Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 5 – Chương 232: Hai tộc chung chủ (hạ).

Phong Quá Đình nói:

- Đây xem như là di ngôn cuối cùng của Mi Nguyệt đối với Tiểu Uyển, thảo nào Tiểu Uyển không thể hiểu rõ ràng.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Gặp lại công tử là một bước ngoặt khác, quá khứ đã trở thành quá khứ, tất cả lại bắt đầu từ đầu.

Y lại quay sang Tiểu Uyển, hỏi:

- Tiểu Uyển đã lập gia đình chưa?

Tiểu Uyển đáp:

- Ta đã có hai đời chồng, người thứ nhất qua đời vì tuổi già, người thứ hai bị trộm sát hại ở Hạ Lan cách đây hơn một năm rưỡi, đã sinh được một đứa con, nhưng không nuôi lớn được, rất nhiều người cho rằng ta là loại đàn bà mang lại chuyện chẳng lành.

Tiểu Uyển nói một cách bình tĩnh, nhưng ba người Long Ưng đều cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc trong lòng nàng.

Phong Quá Đình nói:

- Quá khứ nên để trôi qua, ta sẽ không để cho muội bị thêm bất cứ thương tổn nào nữa!

Tiểu Uyển cảm động đến mức đôi mắt đỏ lên.

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đều hiểu, sự xuất hiện của Tiểu Uyển khơi gợi lại tình cảm trong đáy lòng của Phong Quá Đình đối với Mi Nguyệt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên trái với phong cách thường ngày, y đưa ra lời hứa hẹn đối với người thiếu phụ đáng thương đã chịu đủ sinh ly tử biệt này.

Long Ưng hỏi:

- Về chuyện của Tông Mật Trí, Tiểu Uyển biết được đến đâu?

Ba người càng lúc càng không dám xem thường Tông Mật Trí, người này chẳng những được tôn sùng là đệ nhất cao thủ khu Nhĩ Mạc, mà còn có pháp lực thần bí khó lường, thủ đoạn hung ác tàn nhẫn. Từ hành động tàn sát ở Nhĩ Tây Tập, y đã liên tục cho thấy, không chỉ có dã tâm thống nhất khu Nhĩ Điền, mà còn có đủ hùng tài để hoàn thành dã tâm đó. Y hành động một cách chặt chẽ, từng bước kế tiếp từng bước, chỉ là nghìn tính, vạn tính, cũng không sao tính được, sau khi Mi Nguyệt qua đời, vẫn có thể khắc chế pháp lực của y.

Tiểu Uyển nói:


- Tông Mật Trí vừa sinh ra, là đã có khả năng rất lớn để trở thành quỷ chủ của Việt Tích Chiếu và Mông Tây Chiếu. Cha hắn là Vô Thượng Tông, đại quỷ chủ của Mông Tây Chiếu, mẹ hắn là nữ quỷ chủ hạng nhất của Việt Tích Chiếu. Mới mười hai tuổi, hắn đã có uy vũ bất phàm, giống như thiên thần hạ phàm. Đến khi cha mẹ hắn đều chết cùng một ngày, lập tức có lời đồn đãi, là họ cố ý tự vận, nhằm truyền hết pháp lực cho Tông Mật Trí.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Cái tên Vô Thượng Tông của cha hắn là ngoại hiệu sao? Vì sao Tông Mật Trí không mang họ Vô mà lại là họ Tông?

Tiểu Uyển đáp:

- Đó là truyền thống trong hoàng tộc Ô tộc, con trai dùng tên của cha làm họ, chẳng hạn như thủ lĩnh hiện nay của Lãng Khung Chiếu là Đạc La Vọng, cha của hắn là La Đạc, cha của La Điên ở Thiểm Chiếu là Bì La, cha Chiếu Nguyên ở Mông Tây Chiếu là Khư Dương Chiếu.

Long Ưng gãi đầu nói:

- Đúng là không cùng quê, không có cùng phong tục. Không phải quỷ chủ chỉ phụ trách chuyện tế tự sao? Vì sao bây giờ lại biến thành nhân vật nắm giữ thực quyền của hai tộc?

Tiểu Uyển đáp:

- Tuổi tác ngày càng lớn, tầm ảnh hưởng của Tông Mật Trí ngày càng tăng, với sự tác động của hắn, giữa hai tộc đã nhiều lần kết thông gia với nhau, quan hệ càng thêm mật thiết, người không phục trong hai tộc đều bị hắn hại chết. Đáng sợ nhất là cuộc tranh đấu giữa hắn và đại quỷ chủ Đàm Trùng của Thiểm Chiếu, Tông Mật Trí mở đàn làm
phép nguyền rủa Đàm Trùng ba ngày, bất chợt Đàm Trùng ngã xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Từ đó, Tông Mật Trí trở thành người đáng sợ nhất ở khu Nhĩ Điền, tên của hắn có thể dọa trẻ con ngừng khóc đêm.

Người trong hai tộc không còn ai dám phản đối hắn, mà ai trong hoàng tộc không ủng hộ hắn, thì không thể nào ngồi vững ở vị trí thủ lĩnh bộ tộc. Năm năm trước, Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu công khai kết minh, tôn Tông Mật Trí làm Quỷ Tôn, nghĩa là bậc đại quỷ chủ tôn quý. Từ đó, hai tộc chấp hành chính sách khuếch trương của Tông Mật Trí, lần lượt thâu tóm hơn trăm bộ lạc lớn nhỏ ở phụ cận, bây giờ rốt cuộc đến lượt người Nhĩ Hải chúng ta.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:

- Không thể ngờ Tiểu Uyển lại có hiểu biết sâu như vậy đối với tình hình.

Được khen, Tiểu Uyển ngượng ngùng, nói:

- Tiểu Uyển làm người xử lý công việc vặt cho Ngụy Tử Kỳ, lại hầu hạ tiểu thư Kỷ Kiền, nghe ông ấy nói chuyện nhiều với mọi người, nên mới biết được chút ít.

Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Không phải Ngụy tộc trưởng trốn tới Điền Trì sao? Sao Tiểu Uyển không đi theo bọn họ?

Tiểu Uyển buồn bã cúi đầu, nhẹ nhàng nói:


- Không phải là không muốn theo họ đi, mà là ta từng thề trước mộ Vu chủ, sẽ vĩnh viễn canh giữ mộ phần của Người, cho nên dù biết nguy hiểm, cũng không muốn tránh đi. Lúc bị bắt, ta đang ở bên mộ của Vu chủ.

Ba người hơi buồn bã.

Phong Quá Đình đưa tay ôm vai Tiểu Uyển, suýt nữa rơi lệ.

Tiểu Uyển nhẹ nhàng nói:

- Hiện giờ, ngoại trừ người Thi Lãng Chiếu, không ai dám vuốt râu hùm của Tông Mật Trí.

Long Ưng hỏi:

- Tông Mật Trí có đích thân dẫn quân đánh trận không?

Tiểu Uyển nói:

- Từng có hai lần, cả hai đều thắng lợi. Trận thứ nhất, là do hắn thôn tính hai bộ lạc thuộc Mông Xá Chiếu, khiến Tế Nô La của Mông Xá Chiếu, người tự xưng là “Kỳ Vương” giận tím mặt, phái ra “Vô địch mãnh tướng” tên là Đa Tát, dẫn hơn vạn quân đánh Mông Tây Chiếu. Tông Mật Trí dẫn bảy ngàn quân nghênh chiến, chẳng những lấy ít thắng nhiều, còn tự tay chém đầu Đa Tát. Trận chiến này khiến Tông Mật Trí trở thành đệ nhất cao thủ khu Nhĩ Điền.

Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên sát cơ, trầm giọng nói:

- Một trận chiến khác phải chăng là cuộc chiến với Thổ Phiên? Quân Thổ Phiên rút lui do thủ lĩnh bị ám sát, không tính là bị đánh bại.

Tiểu Uyển nói:

- Nhưng thủ lĩnh của Thổ Phiên chết là do bị Tông Mật Trí ám sát! Sau đó hắn còn có thể bình yên trốn thoát.

Ba người đều kinh hãi, nếu như việc này là thật, cần phải có cái nhìn hoàn toàn khác đối với Tông Mật Trí.

Long Ưng hỏi:

- Vì sao Tông Mật Trí không thừa cơ tiêu diệt Mông Xá Chiếu?

Tiểu Uyển nói:


- Tiểu Uyển nghe nói, trong sáu Chiếu, Mông Xá Chiếu có quan hệ mật thiết nhất với người Hán, Hán hóa sâu sắc nhất, lại chịu thu nhận người tài trong Bạch tộc chúng ta giúp họ phát triển đất nước, lại xây dựng vương thành dựa theo thế núi hiểm trở, có sức phòng ngự mạnh mẽ, dễ thủ khó công. Nếu không lo thu phục các nước Chiếu khác, mà động đao binh với Mông Tây Chiếu trước, sợ là khó thành công trong ngắn hạn, càng sợ là sẽ khiến người Trung Thổ đem quân can thiệp, lợi bất cập hại, cho nên hắn không thừa thắng xâm lược Mông Xá Chiếu, mà chỉ từng bước xâm chiếm các bộ lạc xung quanh Mông Tây Chiếu, làm suy yếu lực lượng của Mông Xá Chiếu.

Vạn Nhận Vũ thở ra:

- Tên này quả là không thể khinh thường, khi cần nhẫn sẽ nhẫn đến cùng, lúc muốn ra tay thì động thủ nhanh như sấm sét, tuyệt đối không nương tay. Tương lai của Phong Thành không thể lạc quan, đối với tên này, không chỉ phải đấu lực, mà còn phải đấu trí.

Long Ưng trầm ngâm nói:

- Một người như vậy, lẽ ra không nên có quan hệ trực tiếp với Đại Giang Liên, vì sao lại dây vào Thoán Ban?

Tiểu Uyển chỉ nghe không nói.

Ba người nhận thấy nàng thật hiểu chuyện, chuyện gì không hiểu thì tuyệt đối không xen vào, nếu đổi lại là Hà Dã, hẳn là đã mồm năm miệng mười, không nên nói cũng nói rồi.

Phong Quá Đình nói:

- Muốn ám sát thủ lĩnh của Thổ Phiên, không thể không có nội gian cung cấp tin tức và hỗ trợ. Nếu xét sự việc như vậy, thế nào Tông Mật Trí cũng có chút quan hệ với Đại Giang Liên.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Hy vọng sẽ có một ngày tra ra manh mối!

Long Ưng nhìn Tiểu Uyển, hỏi:

- Tiểu Uyển có cảm giác gì đặc biệt đối với cô nương Kỷ Kiền không?

Mặt Tiểu Uyển lộ vẻ khác lạ, muốn nói lại thôi, như không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên vẻ nồng nhiệt, ôm chặt lấy nàng, nói:

- Bất luận là ly kỳ, quái lạ cỡ nào, muội cứ yên tâm mà nói thật cảm nhận của mình.

Tiểu Uyển nói:

- Từ nhỏ muội đi theo Vu chủ đến Thương Sơn hái thuốc, cho nên có chút hiểu biết đối với thảo dược trên núi. Sau khi Vu chủ qua đời, việc hái thuốc đã trở thành ham thích và thói quen của muội, cũng có lúc chữa bệnh cho tộc nhân. Không biết tại sao, tiểu thư Kỷ Kiền cũng đặc biệt có hứng thú đối với thảo dược trên núi, cho nên nhờ muội dạy cho. Bởi vậy, hai năm qua, muội sống chung một chỗ với tiểu thư Kỷ Kiền.

Long Ưng nói:

- Dung mạo của nàng ấy phải chăng rất xinh đẹp?


Tiểu Uyển nói:

- Từ lúc mười hai tuổi, tiểu thư Kỷ Kiền đã xinh đẹp như hoa như ngọc, vẻ đẹp của nàng hết sức đặc biệt, đối với Tiểu Uyển, chỉ có nàng ấy mới có thể so sánh với Vu chủ.

Vạn Nhận Vũ căng thẳng, hỏi:

- Lớn lên, Kỷ Kiền có giống với Vu chủ không?

Tiểu Uyển ngẩn ngơ nói:

- Ta không nghĩ như vậy, nhưng do tư chất bẩm sinh của Kỷ Kiền đối với thảo dược, khi thỉnh thoảng cùng nàng lên núi hái thuốc, ta có cảm giác là đi hái thuốc cùng với Vu chủ.

Phong Quá Đình chấn động, nói:

- Còn có điểm nào giống nhau giữa hai người nữa không?

Tiểu Uyển liếc nhìn y, nói:

- Tiểu thư Kỷ Kiền thích nhất là đứng ở trên núi nhìn về phía phương xa, thỉnh thoảng lại ngây người ra, mỗi lần như vậy đều khiến Tiểu Uyển nhớ lại cảnh năm đó Vu chủ nhìn theo Đình ca rời đi.

Rồi nàng run giọng hỏi:

- Sao mọi người lại hỏi như vậy? Nói cho Tiểu Uyển biết đi! Có phải Vu chủ còn có thể trở về không? Vu chủ từng nói “Tới, sẽ phải tới”!

Nói đến câu sau cùng, nàng khóc sướt mướt, có thể thấy tình tớ chủ của nàng đối với Mi Nguyệt, là suốt đời khó quên.

Phong Quá Đình nói:

- Ta nhất định sẽ nói cho nàng biết.

Vạn Nhận Vũ hỏi một câu mấu chốt nhất:

- Rốt cuộc, cô nương Kỷ Kiền sinh trước khi Vu chủ mất, hay sinh sau?

Tiểu Uyển khóc nói:

- Ba ngày sau khi Vu chủ qua đời, cô nương Kỷ Kiền mới ra đời. Nàng có phải là Vu chủ tái sinh không?

Ba người cùng có cảm giác tan mây thấy trời xanh, nếu như Kỷ Kiền không phải là Mi Nguyệt, sao có thể có nhiều điểm giống nhau như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui