Nhật Nguyệt Đương Không

Long Ưng cố gắng lần cuối cùng, nói:

- Ninh Nhi đã quen thuộc hết mọi ngõ ngách trong giang hồ, và biết rất rõ tác phong làm việc của Thái Lặc Hư Vân. Nên nàng ấy sẽ dùng mọi cách để người ta không theo đuôi được. Chỉ cần biết nàng ấy đi đâu, không chừng sẽ cứu được nàng ấy.

Khoan Ngọc thở dài:

- Khinh Chu còn hi vọng vào việc đó, là vì ngươi không biết xuất thân lai lịch của Thai Lặc Hư Vân. Không biết y là người thế nào. Cụ ông của y là con trai của Tịch Ưng “Thiên Quân” – một trong số “tám đại cao thủ ma môn” vào bảy mươi năm về trước. Cụ bà thì còn đứng trên cả Tịch Ưng. Chỉ đứng dưới con gái Triệu Đức Ngôn của Thạch Chi Hiên và Ngọc Nghiên. Triệu Đức Ngôn từng là quốc sư của tộc ta, vì trúng kế ly gián của “thiếu soái” Khấu Trọng, nên bị đại hãn Hiệt Lợi của tộc ta lúc đó bỏ ngỏ, không trọng dụng nữa.

Long Ưng nghe thấy vậy, gác việc sinh tử của Hoa Giản Ninh Nhi sang một bên, để tâm lắng nghe. Nếu Hoa Giản Ninh Nhi bị Động Huyền Tử dùng thủ đoạn tàn độc, vậy thì bí mật lớn mà Khoan Ngọc tiết lộ bây giờ, sẽ trở thành một tin tình báo hữu ích để trả thù Động Huyền Tử và Tiểu Khả Hãn.

Minh Hãn nói:

- Con trai Tịch Ứng và con gái Triệu Đức Ngôn có một người con, người này tên là Tịch Trí, võ công bình thường, nhưng lại là người có thiên bẩm về học thuật, trí tuệ sâu như trời biển, được Đại Hãn A Sử Na Cốt Đốt Lộc – người đã xây dựng lại Đột Quyết Hãn Quốc của chúng ta trọng dụng, và lấy được mỹ nữ nổi danh trong tộc ta làm vợ.

Hùng Ca nói:

- Đại Hãn Cốt Đốt Lộc quật khởi được, thật ra đều nhờ Tịch Trí bày mưu tính kế cho ngài. Lúc đó, nhà Đường phái Bùi Hành Kiệm làm đại tổng quản Định Tương Đạo hành quân, đến thảo phạt dân tộc ta, cha của Cốt Đốt Lộc – A Sử Na Phục Niệm không địch lại được, sau khi Bùi Hành Kiệm hứa không giết y, y bèn đầu hàng nhà Đường. Ai ngờ tên hôn quân Cao Tông lại nghe lời sàm ngôn, không những giết Phục Niệm, còn không nhớ đến công lao của Bùi Hành Kiệm, khiến Bùi Hành Kiệm từ chức quan về quê, không lâu sau đó bệnh mà chết. Cốt Đốt Lộc vốn muốn đánh một trận sống mái, nhưng bị Tịch Trí khuyên can, bèn tránh về Tổng Tài Sơn. Lúc đầu chỉ có mười bảy người, Tịch Trí là một trong số đó. Tịch Trí cho rằng vì sự bất nghĩa của triều Đường đã gây ra sự phẫn nộ chung của tộc ta, nên đã phất lá cờ phản Đường, quy tụ đến năm ngàn người, lại đoạt được nhiều ngựa và dê của người Cửu Tính Thiết Lặc, thực lực tăng mạnh. Thế là dưới sự đề nghị của Tịch Trí, Cốt Đốt Lộc tự xưng làm Hiệt Điệt Lợi Thi Khả Hãn, phong Đại Hãn bây giờ của chúng ta, cũng chính là đệ đệ của Cốt Đốt Lộc làm “Thiết”, xây dựng lại nước Đại hãn chúng ta. Tình cảm giữa Đại hãn và Tịch Trí đã được xây dựng nên như vậy. Đến khi Cốt Đốt Lộc bị bệnh từ trần, Mặc Xuyết trở thành Đại Hãn, quốc lực càng tăng vùn vụt, chính trong lúc này, Tịch Trí đã đưa ra mưu lược vĩ đại để tiêu diệt Trung Thổ.

Long Ưng nghe tới đây thì thấy tê dại cả da đầu, vừa than cho sự ngu dốt của Cao Tông, vừa cảm thấy sự thông minh nhìn xa trông rộng của Tịch Trí, và càng biết rõ được rằng, Đài Lặc Hư Vân, là truyền nhân của ma môn, và là người đứng đầu của hai phái. Tịch Trí có võ công bình thường, có thể đó chỉ là một vỏ bọc, để khiến Cốt Đốt Lộc không cảnh giác với y. Nếu không sao có thể dạy dỗ nên một người con trai như vậy? Chỉ cần nhìn vào việc Tịch Trí không để lộ ra suốt cả đời, là biết người này đáng sợ thế nào.

Long Ưng thở dài nói:

- Vậy thì Tiểu Khả Hãn chẳng phải là tà nhân lớn của Ma Môn sao?

Khoan Ngọc thở dài:

- Ngươi sẽ không cảm nhận được chút tà khí của hai cha con họ đâu. Tịch Trí đã nói với Cốt Đốt Lộc, thắng bại nhất thời khó có ảnh hưởng mang tính quyết định đến nước Đại Đường hùng vĩ. Cùng lắm là cướp bóc một phen, rồi phải lùi về. Nguyên nhân không những do người ở Trung Thổ đông, mà càng là do chúng ta đã quá quen với cuộc sống thảo nguyên cạnh nước và cỏ, không biết quản lý thế nào, không thể củng cố chiến quả. Cách duy nhất là lật đổ Trung Thổ từ bên trong, tạo thế gọng kềm từ ngoài và trong, mới có thể tạo dựng thành công đại nghiệp thiên thu từ trước đến giờ chưa có.


Long Ưng hít vào rồi nói:

- Hóa ra Đại Giang Liên bắt đầu từ lúc đó, Đại Hãn chưa từng nghĩ rằng, có thể chỉ là trang trí thêm cho người khác mà thôi.

Khoan Ngọc nói:

- Tịch Trí chỉ có một người không có bè đảng gì, ngoài việc ngoan ngoãn làm việc cho Đại Hãn, còn có thể làm gì được nữa? Con của y – Đài Lặc Hư Vân, khiêm tốn kính cẩn, vũ dũng thiện chiến. Sau khi Mặc Xuyết trở thành Đại Hãn, bèn thu nạp y thành nghĩa tử, cùng con ruột là Bặc Câu, hai người được phong làm Tiểu Khả Hãn, có thể thấy được sự tín nhiệm và kỳ vọng của Đại Hãn với y.

Hùng ca nói tiếp:

- Xây dựng Đại Giang Liên, tộc ta ngoài Tịch Trí, không ai đủ tư cách để đảm nhiệm nữa. Vì vây, từ chọn địa điểm, dùng người, đến định chế, toàn bộ đều do một tay Tịch Trí lo liệu. Khi đã có chút quy mô, Đại Hãn mới phái bọn ta đến Trung Thổ, phụ trách hiệp trợ và giám sát. Đại Hãn rất hài lòng về thành tích của Tịch Trí, khi Tịch Trí trọng bệnh, y đề nghị để Đài Lặc Hư Vân kế thừa vị trí lãnh tụ tối cao của Đại Giang Liên, Đại Hãn đã đồng ý. Sau khi Tịch Trí qua đời, Đài Lặc Hư Vân lên ngôi. Vừa đúng lúc con mụ hung tàn là Võ Chiếu mở cuộc tàn sát những trọng thần mãnh tướng triều trước, phản loạn nổi lên khắp nơi. Đài Lặc Hư Vân thừa cơ mở rộng thế lực, càng xuất sắc hơn cả cha mình. Đại Hãn cũng không ngừng phái người đến Trung Thổ, gia tăng thực lực của y. Chính trong lúc này, cuối cùng chúng ta đã phát hiện ra sự việc không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Khoan Ngọc nói:

- Mấu chốt thành bại của Đại Giang Liên, nằm ở nhân tài. Từ trước đến nay, chúng ta lấy đàn ông trong tộc làm chủ, phụ nữ trong tộc đứng thứ hai, tiếp đó là người Hán sống lâu năm trong tộc ta, cuối cùng là thu nạp những người Hán bất mãn với Võ Chiếu ở Trung Thổ. Về mặt này, bọn ta làm rất cẩn thận, không được phép có sự sai sót. Nhưng có rất nhiều việc, những việc người Đột Quyết bọn ta không làm được. Đài Lặc Hư Vân là người giỏi lợi dụng điểm này nhất, không ngừng đề bạt những người Hán giống y. Nhưng phải đến khi y gọi Tương phu nhân, Đồng Huyền Tử và Bạch Thanh Nhân đến, rồi lại sáng lập ra chức vị nhị thống soái, cho Cao Kỳ Trạm cấp cửu đàn, chúng ta mới nảy sinh cảnh giác.

Tiếp sau đó, hai mắt y sáng rực, trầm giọng nói:

- có lẽ Khinh Chu đã hiểu rất rõ về Tương phu nhân. Hãy nói với ta, một người như vậy, có thể mua chuộc không?

Long Ưng thầm giật mình, hiểu ra, rồi chầm chậm lắc đầu:

- Quyết không thể đâu.

Khoan Ngọc nói:

- Chỉ có một khả năng, đó là ba người này và y đều là nhân vật lợi hại của ma môn, đến giúp y đoạt lấy giang sơn. Dưới mưu lược vĩ đại của Tịch Trí, tổng đàn bây giờ đây chính là một triều đình thu nhỏ. Chỉ cần có được cứ điểm ở bên ngoài, ví như Thành Đô hay Dương Châu, thì sẽ có thể ra ngoài hành động ngay. Chúng ta đúng là như ngươi nói, chỉ là thứ trang trí thêm cho y mà thôi.


Long Ưng không hiểu:

- Nếu đã vậy, có thể đề nghị Đại Hãn gạt bỏ những người đó.

Khoan Ngọc nói:

- Quá muộn rồi! Hãy nhìn tứ bề đi, chúng ta đã lún sâu vào vũng bùn, đến nỗi không còn có thể quay đầu nữa rồi. Cách duy nhất là khi thời khắc quant rọng đến, chúng ta vẫn có lực lượng để chế ngự y. Và phải xem Đại Hãn có thể đi sâu vào Trung Thổ, gặp chúng ta hay không. Thắng bại của hai bên, vẫn là 50-50.

Thở dài, y nói tiếp:

- Ta vốn không định nói cho ngươi một chuyện nặng nề thế này khi ngươi vừa mới đến đây. Nhưng vì thấy ngươi không giấu diếm gì về chuyện của Hoa Giản Ninh Nhi, nên mới trải lòng với ngươi như vậy, và để ngươi biết được hoàn cảnh của chính mình. Ngươi đến đây khiến cho thanh thế của tộc ta tăng cao, và đã phá vỡ sự cân bằng vốn rất tinh tế. Đây là điều mà Thái Lặc Hư Vân không cho phép, y nhất định sẽ tìm cách trừ khử ngươi. Sự khác nhau giữa bọn ta và họ là ở huyết thống, không thể hóa giải nổi, nên đừng mơ tưởng gì cả.

Long Ưng bèn nói:

- Hoa Giản Ninh Nhi…

Khoan Ngọc nói:

- Thái Lặc Hư Vân đã là người trong ma môn, sao có thể không đề phòng Hoa Giản Ninh Nhi? Y đã hạ thủ trên người nàng ấy, dù nàng ấy có ẩn giấu tung tích thế nào, cũng sẽ bị yêu đao đó đuổi theo. Có thêm hai Hoa Giản Ninh Nhi cũng không phải là đối thủ của y. Vì vậy lần này Hoa Giản Ninh Nhi khó thoát khỏi cái chết.

Long Ưng hóa bi thương thành sức mạnh, trầm giọng nói:

- Nếu như ta xử lý Động Huyền Tử, hành động bí mật, Khoan Công thấy thế nào?

Hùng Ca nở nụ cười, nói:


- Khinh Chu không cần làm một việc thừa như vậy. Ngươi không đến tìm y, y cũng sẽ đến giết ngươi. Và sẽ công khai lập uy, khiêu khích với ngươi ở Nguyệt Hội.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Họ có thể giết người tùy ý sao?

Minh hãn nói:

- Đương nhiên là không được, nhưng “Đại Nguyên Đan Pháp” của Động Huyền Tử, chỉ là cái tên hay để che đậy công pháp thực sự của y thôi. Vừa nãy chúng ta nói đến ma công của y nham hiểm, chính là bởi vì từng có người giao đấu với y, mấy tháng sau mới phát hiện ra trên người mình bị thương, rồi chết. Y không cần giết ngươi ngay lúc đó, chỉ cần làm ngươi bị thương, là ngươi đã đủ chết rồi!

Cuối cùng Khương Xích đã tìm thấy cơ hội lên tiếng:

- chẳng phải Nguyệt Hội chỉ được phép khiêu chiến vượt cấp sao?

Hùng Ca nói:

- Đổi quy tắc rồi, cùng cấp cũng có thể đọ sức với nhau, chỉ là không được khiêu chiến với người đàn cấp thấp hơn mình.

Long Ưng nói:

- Nhưng ta không có nổi nửa đàn, ai khiêu chiến với ta đều là khiêu chiến với người đàn số thấp hơn mình mà.

Khoan Ngọc nói:

- Chỗ hay là ở đây. Người không có đàn số được coi là khách, không chịu sự bó buộc của quy định này. Quy định mới này rõ ràng là để dành cho ngươi, người biết võ, mà lại không có đàn số, chỉ có mình ngươi.

Phục Chân lo lắng:

- Vậy phải làm thế nào?


Long Ưng nói:

- Vậy ta có thể chủ động ra tay, khiêu chiến với Động Huyền Tử không?

Khoan Ngọc nói:

- Chỉ cần y chịu xuống đài, là được. Khinh Chu có tự tin không?

Long Ưng điềm đạm:

- Y chết chắc rồi.

Minh Hãn nói:

- Trong ba người phụ trách “nhiệm vụ phi mã”, chỉ có một mình Khinh Chu là người Đột Quyết chính tông, hai người còn lại đều là người Hán. Họ rất kín tiếng về vấn đề này. Ta đã bỏ hết công sức, mới điều tra được ra một trong số đó là đệ tử đắc ý của Thái Lặc Hư Vân. Nhưng không biết thân phận và tên thực của y. Chỉ cần thấy Thái Lặc Hư Vân giấu bọn ta đi dạy đệ tử, là biết động cơ của y không tốt đẹp gì.

Khoan Ngọc nói:

- Theo ta nghe ngóng được, họ không kỳ vọng nhiều vào hai người nhận được Phi Mã Thiếp này, bởi vì đối thủ của họ rất có thể là Long Ưng.

Long Ưng vỗ trán nói:

- Lại là Long Ưng!

Khoan Ngọc nói:

- Nói lan man quá rồi. Đêm nay phải vui vẻ mới đúng. Nghe Phục Chân nói, đêm nay các người còn muốn đến Phong Nguyệt Lâu!

Long Ưng đã quên mất Phong Nguyệt Lâu từ lâu, nghe nói vậy bèn vội bảo vâng, hai mắt Phục Chân lộ vẻ cảm kích.

Long Ưng lại bắt đầu cảm thấy người tràn đầy sức lực. Sự việc của Hoa Giản Ninh Nhi đã không cứu vãn được nữa, đành lấy Động Huyền Tử để tế nàng, an ủi linh hồn của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui