Quyển 5 – Chương 254-1: Đâm lao phải theo lao (thượng).
Trong bóng tối nhập nhoạng trước lúc bình minh, hai bên đều gươm giáo sẵn sàng, lặng lẽ chờ thời điểm quyết chiến. Tình thế hết sức rõ ràng.
Ở rìa bãi đất cao tầng thứ hai, những đống đồ vật linh tinh được chồng chất cao, để ngăn cản địch nhân dùng các loại công cụ như móc câu hoặc thang mây trèo lên tấn công.
Trên đường lên nối từ tầng dưới cùng với tầng thứ hai, đặt hai cây lăn to lớn tẩm dầu hỏa được phủ bằng vải bố để mùi dầu hỏa không lan xa, khiến địch nhân cảnh giác. Phía sau trận cây lăn, vượt ngoài tầm mắt của địch nhân, là trận đá lăn. Mà tài tình nhất là ở chỗ, đã chọn hơn mười căn phòng ở trong tầm bắn tên, bên trong đặt chất dễ cháy và dễ lan tràn ra xung quanh, ở trên mái mỗi phòng, đặt một cái bình đậy kín đựng dầu hỏa, chỉ cần bắn tên vào bình, dầu hỏa sẽ rơi vãi đầy phòng. Trước khi điều này xảy ra, quân địch không thể ngửi được mùi dầu hỏa.
Nửa canh giờ trước, địch nhân đã phá cửa mà vào, lục soát hơn hai nghìn nhà dân để đề phòng có phục binh. Chúng lại chuyển đến mấy chục chiếc xe công thành chuyên dùng tấn công, đồng thời chiếm cứ trong ngoài thành, giấu binh ở nhà dân, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi ánh rạng đông.
Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ ngồi ở mép của bãi đất tầng thứ ba, ba đôi chân buông thõng, chăm chú nhìn những căn nhà một tầng của thị trấn ở phía dưới, tranh thủ thời gian trò chuyện.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Làm sao ngươi có thể tính ra ngày sinh của Nguyệt Linh? Cho là có Mi Nguyệt báo mộng, nhưng nàng đã biến thành Nguyệt Linh, không có cách nào làm được điều đó.
Phong Quá Đình nói:
- Ta hiểu điều đó, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm tái sinh của Ưng gia, muốn giữ lại trí nhớ của kiếp trước, phải nhân lúc ba hồn bảy vía chưa tiêu tan mà trở về nhân thế, thì mới có thể giống như Nguyệt Linh hiện giờ, vừa ra đời đã có được năng lực thông linh, cho nên mới được đại quỷ chủ của Mông Xá Chiếu chọn làm người kế nhiệm. Vì vậy, năm Nguyệt Linh sinh ra, hẳn phải là năm Mi Nguyệt qua đời.
Long Ưng nói:
- Nếu quả thật là thế, Nguyệt Linh cần phải hiểu nàng chính là Mi Nguyệt đầu thai, nhưng có vẻ như nàng đã quên mất quan hệ với huynh, cùng lắm thì trí nhớ kiếp trước, chỉ là những hình bóng mơ hồ.
Phong Quá Đình biến sắc:
- Chẳng lẽ ta nghĩ lầm rồi, hay là Nguyệt Linh không phải là Mi Nguyệt?
Long Ưng nói:
- Nàng chắc chắn là Mi Nguyệt, hiện giờ điều quan trọng nhất là tuổi của nàng cũng đã rõ ràng, thảo nào khi Bì La Các nói với ta, em gái hắn mười tám, mười chín tuổi, giọng hắn không chắc chắn lắm, bởi vì ngay cả hắn cũng bị gạt. Nếu nàng chịu gỡ khăn che mặt, sẽ trẻ trung non nớt như Tiểu Ma Nữ hoặc Nhân Nhã, không cách nào đóng vai một người trưởng thành được nữa. Hừm, nhất định là một tiểu mỹ nhân.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Mặc dù ta không nhanh nhạy như Ưng gia, cũng cho rằng nàng là Mi Nguyệt, nếu không, thật sự không hợp lý chút nào.
Phong Quá Đình nói:
- Rốt cuộc ta sai lầm ở chỗ nào?
Long Ưng phân tích:
- Huynh sai ở chỗ đơn giản hóa quá trình đầu thai, bỏ qua giai đoạn hoài thai. Đêm Mi Nguyệt qua đời, nhân lúc đại vương cầm đầu bộ tộc ân ái với ái phi, thật sự đã đầu thai chuyển thế thành thai nhi (!). Bởi vậy, phần lớn trí nhớ của nàng không giữ được, quá khứ một đời tựa như một giấc mộng mơ hồ, nhưng trí tuệ và pháp lực thì vẫn còn, nếu không, làm sao một tiểu cô nương mà lại lợi hại như vậy, có đôi mắt thần bí rung động lòng người như vậy?
Phong Quá Đình đau khổ nói:
- Nhưng chuyện đánh cược đã định rồi, không thể nuốt lời được nữa.
Long Ưng cười nói:
- Trường hợp của huynh và Nguyệt Linh, có phần giống tiểu đệ và Đoan Mộc Tiên Tử, dù gió táp mưa sa nhưng vẫn dứt không ra! Ha ha! Nếu như không sinh non hoặc già tháng, thì thời điểm sinh ra cũng không sai chạy bao nhiêu, dù có xê xích một chút, thì huynh cũng có ba phần mười xác suất để đoán đúng kia mà!
Vạn Nhận Vũ mắng:
- Lúc này mà ngươi còn cười được, huynh đệ cái kiểu gì vậy?
Long Ưng nói:
- Cái này gọi là lỡ rồi cứ làm liều, nhưng cái “lỡ” này lại vô cùng xảo hợp, công tử cứ bắt chước tiểu đệ đây này! Có thể nói là huynh chưa bao giờ được hưởng thụ quá trình theo đuổi người mình si mê, cũng chưa từng theo đuổi Mi Nguyệt. Bây giờ Mi Nguyệt đang ban cho huynh một cơ hội khó gặp, để huynh bắt đầu theo đuổi nàng. Cho dù huynh nói sai thời điểm, nàng cũng cố tình cho rằng huynh nói đúng, để đến khi động phòng hoa chúc mới nói cho huynh biết sự thật. Hiểu chưa? Thoải mái biết bao!
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Đây đúng là biện pháp duy nhất trong tình thế không có còn cách nào khác.
Phong Quá Đình ngẩng lên nhìn trời, đôi mắt lóng lánh, tâm trí rộng mở, nói:
- Trời đã sáng!
Xe công thành còn được gọi là trùng xa, nóc được làm bằng gỗ cứng, đầu xe làm từ tấm sắt ghép thành hình vát nhọn, trong xe chứa được hai mươi người, chuyển động bằng sức người, không sợ tên đạn, có thể tông trực tiếp vào tường thành.
Khi trời vừa hơi hửng sáng, chỉ vừa có thể nhìn thấy được mọi vật, một hồi trống vang lên từ phía trận địa địch, lập tức tên bắn ra như mưa, hàng ngàn mũi tên tới tấp phóng tới tầng thứ hai, tất cả đều là tên lửa, vạch nên những đường cong lửa khói đẹp mắt trên bầu trời, nhìn thì đẹp nhưng tràn ngập tính hủy diệt.
Ba chiếc xe công thành như những con thú khổng lồ lao tới, tiếng xe chạy ầm ầm tiếng bánh xe ma sát mặt đường kêu kin kít chói tai, tạo thành hình chữ ‘phẩm’ từ từ leo lên con đường dốc men theo sườn núi mà lên, tấn công về phía quân giữ thành.
Bởi vì bãi đất cao tầng thứ hai cao hơn tầng dưới cùng gần bảy trượng, địch nhân sợ bị tên trên cao bắn xuống, nên không dám tới gần để bắn tên lửa, bởi vậy tên lửa chưa tới được tầng hai đã rơi xuống trên đất trống, tạm thời chưa thể gây ra hỏa hoạn.
Bọn Long Ưng trốn ở sau đống chướng ngại vật, đốt đuốc châm vào những cây gỗ lăn đã được tẩm dầu từ trước.
Những gỗ lăn này được chia thành hai nhóm, với hơn bốn trăm cây, trước tiên đã được hơ lửa để rút hết hơi nước bên trong thân cây, tẩm dầu hỏa rồi bọc bằng vải bông dễ đốt cháy, một khi gặp lửa là cháy bừng bừng, tỏa ra khói đen dày đặc, bốc lên phía trước theo gió Tây Bắc, mặc dù nhất thời chưa ảnh hưởng tới địch nhân ở tầng dưới, nhưng cũng tạo thành uy thế khiến người ta sợ hãi.
Tại hai cánh, mọi người vẫn đang vẩy dầu hỏa lên chướng ngại vật, xem tên lửa của đối phương như không.
Long Ưng quan sát tình thế tấn công của quân địch, thấy đã đến thời điểm thích hợp, liền quát lên ra lệnh chặt đứt nút thắt dây thừng, tấm ván đỡ lôi mộc không chịu nổi áp lực cực lớn, liền thoát ra, bay về phía trước, hơn hai trăm thanh gỗ lớn cháy rực, tỏa ra lửa khói dày đặc, như những con ngựa hoang vừa thoát dây cương, điên cuồng lao thẳng xuống con đường dốc, trong nháy mắt đã tông thẳng vào ba chiếc xe công thành.
Những tiếng va đập vang lên, chấn động cả một góc trời. Dưới sự va chạm mãnh liệt, những thanh gỗ bắn lên trời, một số tiếp tục phóng tới trước, một số văng ra hai bên, một số bị mấy chiếc xe công thành đã bị đụng đến nỗi nghiêng lệch chặn lại, nhưng dù bay về phía nào, những thanh lôi mộc cũng bốc cháy càng lúc càng dữ dội, khói đặc theo gió bao trùm cả tầng dưới cùng rộng lớn, toàn bộ nhà cửa chìm trong làn khói.
- Oành! Oành! Oành!
Như nước chảy xiết bị ngăn lại đột ngột, bọt nước bắn tung tóe, những cây gỗ cháy văng tứ tung, đập thẳng vào nhà cửa hai bên, trong thoáng chốc, tiếng nhà sập vang lên không ngớt.
Vừa bị cây gỗ lớn va chạm liên tục, vừa bị chìm trong khói dày đặc, người trong xe công thành không chịu nổi, vội vàng bỏ xe chạy trốn, xe không người và lôi mộc nghiêng ngả rồi lăn thẳng xuống dưới đường dốc.
Lúc này đợt lôi mộc thứ hai đã rơi vào biển lửa, làn khói dày đặc bốc lên khiến quân giữ thành không nhìn rõ, Long Ưng thấy những lôi mộc đầu tiên đã tạo được hiệu quả to lớn, lại vội vàng phát lệnh.
Trong tiếng va chạm mạnh mẽ đáng sợ giữa lôi mộc và đường dốc, dường như cả tòa sơn thành cũng đang rung lên vì sợ hãi. Cuối cùng, trong tình thế hoàn toàn không bị ngăn trở, một số lôi mộc điên cuồng lăn xuống cuối chân dốc, thế mạnh vẫn còn, gần một nửa trong số đó lao thẳng tới trước cửa thành mới chịu dừng lại, hoàn toàn chặn lối ra vào duy nhất của của sơn thành.
Quân giữ thành cất tiếng hoan hô.
Long Ưng lại ra lệnh, có người dùng đuốc mồi lửa vào chướng ngại vật, sau đó dùng sào dài khều chướng ngại vật ném xuống. Chướng ngại vật như quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, rơi xuống nhà cửa, đường đi ở tầng dưới cùng.
Lúc này tầng dưới cùng đã chìm trong khói dày đặc, quân địch ho sặc sụa, không cách nào tiếp tục bắn tên. Bọn Long Ưng lợi dụng lúc trời còn sáng hẳn, bắn vỡ chiếc bình đựng dầu hỏa trên mái nhà rồi bắn tên lửa vào, khiến thế lửa càng thêm mãnh liệt.
Tiếng trống trận phía quân địch vang lên gấp gáp, phát ra mệnh lệnh tấn công, trong tình thế cửa thành đã bị cây và lửa chặn lại, con đường sống duy nhất là tấn công lên trên. Không cần chỉ huy thúc giục, một tay giữ lá chắn đỡ mũi tên, một tay cầm mâu hay đao, hàng ngàn tên địch lao lên đường dốc, tấn công lên phía trên. Tiếng hò hét chém giết lấn át tiếng lửa cháy rừng rực, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Long Ưng hét lớn:
- Phóng đá!
Hắn còn chưa dứt tiếng, những tảng đá lớn đã lăn ầm ầm xuống đường dốc, lao thẳng vào đám quân địch đang xông lên. Quân địch đang bừng bừng khí thế xung phong liều chết tiến lên, chợt đầu nát, chân gãy bởi những tảng đá quay cuồng, cảnh tượng khiến người ta bất nhẫn không dám nhìn.
Long Ưng phát ra mệnh lệnh, tên lửa liền bắn ra đầy trời, lao vào đám quân địch đang chuẩn bị tấn công lên trên ở hai bên đường dốc.
Ngọn lửa khổng lồ cao tận trời, bao phủ hơn hai ngàn nhà cửa và chợ ở tầng dưới cùng, không cách gì ngăn cản...
Sáu ngàn quân địch vào thành đã bị chết gần hết chỉ còn bốn trăm hai mươi lăm tên, tất cả đều bị bắt. Chúng còn sống sót là vì trốn ở ao hồ, sông suối, mới tránh được tên, lôi mộc, đá và lửa mạnh. Chúng bị ép buộc phải làm công việc khổ sai là dọn dẹp hiện trường, nhưng do Long Ưng hứa hẹn khi nào xong việc sẽ thả chúng, bọn tù binh ra sức làm việc.
Vốn Bì La Các không đồng ý phóng thích tù binh, nhưng vì Long Ưng thuyết phục, cuối cùng y đành phải nhượng bộ một bước, chỉ xử tử tám tướng lĩnh.
Bọn ba người Long Ưng nhớ lại tác phong không để một ai sống sót của Trạch Cương, thầm nghĩ nếu nói về sự tàn nhẫn, bọn hắn không sao bì kịp những bộ tộc Nam Chiếu này.
Lý lẽ Long Ưng mà đưa ra có sức thuyết phục Bì La Các mạnh mẽ nhất, là việc đó có thể một hòn đá ném hai chim, bởi vì mang gần sáu ngàn xác chết cháy xém đến trước trận địa của quân địch phía cầu đá, chồng lên thành một “Núi xác”, có thể làm quân địch sợ run, mà lại khiến chúng phải tốn thời gian dọn dẹp, kéo dài thời gian chúng lại triển khai đợt tấn công lần thứ hai. Nếu như tù binh biết chắc mình sẽ bị giết chết, chắc chắn sẽ đánh cược với tử thần, khi đến gần cầu đá sẽ bất chấp tên nỏ, bỏ chạy trối chết. Hơn nữa, bởi vì người chuyển xác đến đều là người của quân địch, cho nên chúng không dám bắn tên, chỉ trơ mắt nhìn.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, huống chi đã từng là chiến hữu, cho nên không ít quân lính địch canh giữ ở tiền tuyến rơi vào tình trạng bị kích động, khóc nức nở tại chỗ.
Nhìn đống xác người cháy xém, chất cao như núi, bọn Long Ưng cũng không chịu nổi, tuy nhiên nhớ tới cảnh tượng ở Nhĩ Tây Tập tuy giống nhau, nhưng quy mô chỉ bằng một nửa cảnh tượng trước mắt, lại lắc đầu mặc kệ. Chiến tranh là như thế, từ xưa tới giờ, không có gì khác biệt.
Đến tận hoàng hôn, bọn tù binh mới dọn dẹp xong tất cả xác chết, Long Ưng giữ lời hứa thả tất cả tù binh, dẫn quân về thành.
Sau đó, khi thăm hỏi tình hình, hắn mới biết có một toán quân địch định trèo lên núi tập kích, bị Thần Ưng tuần tra phát hiện, nên đã hốt hoảng bỏ chạy. Ngoài bọn Quỷ tốt ra, còn ai có bản lĩnh như thế?
Chỉ không biết Tông Mật Trí có vì đang lúc cảm thấy bi phẫn mà đích thân chỉ huy hay không?
Trận chiến trong nội thành lần này, đôi bên không giao phong chính diện, không có cơ hội sống mái cận chiến, mà chỉ là một cuộc tàn sát của một bên, phía giữ thành chỉ có bảy, tám người bị thương do trúng tên lạc, không nguy hiểm tới tính mạng. Tính chung lại, cho đến trận này, quân thủ thành có bốn người bị chết, ba mươi mốt người bị thương. Số thương vong này đối với một chiến dịch có quy mô lớn như thế này, có thể nói là không đáng kể, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định đối với quân thủ thành.
Bọn họ hiểu, nếu quân địch lại công thành, chắc chắn sẽ không giữ được tầng thứ hai, vì thế lui phòng tuyến về phía sau, giữ bãi đất cao tầng thứ ba.
Long Ưng lại dùng kế “tâm lý chiến”, dứt khoát mở rộng hai cửa thành, đồng thời cho chất đầy củi cành và than cốc ở ủng thành và thành chính, khiến quân địch không dám tùy tiện tấn công.
Long Ưng, Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã và sáu thủ lĩnh quân giữ thành của Bì La Các, đi tới chỗ đám bốn nàng Đinh Na mà ngồi, nơi này có thể quan sát được tình thế cả trong thành và ngoài thành.
Trời chiều nghiêng chiếu, hiện trường cuộc chiến còn bốc lên làn khói nhẹ, nhắc nhở bọn họ về sự ghê gớm của trận chiến vừa diễn ra không lâu.
Niềm vui thắng lợi có phần ngắn ngủi, mắt thấy số người chết quá lớn, trong lòng bọn hắn như tê dại, cảm thấy phải gánh vác trách nhiệm quá nặng nề. Cả phía tấn công lẫn bên phòng thủ đều cảm thấy áp lực và bị dày vò, nhưng lại không cách nào khác, chỉ có thể cắn răng kiên trì, đợi đến lúc đánh bại được đối phương.
Bì La Các nói:
- Trên thực tế, chúng ta đã mất đi cửa ải hiểm yếu là chiếc cầu đá, bởi vì không có cách nào gánh vác số người thương vong càng lúc càng lớn.
Mịch Nan Thiên trầm giọng nói:
- Quân địch sẽ không giẫm vào vết xe đổ, trước tiên sẽ phá hủy hai lớp tường thành, rồi sẽ dựng lên công trình phòng ngự kiên cố ở tầng dưới, sau đó mới phát động một cuộc tấn công khác.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Như thế, chúng ta có thể cầm cự được từ mười đến mười lăm ngày, tuy nhiên quân địch đã trở thành một đội quân nóng lòng báo thù, mặc dù đã giảm từ năm vạn còn bốn vạn, nhưng vẫn có đầy đủ thực lực mạnh mẽ tấn công tầng thứ ba theo kiểu thủy triều bất kể ngày đêm, mà so với lúc ngăn địch ở cầu đá, điều kiện hiện giờ của chúng ta không bằng, sáng nay lại càng không ổn.
Long Ưng quả quyết nói:
- Không! Chúng ta nhất định phải tử thủ tầng thứ ba, bởi vì một khi thất thủ, chỉ còn cách lui lại giữ Vương bảo, đó cũng là con đường chết, mà lại mất đi tuyến tiếp viện sống còn phía sau núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...