Dường như Long Ưng nhớ lại chuyện gì đó, hắn ngơ ngẩn nói:
- Sau khi con sâu lột xác thành con bướm xinh đẹp, nó sẽ không bao giờ trở lại thành sâu được nữa.
Tương phu nhân gật đầu nói:
- Thiếp thân hiểu Phạm gia đang nói gì, người có dũng khí và tài khoa đều rời khỏi quê hương để đi ra bên ngoài, tìm kiếm ước mơ mà quê nhà không có. Có điều, có lẽ một ngày, khi người đó trở lại quê nhà, sẽ cảm thấy rằng, quê hương mới chính là ước mơ lớn nhất của cuộc đời mình.
Long Ưng kinh ngạc:
- Xem ra, sư phụ là người lưu luyến quá khứ rồi. Đối với tiểu đồ, quê hương chính là trái tim của ta.
Tương phu nhân nói:
- Óc của ngươi làm bằng gì, tại sao lại có những nhìn nhận độc đáo đối với sự vật như vậy?
Long Ưng thong dong nói:
- Vấn đề chính xác đã là một nửa đáp án rồi. Sư phụ hỏi rất hay, khiến cho tiểu đồ bị ép phải trả lời hay. Ha ha! Có thể hôn chưa nhỉ?
Tương phu nhân ngoắc tay, ngụ ý bảo hắn lại gần.
Long Ưng ngay lập tức ghé đầu lại, hai mắt sáng rực.
Tương phu nhân khom người về phía trước, khi đôi môi nàng cách hắn chưa đến nửa thước, nàng bèn dịu dàng nói:
- Câu hỏi cuối cùng, tại sao đồ đệ ngươi lại biết cách dụ dỗ sư phụ như vậy?
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Có lẽ phải hỏi mẹ ta mới biết được.
Tương phu nhân nói:
- Nhắm đôi mắt dê cụ của ngươi vào đi.
Long Ưng nhắm hai mắt vào, thành tâm chờ đợi.
Tương phu nhân đặt đôi môi mềm mại ấm áp lên môi hắn, rồi ngay lập tức rụt lại, được đáp lại bằng thần sắc thất vọng tràn trề của Long Ưng sau khi mở mắt. Nàng phì cười nói:
- Đừng lưu luyến việc đã qua, bài học hôm nay đến đây là hết, ngươi lấy lại được tự do rồi!
Long Ưng cưỡi Phi Tiễn về Phi Hà Các.
Giờ đây hắn đã biết được phần lớn các con đường giao thông giữa lũy, thành, các. Phi Tiễn trở thành thú cưỡi của hắn, và muốn sử dụng thế nào cũng được. Ít nhất ở ngoài mặt, hắn được coi là một thành viên của Đại Giang Liên.
Sau khi về các, hắn phát hiện ra đã có thêm bốn tỳ nữ xinh đẹp, đều là những thiếu nữ Lý Liêu ở Lĩnh Nam, chạc mười sáu đến mười tám tuổi, tên Linh Nghi, Chi Đình, Triệu Phân và Đức Hiền. Điều này khiến hắn hiểu sâu sắc hơn về đường dây buôn người ở Đại Giang Liên.
Với người bình thường, hai việc quan trọng nhất trong đời người không nằm ngoài tài lộc và mỹ nữ. Buôn bán phụ nữ không những có thể mang lại nguồn thu nhập khủng khiếp cho Đại Giang Liên, còn có thể đem những mỹ nữ đã được dạy dỗ đi cung ứng cho nhiều người với nhiều nhu cầu. Thật ra, đây là vết nối dài của việc người Đột Quyết đi cướp con gái tộc khác, rất có ích trong việc làm lớn mạnh tộc mình.
Quyền đấu hiện tại ở Đại Giang Liên, đang xảy ra giữa người Đột Quyết có huyết thống dân tộc Hán, người Hán đã được Đột Quyết hóa và người Đột Quyết chính tông. Hai đối tượng đầu lập thành một phe riêng dưới sự dẫn dắt của Tiểu Khả hãn, đối tượng cuối cùng thì được đứng đầu bởi Khoan Ngọc. Nhìn từ góc độ này, Tiểu Khả Hãn và Tương phu nhân sẽ không chịu để hắn trổ hết tài năng, trở thành nhân vật lãnh tụ cấp bát đàn.
Theo những gì hắn đoán, hai phe đến giờ vẫn chưa xảy ra những xung đột, bởi lẽ áp lực từ bên ngoài quá lớn, khiến họ bắt buộc phải đoàn kết với nhau vì mục đích chung là sự tồn vong của Đại Giang Liên. Nếu áp lực giảm đi, ví dụ thiên hạ đại loạn, hoặc chính quyền ở Trung Thổ sụp đổ, mâu thuẫn của hai phe sẽ ngày càng trở nên kịch liệt.
Phe Tiểu Khả Hãn muốn mượn sức Mặc Xuyêt, để tạo thế gọng kìm, đầu tiên thay thế hoàng triều Đại Chu, y trở thành người đứng đầu triều đại mới, sau đó thoát khỏi sự khống chế của Mặc Xuyết, trở mặt ngay lập tức.
Khoan Ngọc thì là người được Mặc Xuyết phái tới để giám sát và kiềm chế Tiểu Khả Hãn, từ những dấu vết, ví dụ như Tiểu Khả Hãn ngầm mở rộng thế lực, không ngừng áp chế phe của y, dần dần đã cảm nhận được suy nghĩ phản bội của Tiểu Khả Hãn. Nhưng trên con đường phát triển của Trung Thổ, luôn luôn là người Hán có huyết thống Hán và người Hán đã được đột quyết hóa hoặc được mời về là chính. Chỉ có họ mới có thể hòa nhập vào xã hội người Hán, vì vậy mặc dù Khoan Ngọc biết rằng thế lực của Tiểu Khả Hãn tăng lên mỗi ngày, nhưng vẫn không làm gì được y.
Bỗng nhiên hắn thấy mình đã trở thành trọng tâm để những phe phái đấu lẫn nhau.
Chỉ một chi tiết tình báo này đã rất có tác dụng.
Về đến nội đường rồi ngồi xuống, Huệ Tử bưng trà nóng lên, Khang Khang thì ngồi lên đùi, ôm cổ hắn rồi nói:
- Vừa rồi Xích gia và Chân gia đến tìm chủ nhân, thấy chủ nhân đi vắng, họ nói sẽ đến tìm chủ nhân lúc hoàng hôn.
Huệ Tử đến phía sau lưng, đấm bóp hai vai cho hắn, thủ pháp rất thuần thục, bấm huyệt chính xác, rõ ràng đã có người dạy nàng. Nàng ghé đến bên tai hắn rồi nói:
- Đêm nay chủ nhân muốn ai hầu hạ? Huệ Tử sẽ sắp xếp thỏa đáng, Lệnh Nghi và những người khác đều khát khao được sự ân sủng của chủ nhân.
Long Ưng thầm nghĩ, thế này không được rồi, đêm nào cũng là đêm xuân, hoang dâm vô độ thế này, còn làm chính sự thế nào được nữa? Chính trong lúc này, trong đầu hắn lặp lại cảnh tượng “hôn môi” cùng Tương phu nhân. Sự nồng nàn của chiếc hôn vẫn đọng lại trên môi hắn, ngay lập tức trong lòng bừng bừng dục hỏa.
Khang Khang “a” một tiếng, rồi đổ vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào cổ hắn.
Long Ưng vội thu dòng suy nghĩ, hóa tan dục vọng trong lòng, thầm nghĩ, có lẽ lại trúng mỵ thuật vô ảnh vô hình của Tương phu nhân mất rồi, khiến cho hắn dục vọng bừng bừng. Việc nam nữ dưới tác động của mỵ thuật sẽ vui vẻ vượt mức bình thường, làm cho con người ta mất đi chân nguyên, ảnh hưởng đến công lực. Đừng nghĩ rằng Tương phu nhân là một người giàu tình cảm, thật ra lại là một con rắn đội lốt mỹ nhân, không có lòng tốt.
Huệ Tử không chịu:
- Chủ nhân chưa trả lời Huệ Tử!
Long Ưng ôm Khang Khang, thầm nghĩ, đối với nam nhân, thứ lợi hại nhất là mỹ nhân kế. Mặc dù hắn biết rằng hai người trước mắt là người của Tương phu nhân, là công cụ để giám sát hắn, nhưng vẫn không làm gì được, mà còn thấy yêu thương họ. Bèn nói:
- Đây không phải là thói quen của ta. Các nàng hãy ở trong phòng của mình, khi ta phấn khởi, sẽ tự đến tìm các nàng.
Khang Khang cắn tai hắn nói:
- Nhưng người ta muốn lắm! Sợ nhất là Phạm gia ghét bọn thiếp!
Long Ưng biết rằng hai cô gái này một nửa là có cảm xúc thật, một nửa là do có mệnh lệnh của Tương phu nhân, nên mới dụ dỗ hắn. Vì đã được huấn luyện đặc biệt, họ không những có thể khiến hắn đắm chìm trong dục vọng, còn có thể làm ảnh hưởng đến sức lực và võ công của hắn do quá độ. Hai cô gái đánh trận đầu trước, Tương phu nhân thì hỗ trợ ở phía sau, càng khiến Long Ưng tưởng nhầm rằng họ rất kính trọng hắn, giờ đây cộng thêm bốn cô gái Liêu xinh đẹp, dù là người đàn ông làm bằng sắt cũng không chịu nổi. May mà hắn có Ma Chủng, không sợ mỵ công mỵ thuật, nhưng những đợt tấn công dịu dàng của họ cũng rất khó ứng phó.
Hắn cười nói:
- Các nàng nghĩ nhiều quá! Ta sẽ không bao giờ ghét các nàng, yêu còn chẳng kịp nữa là. Đàn ông bọn ta sống ở trên đời này, phải lấy chính sự làm trọng, đợi ta làm xong việc, sẽ vui vẻ cùng các nàng.
Huệ Tử nói:
- Bọn thiếp chỉ hầu hạ chủ nhân vào buổi tối, sao lại ảnh hưởng đến chính sự chứ?
Long Ưng cười đáp:
- Bởi vì ta có thói quen luyện công vào buổi tối. Cứ cách một thời gian, lại đến lúc quan trọng, không được làm phiền. Mấy ngày này đúng vào dịp đó.
Khang Khang ngồi thẳng người dậy, liếc nhìn hắn rồi đỏ mặt nói:
- Nhưng Khang Khang muốn sinh con cho chủ nhân!
Với trạng thái của Long Ưng hiện tại, cũng phải tim đập thình thịch. Chỉ cần nhìn tấm thân xinh đẹp đầy sức sống của hai cô gái trước mặt, nhất định sẽ sinh được những đứa trẻ khỏe mạnh. Điều này đã động tới bản năng gìn giữ giống nòi của đàn ông, có hiệu quả hơn bất kỳ một loại thuốc kích dục nào.
Cùng lúc, hắn giật mình, nghĩ rằng thủ đoạn cao cường mà Tiểu Khả Hãn làm theo Tương phu nhân để khống chế phe địch, chính là mỹ nhân kế - một thủ đoạn ngấm ngầm. Mặc dù “Nhập Đàn Lệnh” đã được nới lỏng, nhưng những người sống ở tổng đàn chủ yếu vẫn là người Đột Quyết chính tông và người nhà của họ. Dưới sự điều khiển của Tương phu nhân, đẩy chuyện tình cảm đến hai thành, đương nhiên được nam nhân Đột Quyết rất thích thú, chìm đắm vào trong đó mà không ngóc đầu lên được, sức cảnh giác bị bào mòn đến thấp nhất. Phục Chân là một ví dụ rất điển hình, người đứng đầu Phong Nguyệt Lâu chính là người tỳ nữ thân thiết trước kia của Tương phu nhân.
Rốt cuộc xuất thân của Tiểu Khả Hãn là gì, mà lại có thể chiếm được sự tín nhiệm của Mặc Xuyết như vậy? Về việc ám sát Lý Hiển, để ngấm ngầm sắp xếp Đát Mã đến cạnh vợ chồng Lý Hiển, có phải Tiểu Khả Hãn đã bán đứng cả Mặc Xuyết hay không? Nếu có thể nhắc nhở Khoan Ngọc về chuyện này, y sẽ làm gì đây? Liệu có khiến cho quan hệ giữa Tiểu Khả Hãn và Mặc Xuyết rạn nứt? Lần đầu tiên Long Ưng ý thức được rằng, có lúc khả năng sát thương của âm mưu quỷ kế còn lớn hơn cả thiên quân vạn mã.
Rồi hắn lại nhớ tới cảnh tượng hai cô gái mê lòng người hiện ra trước mặt, mỗi bước đều là sự sắp xếp thần tình của Tương phu nhân, khẩu Phật tâm xà, không ai bì với nàng ta được về điểm này.
Long Ưng giơ tay vuốt ve tấm lưng của Khang Khang rồi chuyển hướng:
- Cha mẹ các nàng đều là người của tộc ta sao?
Huệ Tử phía sau trả lời thay:
- Khi bọn thiếp hiểu chuyện đã không còn cha mẹ nữa, đến mười hai tuổi được đưa tới đây.
Long Ưng buột miệng:
- Có phải có người dạy các nàng nói như vậy không?
Hai cô gái cùng biến sắc.
Long Ưng mỉm cười:
- Đừng sợ, và cũng không phải nói chân tướng với ta. Chỉ cần nhớ rằng, ta là người có đủ khả năng để bảo vệ các nàng.
Tỳ nữ Lệnh Nghi đến bẩm báo, Hoa Giản Ninh Nhi đã tới.
Long Ưng đi ra ngoài gặp nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...