Bốn giờ sáng, đầu Bùi Nhuế đau như búa bổ.
Cô khó nhọc trở mình, lăn xuống khỏi giường, nằm xấp trên nền đất hồi lâu, cuối cùng mới lảo đảo đứng lên. Chân trần xiêu vẹo bước đi trên mặt đất ngổn ngang vỏ chai, cô ngồi xổm xuống, cố gắng tìm mấy viên thuốc nhỏ màu xanh nhạt trong rương đồ lộn xộn.
Lúc này, đoàn tàu đang an ổn xuyên qua Ulan Bator*, trục bánh xe xoay tròn với tốc độ chóng mặt, ma sát với tà vẹt, không ngừng sản sinh tiếng ồn, càng khiến lòng người khó yên.
(*Ulan Bator: thủ đô Mông Cổ, cũng viết là Ulaanbaatar, tên cũ là Urga)
Cô vốn là người ưa hoạt động, bị nhốt mấy ngày trời trong xe, thỉnh thoảng chỉ có thể duỗi lưng duỗi eo, quả thực không khác chịu hình là bao. Cầm lọ nhựa đựng thuốc giảm đau lên, ngón tay hơi dùng lực, âm thanh lộp cộp vang lên. Bùi Nhuế cụp mắt trong chốc lát, sau đó vứt cái lọ rỗng không sang một bên, xoay người bật công tắc điện.
Không gian nháy mắt sáng rực. Bên song cửa, màn đêm bao trùm thảo nguyên hoang vu dường như cũng tan biến một phânf, cảnh tượng bừa bộn trong toa một lần nữa hiện rõ trước mắt, cô cũng nhìn rõ khuôn mặt mình phản chiếu trên ô kính - khô héo, nhạt nhẽo!
Cả ngày không hứng chút gió, không khí tắc nghẽn tới nỗi như ngừng lưu thông, cổ họng khô khốc nóng ran, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó chịu. Cô mở cửa, hít sâu một hơi, hiếm khi có được cảm giác khoan khoái dễ chịu như lúc này. Không khí mát lạnh chậm rãi ngấm đầy lá phổi, vuốt phẳng làn sóng dao động vừa mới dâng lên.
Cô đi đến cạnh bàn nhỏ, tự mình làm thuốc lá. Đầu lưỡi liếm qua mép giấy, lại rút lá bạc hà từ trong túi ra, nhét vào trong cuộn giấy, cuối cùng kẹp vào khóe môi. Sợi thuốc lá cùng vị cay đặc trưng của bạc hà hòa quyện cùng nhau, thấm vào đầu lưỡi.
Thói quen này của cô từ đâu mà có, Bùi Nhuế chẳng cách nào nhớ rõ. Chỉ biết từ sau khi xuất viện, lần đầu đến siêu thị, cô đã theo bản năng cầm lấy lá bạc hà, còn đặc biệt lấy ra một túi màu xanh bóng tươi mới.
Lá bạc hà khiến cho miệng lưỡi mát lạnh, lại có khả năng kéo dài dư vị thuốc lá. Không biết từ khi nào, chuyện này đối với cô đã trở thành một thói quen, cũng là một loại thưởng thức.
Nửa người tựa lên cửa thông khí, Bùi Nhuế chợt phát hiện mình còn chưa châm lửa. Đúng lúc này, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ, cô thật muốn đi nhìn cái người kì lạ kia một chút.
Động lực nguyên thủy nhất thúc đẩy con người hoạt động không phải là đói bụng hay tình dục, mà là tò mò cùng buồn chán.
Hành lang lạnh hơn trong phòng rất nhiều. Bùi Nhuế vừa bước ra, liền không nhịn được mà run rẩy toàn thân, vội vã vươn tay ra sau tóm lấy chiếc áo choàng bằng len, khoác lên người.
Cô đi qua toa ăn, tiến vào toa xe thứ hai, cảm thấy nơi này có chút ấm áp. Ngón tay Bùi Nhuế lạnh tới nỗi cứng lại, trắng bệch. Cô đứng yên một chỗ chà xát hai tay, lại đột nhiên ngửi thấy mùi rượu thơm nồng ập đến. Mùi hương này với cô mà nói vô cùng quen thuộc, cả người đàn ông kia cũng thế.
Trước mặt, ô cửa trong suốt, không gian mờ sáng. Trong ánh sáng mơ hồ, một người đàn ông yên lặng ngồi đó, trong tay là bình rươụ trong suốt. Đốt ngón tay của anh ta thon dài, hơi cong cong giữ lấy miệng bình.
Đã bốn ngày nay, mỗi đêm khi cô khoác áo đi ra, đều thấy anh ta cầm bình rượu ở tại nơi này.
Thời điểm này, tàn dư buổi đêm còn chưa mất hết, vạn vật dường như vẫn đang say ngủ, chỉ có xe lửa vẫn cứ miệt mài hoạt động, còn có...cô và anh.
Bùi Nhuế bị ý nghĩ này làm cho giật mình, giơ tay cầm lấy điếu thuốc.
"Chào buôỉ sáng." Cô tới gần người đàn ông kia từ phía sau, một tay cầm điếu thuốc vòng qua cổ anh, tay kia vỗ lên áo cũ kĩ có in chữ Nga mà anh đeo đang mặc, trong lúc vô tình, bàn tay sượt qua gò má người đàn ông nọ, "Có thể cho xin ít lửa không?"
Thời điểm bị cô đụng chạm, thân người anh vô thức tránh né. Anh không trả lời, cúi đầu để bình rượu sang một bên, mở áo, lấy ra một hộp diêm, đưa về phía cô.
Loại người gì mà đến giờ còn dùng diêm?
Bùi Nhuế nghĩ vậy nhưng vẫn giơ tay đón lấy. Ngón tay anh thật lạnh, khớp xương mạnh mẽ, vô tình chạm phải tay cô. Bùi Nhuế ngơ ngẩn ngắm nghía bao diêm, sau đó đột nhiên nở nụ cười, đi đến trước mặt anh, ngồi xuống.
Thấy hành động của cô, anh chỉ hất cằm lên, không nóng không lạnh liếc mắt một cái, giống như bên cạnh chỉ là gió nhẹ thoáng qua, chẳng chút liên quan đến mình. Đối với sự thờ ơ của anh, Bùi Nhuế nhún vai, ngón tay khẽ động, một tiếng "xẹt" vang lên, đầu que diêm lóe lên ngọn lửa nhỏ.
Nhìn thấy điếu thuốc bọc lá bạc hà trên tay cô, trái tim anh nháy mắt loạn nhịp.
Điếu thuốc một lần nữa đưa tới bên miệng, cô giơ que diêm lên châm thuốc. Theo động tác của cô, khuôn mặt Bùi Nhuế từ từ lộ rõ.
Người ngồi đối diện khẽ nâng mắt, con ngươi đột nhiên co rút kịch liệt, đôi mày run rẩy, cuối cùng bao trọn đường nét khuôn mặt cô, khảm vào đồng tử. Giây phút nhìn rõ người phụ nữ trước mắt, cả người anh hoàn toàn cứng đờ.
Anh thấp giọng nỉ non một câu tiếng Nga. Chất giọng giống như một loại rượu mạnh nguyên chất, vô cùng tinh khiết, chậm rãi chảy qua cổ họng. Bỏng rát.
Bùi Nhuế nghe không rõ lắm, cũng không để ý đến bàn tay nắm chặt của anh.
Hồi lâu sau đó, bất luận Bùi Nhuế có nói gì đi nữa, anh ta cũng chỉ trầm mặc, ánh mắt rơi trên người cô, giống như tìm được vật báu trong đêm đen. Hai mắt anh ta giống như ẩn chứa nỗi lòng phức tạp, không ngừng lưu động, lại giống như sương mù ngoài khung cửa, khiến cho người ta không kịp nắm bắt.
Đoàn tàu vẫn hướng thẳng về phương Bắc, mưa bụi kết thành từng lớp băng mỏng bám lên ô kính, sau lại bị gió liên tiếp đập vào, chậm chạp nứt vỡ. Trong tòa xe, không gian yên ắng đến lạ, chẳng còn gì ngoài tiếng thở dốc nặng nhọc của người đàn ông.
Không khí có chút lạ thường, Bùi Nhuế cũng mất hết hứng thú, nhún vai một cái, không nói một lời mà trở về phòng. Sau khi đóng cửa bao sương, cô mới nhận ra trong tay vẫn cầm bao diêm của người nọ.
Lớp vỏ thô ráp, khô ráo, ấm áp, vương đầy hương rượu Vodka cùng hơi thở đàn ông.
Cô dựa lưng vào tường, vừa hút thuốc vừa ngắm nghía bao diêm. Đầu óc mông lung mơ màng, giống như đang tùy ý suy nghĩ gì đó, lại giống như trống rỗng đến cực điểm.
Không gian bốn bề tĩnh lặng như tờ. Bùi Nhuế hé môi nhả khói, ngoài âm thanh nhớp dính nơi đầu lưỡi, dường như còn có tiếng đế giày đạp lên thảm trải truyền đến, vô cùng nhẹ nhàng, lại rõ ràng đến lạ. Tiếng bước chân từ từ tới gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.
Bùi Nhuế lui lại nửa bước, tự tay kéo cửa ra, đập vào mắt là cổ tay còn đang giơ giữa không trung, hiển nhiên còn chưa kịp gõ xuống.
"Không cần gõ cửa." Cô nói, "Tới lấy hộp diêm sao?"
Đến bây giờ Bùi Nhuế mới phát hiện người đàn ông này tương đối cao, đỉnh đầu thậm chí còn vượt quá khung cửa hợp kim. Ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống, một nửa đã bị thân người anh ngăn trở.
Toàn thân anh ta vẫn căng thẳng như cũ, bàn tay nắm chặt ép sát thân người. Vạt áo khoác rộng mở, chiếc áo bên trong mỏng nhẹ, bị mồ hôi thấm ướt mà ôm chặt lấy cơ thể anh. Bởi vì ngược sáng, Bùi Nhuế không sao nhìn rõ ánh mắt anh ta, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn có quy luật của người nọ.
"Em cắt tóc rồi, rất đẹp." Anh ta cuối cùng cũng mở miệng, lại nói bằng tiếng Trung, "Hình như còn cao hơn trước. Người sau hai mươi ba tuổi còn có thể cao lên sao?"
Lúc trước, anh ta nói tiếng Nga, mỗi câu mỗi chữ đều cứng rắn và xa cách, giống như chứa đựng sự bén nhọn cùng sức mạnh. Vậy mà hiện tại, giọng điệu của anh lại có phần nhu hòa, thân thiết, còn giống như đang thầm thì to nhỏ cùng cô.
Bùi Nhuế cong khóe miệng, đang định nói gì đó, hơi khói cay nồng lúc trước chợt trào ra, ngăn chặn tiếng nói của cô.
"Tôi không phải vì hộp diêm mà tới." Không đợi cô lên tiếng, anh đã nhẹ giọng giải thích. Rõ ràng là ngược sáng, nhưng lúc này, đôi mắt người nọ lại giống như lóe lên.
Có điều, ánh mắt ấy chẳng hề trong suốt, mà giống như bị một lớp bụi mỏng che phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...