lát em còn phải đi ăn với em ấy.”

“Mày có bạn gái rồi à?” Tôi tiễn nó ra cửa, ghẹo nó vài câu.

“Ôi còn chưa ra đâu vào đâu cả, cơ mà trước mắt cứ cố gắng làm thân với nhau đã.” Nó ngượng ngùng gãi đầu, mặt hơi đỏ.

Tiễn Đường Tất An xong, tôi vừa định quay vào nhà thì shipper lại đến.

“Anh là chủ nhà số 49 đúng không ạ? Đây là hàng chuyển phát nhanh của anh, mời anh ký nhận hàng.” Cậu ta kê hộp cho tôi ký.

Hai hôm trước, tôi chợt nhận được tin nhắn từ A Dao, cô ấy nói rằng để tri ân khách VIP đã sử dụng dịch vụ nhiều năm, cô ấy đã chuẩn bị cho tôi một món quà bí ẩn, dặn tôi mấy hôm nay để ý nhận hàng, chắc là bao phẩm này.

Mỗi cái hộp be bé, cầm ước lượng cũng không nặng, giấu giấu diếm diếm, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?

Do đang bận thu dọn hành lý, tôi không vội mở nó ra xem mà chỉ tùy tiện đặt nó lên một cái thùng các tông.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa đụng tay vào làm việc nhà bao giờ, hồi trước tôi có người giúp việc với Đường Tất An, sau lại có Kỷ Thần Phong, họ làm hết mọi việc cho tôi, khiến năng lực làm việc của tôi giảm mạnh, gần như không khác gì trẻ nhỏ. Tuy không gặp vấn đề gì với việc sử dụng các món thiết bị gia dụng thông thường, nhưng tôi sẽ gặp một chút khó khăn với công việc yêu cầu trình độ cao hơn như “dọn dẹp nhà cửa”.

Vậy nên đến tối Kỷ Thần Phong về nhà, tôi cũng mới chỉ vừa xếp xong đống quần áo vào tủ dựa theo màu sắc và mùa, vẫn còn mấy thùng nữa chưa động đến.

“Đê anh làm nốt chỗ còn lại cho.” Kỷ Thần Phong xắn tay áo, bảo tôi ra ngoài uống nước, nghỉ ngơi một lúc.

Tôi duỗi cái lưng uể oải, hôn anh ấy một cái, sau đó đứng dậy vào bếp.

Rót nước xong, tôi quay về phòng khách thì thấy Kỷ Thần Phong đang ngồi dưới đất, trong tay cầm một xấp ảnh, trên đùi là cái hộp các tông A Dao gửi đến.

Thấy anh mở ra, tôi tò mò nhích đến gần để xem xem rốt cuộc A Dao đã gửi món quà gì tới, không ngờ lại thấy ảnh chụp tôi và Kỷ Thần Phong.

Giống như mấy tên paparazzi chụp trộm người nổi tiếng, căn bản tôi và Kỷ Thần Phong không nhận ra có người đang chụp lén mình, cảnh tượng bất đồng, hai người lại giống nhau.

Anh đợi xe ở bến, tôi ngồi trong nhà hàng đồ Tây ở phía sau nhìn anh; anh làm thuê ở quán cà phê, tôi ngồi ghế bên ngoài nhìn anh, anh phụ việc ở quán ăn khuya, tôi đỗ xe bên đường nhìn anh…

Ngay cả tôi cũng không biết hóa ra mình lại có nhiều khoảnh khắc nhìn anh chăm chú đến vậy.

“À đây là… thám tử tư hồi trước em thuê gửi tới.” Không ngờ A Dao lại bí mật chụp nhiều ảnh của tôi và Kỷ Thần Phong đến vậy, dưới góc nhìn của cô ấy, chắc hẳn cô ấy đã sớm nhận những lời tôi nói ra miệng hoàn toàn là dối lòng, nếu không thì lần Kỷ Thần Phong đưa Nghiêm Thiện Hoa đi bệnh viện bị ngã gãy tay, cô ấy đã chẳng sốt sắng đến mức tự mình chạy đến cho tôi xem video.

“Em đã nói với anh chuyện theo dõi rồi, anh không được giận em.” Thấy Kỷ Thần Phong không tỏ phản ứng, tôi bắt đầu thấp thỏm không yên, tôi đặt cốc nước sang một bên, ngồi quỳ trước mặt anh, một tay đè chỗ ảnh trong tay anh xuống, tay còn lại vòng lấy cổ anh, rướn người hôn lên môi anh một cách nhẹ nhàng.


Tôi muốn dùng cách này để chuyển hướng sự chú ý của anh ấy, nhưng Kỷ Thần Phong lại nghiêng đầu né tránh.

“Đợi anh đã, anh chưa xem hết…”

Ngón tay tôi hướng lên trên, luồn vào tóc anh, ghì anh về phía mình lần nữa.

“Không đợi được…” Từ cuối cùng biến mất ở nơi đầu môi.

Mới đầu Kỷ Thần Phong còn vùng vẫy, đến khi dần chìm đắm vào sự đê mê, anh chẳng những chủ động ôm lấy eo tôi mà còn đảo khách thành chủ, ôm tôi vào lòng, không ngừng làm nụ hôn sâu thêm.

Đêm còn chưa khuya, cơm tối tôi cũng chưa ăn, nhưng đã đến lúc này rồi thì đâu còn ai quan tâm đến nhu cầu ăn uống nữa. Một nỗi ham muốn khác mãnh liệt hơn quét qua khiến chúng tôi tạm gác mọi thứ sang một bên, nằm cuốn lấy nhau dưới sàn nhà.

Sau một hồi mướt mải mồ hôi vì “trút bầu tâm sự”, do hôm trước đi ngủ muộn mà sáng lại phải dậy sớm, nên tôi mệt nhoài nhắm mắt thiếp đi trong chốc lát, đến khi tỉnh dậy, chồng hộp chất đống trong phòng khách đã biết mất, Kỷ Thần Phong đã dọn dẹp xong đồ đạc của tôi.

Vài ngày sau, nhà chúng tôi nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, tôi khui ra thì thấy toàn là khung ảnh. Lòng tôi chợt dâng lên linh cảm chẳng lành, tôi bắt đầu lục tung các hộp và tủ lên để tìm những bức ảnh kia, nhưng quái lạ thế nào, rõ ràng chỗ này không lớn là bao, thế mà tôi lại chẳng tìm thấy đâu.

Tôi đành nghĩ cách khác, đó là chuyển sang giấu cái hộp đựng khung ảnh kia đi.

Đến tối Kỷ Thần Phong về nhà, anh không hỏi bất cứ điều gì, mà tôi cũng giả tảng như mình chẳng biết chuyện chi.

Tôi ngây thơ cho rằng tạm thời việc này đã được giải quyết, kết quả tôi vừa đi tắm một cái, Kỷ Thần Phong đã tìm được đống khung ảnh bị tôi giấu đi, đã thế còn đóng tất cả chúng lên tường — trong đó một nửa là thiệp chúc mừng tôi viết cho anh, còn một nửa là ảnh chụp của tôi và anh ấy.

Sao tôi lại quên là vẫn còn đống thiệp chúc mừng lấy từ bên nhà Đường Tất An về chứ…

Tôi nhìn bức tường ảnh bự chảng trước mặt mà buồn vui lẫn lộn.

“Nhất định phải treo à?” Vừa nghĩ đến phản ứng của Trịnh Giải Nguyên hoặc Giản Hành trong tương lai khi họ thấy bức tường ảnh này, tôi đã thấy váng đầu.

Xấu hổ quá… Tôi không khỏi hoài nghi rằng Kỷ Thần Phong đã cất công chọn thiệp, rõ ràng chẳng thiếu gì mấy tấm được viết bình thường, nhưng mấy tấm thiệp treo trên tường lại có lời lẽ lộ liễu vô cùng. Nào là “trong mơ chỉ toàn dáng vẻ khi anh hôn em”, “em nhớ cảm giác khi ngón tay anh chạm vào cơ thể em”, “gần đây em hay xem lại video làm việc trước kia của anh, em muốn biến thành mấy con vật nhỏ đó, như vậy, có thể anh sẽ yêu em mãi mãi”…

“Em không thích à?” Kỷ Thần Phong ngoái đầu nhìn tôi, “Nếu em thật sự không thích thì anh sẽ gỡ xuống.”

Tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt hàm chứa sự mong chờ của anh, không tài nào thốt ra được lời từ chối.

Cảm giác cắt cái núm vú giả yêu thích của một đứa trẻ ngay trước mặt nó thật sự là bài kiểm tra tâm lý quá sức chịu đựng.

“Thôi, cứ để thế đi, em cũng không ghét.” Cuối cùng, tôi đành thỏa hiệp.

Nghe vậy, Kỷ Thần Phong khẽ cười, anh quay người, nhấc hộp dụng cụ dưới sàn lên.

Lau mái tóc còn hơi âm ẩm, tôi liếc mắt nhìn bức tường ảnh kia mà bất lực thở dài.


“Đúng rồi, hôm nay Mạnh Tuyết Yên gửi tin nhắn cho anh, cô ấy muốn nhờ anh khuyên bảo cho em trai cô ấy, mai anh sẽ đến nhà cổ, em muốn đi cùng không?” Kỷ Thần Phong cất hộp dụng cụ về tủ, hỏi tôi.

Nghe thấy tên của Mạnh Tuyết Yên, tôi dừng tay.

Khóa học của lớp ngôn ngữ kí hiệu đã kết thúc vào một tuần trước. Kể từ khi biết về mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong, Mạnh Tuyết Yên bắt đầu giữ khoảng cách với tôi, sau giờ học cũng không làm bóng đèn của chúng tôi nữa mà về trước một mình. Vì không lưu thông tin liên lạc của nhau nên tôi đã nghĩ sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa, không ngờ lại gặp nhau sớm thế này.

“Cô ấy muốn em đi cùng à?” Đến lúc đó thấy tôi đi thì đừng xấu hổ đấy.

“Ừ.” Kỷ Thần Phong gật đầu, “Cô ấy nhờ anh hỏi em.”

“Vậy được, mai chúng mình cùng đi đi.”

Trước đây Mạnh Tuyết Yên từng nói ban đầu cô dự tính học ngôn ngữ kí hiệu là vì em trai mình, nhưng không giải thích quá cụ thể.

Sau khi tôi và Kỷ Thần Phong đến dưới nhà Mạnh Tuyết Yên, cô ấy đích thân xuống dưới đón chúng tôi, nhân tiện kể cho chúng tôi nghe về tình trạng của em trai mình.

Cậu em Mạnh Vũ của cô ấy năm nay 14 tuổi, bị điếc do gen di truyền, bệnh khởi phát từ năm ba tuổi, càng lớn thính lực càng kém đi, không thể hồi phục được, cũng không có cách điều trị hiệu quả, hiện giờ chỉ có một bên tai là còn chút thính lực, cậu bé giao tiếp với mọi người thông qua máy trợ thính và ngôn ngữ kí hiệu.

“Mấy đứa ở trường thấy thằng bé đeo máy trợ thính thì đều nghĩ nó kỳ quặc, không thích chơi với nó, nó đang ở độ tuổi nhạy cảm, hai hôm trước thằng bé đột ngột nói với nhà em rằng nó không muốn đi học, cũng không muốn gặp người khác. Bây giờ ngay đến người nhà nó cũng không chịu gặp, toàn ăn cơm một mình trong phòng.”

Bệnh của Mạnh Vũ nghiêm trọng hơn so với Kỷ Thần Phong, đến năm hai mươi tuổi Kỷ Thần Phong mới hoàn toàn mất đi thính giác,

nhưng Mạnh Vũ đã gần như bị điếc hẳn khi mới chỉ mười bốn tuổi. Có lẽ tình trạng mất thính giác nghiêm trọng như vậy cũng ảnh hướng đến khả năng phát âm của thằng bé, khiến thằng bé không thể đọc rõ ràng từng chữ.

Một cậu bé mười bốn tuổi đeo thiết bị kỳ lạ, nói chuyện hẵng còn ấp úng chưa sõi sẽ gặp phải chuyện gì khi ở trường, kết hợp với những điều mà Kỷ Thần Phong từng trải qua hồi còn nhỏ, không cần Mạnh Tuyết Yên kể chi tiết, tôi cũng đã hình dung ra được mọi chuyện.

Chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm/khổ sở.

Chúng tôi vừa bước qua cửa của nhà họ Mạnh thì cha mẹ Mạnh Tuyết Yên đã bước lên đón rồi liên tục cảm ơn tôi và Kỷ Thần Phong.

“Bây giờ cô chú không biết phải làm sao cho phải nữa…” Mẹ Mạnh nói, vành mắt đỏ hoe, “Tất cả là lỗi của cô, cô không cho thằng bé được một cơ thể khỏe mạnh.”

“Mẹ, mẹ đừng nói thế, chuyện này có liên quan gì đến mẹ đâu?” Mạnh Tuyết Yên vỗ lưng mẹ, nhẹ nhàng an ủi bà.

“Tiểu Vũ khóa cửa suốt, không biết thằng bé có chịu mở hay không.” Bố Mạnh dẫn chúng tôi đến trước một cánh cửa đóng kín, sau đó gõ nhẹ lên ván cửa.

“Tiểu Vũ, hai thầy giáo lần trước kể với con đến rồi, con mở cửa ra được không?”

Căn phòng im thít, không có lấy một tiếng động.

Tôi và Kỷ Thần Phong nhìn nhau, nhờ bố Mạnh đứng sang một bên trước.


“Bạn học Mạnh, anh cho em ba phút.” Tôi nắm tay cửa, không cần biết đây có phải nhà người khác hay không, lớn giọng nói: “Em mà không mở là anh đạp cửa xông vào đấy.”

“Hai phút bốn lăm giây… Hai phút ba mươi giây… hai phút mười tám giây…” Tôi bắt đầu đếm ngược.

Khi đếm ngược đến một phút ba mươi giây thì tay nắm cửa động đậy, cửa mở ra.

Một khuôn mặt trẻ con ló ra từ khe cửa, đường nét ngũ quan trông khá giống với Mạnh Tuyết Yên nhưng còn hơi non nớt, lộ ra vẻ thanh tú của thiếu niên, biểu cảm đầy đề phòng và cảnh giác.

“Các anh muốn làm gì?” Phát âm của thằng bé thật sự rất cứng, nghe như người máy.

Tôi không nói chuyện dông dài mà trực tiếp đẩy mạnh cửa, chen vào trong phòng trước sự khiếp sợ của nó, sau đó kéo luôn cả Kỷ Thần Phong vào.

“Để bọn cháu tâm sự riêng với em, mọi người đợi ở bên ngoài là được.” Nói với ba người đứng vây quanh cửa xong, tôi khóa cửa lại.

Mặt Mạnh Vũ trắng bệch, nó thu mình vào trong góc giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi, càng lúc càng cảnh giác với chúng tôi hơn.

“Gia đình em lo cho em lắm đấy, dù có thế nào chăng nữa, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.” Sợ cậu bé chưa nghe rõ, Kỷ Thần Phong còn làm thủ ngữ để ra hiệu, “Chẳng lẽ em bằng lòng sống cả đời trong căn phòng tối tăm này ư?”

Tôi dựa vào cửa, chỉ đứng ngoài quan sát, không tham gia vào cuộc nói chuyện.

“Anh thì biết gì chứ? Anh đã bị cô lập bao giờ chưa? Anh đã bị gán cho biệt danh khiếm nhã chưa? Anh đã bị người ta ghét mà không có lý do chưa? Mấy người căn bản chẳng biết em đang phải trải qua chuyện gì, dựa vào đâu mà bắt em kiên trì?” Cậu thiếu niên giận dữ gắt lên, “Em muốn sống trong bóng tối đấy, liên quan gì đến anh hả?”

Kỷ Thần Phong bình tĩnh nhìn cậu bé: “Anh đã trải qua hết những chuyện em nói rồi.”

Cậu bé sửng sốt.

“Bọn họ cướp sách vở của anh, giấu bài tập của anh, xô anh ngã từ phía sau, gọi anh là ‘tên lập dị’.” Khi nói những lời này, Kỷ Thần Phong không tỏ ra chút khác lạ nào, bình thường như thể anh đang kể lại chuyện của người khác chứ không phải những điều anh từng trải qua, “Thời gian đầu, anh thường xuyên đánh nhau với người ta vì lí do đó và trở về nhà với cơ thể chằng chịt vết thương. Lần nào nhìn thấy vết thương trên người anh, mẹ anh… cũng khóc, bà nói bà xin lỗi anh vì đã khiến anh phải chịu đựng nỗi khốn khổ này. Để không làm mẹ lo lắng, anh học cách nhẫn nhịn, học cách không tranh cãi với những người đó. Anh cố gắng học hành gấp đôi, đỗ vào trường cấp 3 mà không ai trong số họ vào được, sau đó thi đỗ vào trường đại học mà anh mơ ước.”

Mạnh Vũ nhìn thoáng qua ốc tai điện tử màu đen trên tai Kỷ Thần Phong, cuối cùng giọng điệu cũng không gay gắt như trước nữa: “Có phải mình cấy ghép ốc tai điện tử thì sẽ không bị người ta cười nhạo nữa không ạ?”

“Những người cười nhạo em vì căn bệnh mà em không thể tự kiểm soát chắc chắn sẽ không thể trở thành bạn của em, tại sao em lại phải làm tổn thương bản thân vì họ? Em làm tổn thương mình cũng là đang làm tổn thương gia đình yêu thương em.” Kỷ Thần Phong không trả lời trực tiếp câu hỏi này, ở đâu cũng có phân biệt đối xử, không phải cấy ốc tai điện tử là có thể thay đổi.

“Nhưng mà em học không tốt, cho dù bây giờ có ngồi bàn một, em cũng không nghe rõ thầy giảng cô gì…” Mạnh Vũ cắn môi, mặt mày ảm đạm.

“Thật ra anh đã nói chuyện với chị gái em về vấn đề này.” Kỷ Thần Phong nói, “Em biết trường dạy trẻ khuyết tật số 2 thành phố Hồng không? Anh quen thầy cô bên đó, có thể giúp em chuyển qua. Ở trường có rất nhiều bạn giống em, các em ấy sẽ rất sẵn lòng kết bạn với em, hơn nữa sau này em cũng có thể đỗ đại học thông qua kì thi tuyển sinh.”

Mạnh Vũ sửng sốt nói: “Em có thể… kết bạn thật ư?”

Kỷ Thần Phong cười đáp: “Nhất định là có thể.”

Bước ra khỏi phòng Mạnh Vũ, ba cặp mắt mong chờ dõi thẳng vào chúng tôi.

“Cậu bé đồng ý rồi.” Kỷ Thần Phong nói.

Cả ba đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nét mặt rạng rỡ phấn khởi.

“Tốt quá, thật tốt quá!” Nói rồi bố Mạnh vào phòng gặp con trai.


Mẹ Mạnh nắm tay Kỷ Thần Phong, rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn thầy Kỷ nhiều lắm, cháu đúng là ân nhân của nhà cô.”

“Cô khách khí quá ạ…”

“Cảm ơn anh nhé Tang Niệm.” Mạnh Tuyết Yên nhích lại gần tôi, nói nhỏ.

Tôi liếc nhìn cô ấy: “Tôi có làm gì đâu.”

“Thật ngại quá, hồi trước em cứ làm bóng đèn của anh với thầy Kỷ, em thật sự không nhận ra…” Cô cười gượng nói.

“Tôi mới là người phải nói vậy, làm cô sợ rồi.”

“Không đâu không đâu!” Mạnh Tuyết Yên vội vàng xua tay, nhận ra mình lớn tiếng quá, cô lia mắt nhìn me vẫn đang cảm ơn Kỷ Thần Phong, hạ giọng xuống, “Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, không có sợ. Anh… anh với bác sĩ Kỷ rất xứng đôi.”

Tôi nhướn mày: “Thật ư?”

Đây là lần đầu tiên có người nói tôi và Kỷ Thần Phong xứng đôi, những người khác biết quan hệ của chúng tôi nhưng họ chỉ nghĩ chúng tôi không phải một loại người, không thể đến được với nhau.

“Thật đấy.” Mạnh Tuyết Yên gật đầu thật mạnh.

Cô ấy không biết câu nói tùy tiện của mình đã khiến tôi vui nhường nào đâu. Sau khi rời khỏi nhà cô ấy, khóe miệng tôi vẫn chưa thể hạ xuống.

“Vui vậy ư?” Sau khi xuống taxi, tôi và Kỷ Thần Phong cùng sánh vai đi lên cầu thang, anh ấy nhìn tôi mấy lần, cuối cùng không kìm được mà hỏi thành lời.

“Đương nhiên làm được việc thiện thì sẽ vui rồi.” Tôi cười híp mắt, nắm tay anh bước lên bậc cầu thang, “Anh còn nhớ lúc em nói rằng em đã hứa là phải làm thật nhiều việc tốt chứ. Khi ấy anh hỏi em hứa với ai nhưng em không nói cho anh biết.”

“Thật ra em đã hứa với thần linh. Em hứa với Ngài rằng mình sẽ làm thật nhiều việc tốt, có như vậy Ngài mới phù hộ cho em để em và anh được ở bên nhau mãi mãi.”

Trước đây tôi từng khẩn cầu thần linh để Kỷ Thần Phong quay lại nhìn mình, vì điều này mà tôi thậm chí còn có thể dâng hiến một nửa số tuổi thọ của mình, cuối cùng, Kỷ Thần Phong đã thật sự mở cửa cho tôi. Sau đó, khi trải qua trận hỏa hoạn, tôi đã nhận ra Kỷ Thần Phong sẽ đau khổ đến nhường nào nếu tôi chết trước anh quá sớm, vậy nên tôi đã rút lại lời hứa sẽ dâng một nửa tuổi thọ của mình cho thần linh và đáp ứng rằng sẽ làm thật nhiều việc tốt để thay thế.

Tôi không biết liệu thật linh có tồn tại thật hay không, nhưng liên quan đến chuyện sống chết thì cẩn thận vẫn không thừa.

“Chúng mình đã được định sẵn là sẽ ở bên nhau trọn đời mà.”

Dường như đôi mắt của Kỷ Thần Phong đã dao động một chút khi nghe điều này, sau đó anh siết chặt tay tôi hơn.

Anh nói chắc như đinh đóng cột, như thể… Anh chính là vị thần đã ban cho tôi hy vọng và cuộc sống mới, đã quyết định xong kết cục của chúng tôi.

Tôi thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười cúi xuống hôn lên khóe môi anh: “Ừm, chúng mình sẽ như thế mà.” Chúng tôi dung dăng đôi bàn tay đan chặt, vừa nói chuyện, vừa chậm rãi đi bộ về nhà.

__

Tác giả: Toàn văn hoàn, cảm ơn mọi người~

__

Harry: Éc, vậy là chuyến hành chính của Nhất Niệm Chi Tư đến đây đã hoàn thành. Cảm ơn tất cả các bạn vì đã luôn theo dõi, ủng hộ cho Hồi Nam Tước cũng như bản edit của mình và chị Táo. Đặc biệt em xin cảm ơn chị Táo vì đã đồng hành cùng em xuyên suốt chặng đường dài này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm mình và chị Táo trong các bộ truyện tiếp theo.

Hẹn gặp lại các bạn trong “Không Hợp” nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui