Quyển 5 – Chương 228: Sau cuộc đại chiến (hạ).
Mắt Trạch Cương tỏa sáng, gật đầu nói:
- Đúng là như thế, Thần vu Long suy tính rất lâu dài, không biết có thể đoán được tương lai không?
Long Ưng tức giận nói:
- Không biết được chuyện tương lai, thì đâu phải là thần vu? Ài! Thật sự là rối cả lên!
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Thần vu Long quá khiêm tốn, vị trí này là quá thích hợp với ngài rồi. Ha ha! Nói ra đề nghị của ngài đi!
Trạch Cương nhương mắt lên, không rõ hai người đang nói chuyện gì.
Long Ưng trừng mắt nhìn Vạn Nhận Vũ một cách dữ tợn.
Vạn Nhận Vũ nhún vai nói:
- Muốn trách, phải trách công tử, cũng không phải tại hạ đưa ngươi tới vị trí này.
Lời lẽ thấm thía, Phong Quá Đình nhìn Trạch Cương giải thích:
- Trước khi có đủ thực lực, tuyệt đối không nên ôm mộng làm bá chủ, ngay cả hai tộc mạnh nhất là Mông Tây Chiếu và Thi Lãng Chiếu, nhưng bây giờ vẫn gặp khó khăn, có thể do địa thế phức tạp, núi nhiều người ít, lợi thủ mà không lợi công, cũng vì vậy mà trước kia sáu Chiếu có thể đại khái duy trì thế cân bằng. Đương nhiên, thế cân bằng này đã bị phá vỡ bởi việc Tông Mật Trí liên kết hai tộc, đối với phe nào cũng không có đường để quay về, cho đến khi một phe nào đó bị đánh tan, cho nên bây giờ, mỗi hành động đều nên chuẩn bị làm kẻ chiến thắng cuối cùng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Bình nguyên Nhĩ Tây ở trong vùng giao tranh, Phong Thành ở phía nam Nhĩ Hải càng không thể không tranh giành, nó là cứ điểm có tính chiến lược ở giữa Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, nếu rơi vào tay Tông Mật Trí, sẽ có thể khiến lực lượng của hai Chiếu càng gắn bó chặt chẽ, càng tăng thêm lực khống chế bình nguyên Nhĩ Tây. Để cải thiện xu thế suy yếu, chắc chắn mục tiêu kế tiếp của Tông Mật Trí sẽ là Phong Thành. Nếu hôm qua chúng ta bại trận, hẳn là liên quân của địch đã đang trên đường đến tới Phong Thành.
Trạch Cương toát mồ hôi, nói:
- Ba vị là người có trí tuệ lớn, nhưng cái nhìn của ta lại hơi thiển cận, bây giờ ta nên làm gì?
Long Ưng nói:
- Vô cùng đơn giản, toàn bộ chiến lợi phẩm lần này nên mang đến Phong Thành, đồng thời hỗ trợ Bạch tộc tăng cường phòng thủ thành phố, toàn lực chuẩn bị chiến tranh, như vậy chẳng những ngươi có thể có được tình bạn với Bạch tộc Nhĩ Hải, mà còn được các tộc tôn kính. Nếu như để Phong Thành bị chiếm đóng, sắp tới sẽ bị đại họa vong quốc diệt tộc, đến lượt địch nhân giết sạch thương binh của các ngươi.
Trạch Cương nói:
- Tất cả xin theo chỉ thị của Thần vu Long, ta cần phải quay về giải thích với thủ lĩnh bộ tộc là cha ta. Chỉ có điều, ta e là khó điều động binh sĩ, bởi vì Việt Tích Chiếu cách chúng ta không tới trăm dặm.
Long Ưng thấy y chịu nghe lời, lòng thầm vui mừng, cũng không phiền khi y gọi hắn bằng danh xưng chối tai “Thần vu Long”. Hắn hỏi:
- Đã tra ra chuyện gì vậy?
Trạch Cương hơi kinh ngạc, rồi hiểu ý, nói:
- Thật kỳ lạ, hơn bảy trăm cô gái bị bắt ở Nhĩ Tây, không được đưa tới Dương Qua châu của Mông Tây Chiếu, mà là đưa đến phía đông sông Mã Long trên tám mươi chiếc xe la, do ba trăm tên địch áp giải. Mục đích thực sự của chúng, chỉ có người chỉ huy biết rõ, trông hết sức thần bí.
Y lại nói:
- Ta sẽ dẫn một nửa số người, theo các ngươi đi cứu những cô gái bị bắt, nửa còn lại thì đưa chiến lợi phẩm đến Phong Thành.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Việc đưa chiến lợi phẩm đến Phong Thành rất quan trọng, phải do đích thân ngươi đi chỉ huy. Đối phương chỉ có ba trăm người, ba người chúng ta đủ sức giải quyết bọn chúng, nhưng đưa các cô gái đến Phong Thành thì lại cần nhiều người. Thế này đi, cho chúng ta năm mươi người có năng lực, chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa việc này.
Sau khi bàn bạc tỉ mỉ chi tiết các mặt, Trạch Cương rời khỏi đỉnh núi, đi lo liệu mọi việc.
Vạn Nhận Vũ nhìn hai người hỏi:
- Thấy thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Vụ này chẳng những có liên quan tới bọn buôn người, lại có quan hệ trực tiếp tới Thoán Ban - người cầm đầu của Điền Bang. Cho dù Tông Mật Trí và Thoán Ban không phải người của Đại Giang Liên, thì cũng cấu kết với tổ chức này, tình hình cũng giống như Khâm Một Thần Nhật có quan hệ với Đại Giang Liên trước kia.
Long Ưng gật đầu nói:
- Ta đã xem bản sao lời khai của Trì Thượng Lâu, Thoán Ban là tay chân của Đại Giang Liên ở khu Nhĩ Điền, ở đây người ta không chào đón vàng bạc, hoặc quần áo lương thực hoặc dê bò, chiến mã, những thứ này ở đây không thiếu. Cái người Nam Chiếu cần nhất, đó là binh khí, cung tiễn phục vụ cho chiến tranh. Sau khi nhận được vật tư từ Đại Giang Liên, Thoán Ban đổi lấy phụ nữ và quặng mỏ từ Bạch tộc và Ô tộc. Quặng mỏ thì người ta có thể khai thác được, nhưng phụ nữ thì chỉ có thể cướp đoạt mà có. Chẳng hạn lần này, với hơn bảy trăm cô gái trẻ Bạch tộc, một số lượng lớn nhất từ trước đến giờ, chúng có thể đổi lấy rất nhiều vật tư, quân dụng.
Đôi mắt Phong Quá Đình lóe sáng một cách lạnh lẽo, nói:
- Vì mục đích, không từ bất cứ thủ đoạn nào, rõ ràng là Tông Mật Trí bí quá hóa liều, ta sẽ khiến hắn phải hối hận.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Hẳn là bản thân Đại Giang Liên có xưởng chế tạo binh khí, cung tiễn, áo giáp với quy mô rất lớn, bằng không chúng cần quặng mỏ để làm cái gì? Vả lại chúng có rất nhiều binh khí để đem trao đổi với người Chiếu? Trước sau, Đại Giang Liên vẫn là hiểm họa từ bên trong của chúng ta, không những xâm nhập hoàn toàn vào Trung Thổ, mà còn với khu biên thùy và Thổ Phiên.
Long Ưng nhớ tới Khoan Ngọc, nói:
- Quả thật là Đại Giang Liên là đối thủ ngoan cường nhất của chúng ta, còn khó đối phó hơn so với Mặc Xuyết, càng hiểu rõ về chúng, càng cảm thấy đã đánh giá thấp chúng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đại Giang Liên khống chế Kim Sa Bang, cho thấy bọn chúng coi trọng khu Nhĩ Điền.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Chúng ta có thể có được cả người và hàng hóa đấy!
Long Ưng cười ha hả:
- Tiểu đệ cũng đang có ý đó đó!
Lúc này Trạch Cương đã quay lại, dẫn theo em họ tên là Hà Dã. Hà Dã khoảng hai mươi tuổi, tài nghệ rất cao, suy nghĩ nhanh nhẹn, ở chung với ba người rất hợp, trải qua cuộc chiến đêm qua, y đã sùng bái ba người đến mức mù quáng.
Trạch Cương nói:
- Năm mươi người do Hà Dã dẫn đầu, đang nghỉ ngơi chờ đợi ở chân núi.
Y lại nhìn Hà Dã căn dặn:
- Người quyết định là Thần vu Long, hiểu chưa?
Hà Dã cung kính nói:
- Đương nhiên! Đương nhiên!
Trạch Cương nói:
- Xin ba vị chiếu cố hắn, tiểu tử này cái gì cũng không được, bản lĩnh sinh con thì lại có thừa, bây giờ đã có ba trai hai gái.
Long Ưng kinh ngạc:
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi vậy Hà Dã? Chẳng lẽ sinh con năm một?
Hà Dã nói:
- Xin Thần vu Long chỉ giáo nhiều hơn.
Vạn Nhận Vũ bật cười:
- Về mặt này, sợ là chúng ta không có tư cách chỉ giáo cho ngươi! Ha ha!
Phong Quá Đình điềm đạm nói:
- Đến lúc lên đường rồi, đến tối nay sẽ nghỉ ngơi cho tốt.
Ba ngày kế tiếp, một đội năm mươi kỵ mã chạy đi với tốc độ nhanh nhất. Dựa vào cảm nhận linh ứng của Long Ưng, hơn nữa đối phương lại không đề phòng, rốt cuộc sau giờ ngọn ngày thứ ba, đội xe la chở đầy các cô gái bị bắt đã xuất hiện phía trước.
Ba người và Hà Dã ngồi xổm ở một đỉnh núi cao, nhìn xuống đội xe la đang đi chầm chậm dưới chân núi, sông Mã Long uốn lượn chảy qua ở phía xa xa, một bên là khu đầm lầy đầy chướng khí, bên kia là đồi núi chập trùng, cây rừng hoang vu rậm rạp, chỉ có vùng đầu nguồn sông là có địa thế tương đối bằng phẳng.
Hà Dã nói:
- Chúng ta phi ngựa thật nhanh, nhờ địa thế yểm hộ, tấn công bất ngờ, khiến bọn chúng trở tay không kịp.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Lần này chúng ta muốn một mũi tên bắn trúng hai chim, chẳng những phải thăm dò nội tình đoàn xe của địch, còn phải thăm dò rõ ràng tình hình về người của Điền Bang, không thể sơ xuất. Sợ nhất là đối phương nhảy xuống sông chạy trốn, mưu kế của chúng ta sẽ không có đất dùng.
Hà Dã nghe theo, nói:
- Tất cả xin theo chỉ thị của Thần vu Long và hai vị đại ca.
Long Ưng nói:
- Chúng dừng lại kìa!
Đoàn xe la dừng lại cạnh một bãi đất bằng, xem chừng muốn hạ trại.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần biết được địa điểm giao dịch, là có thể sắp đặt việc đối phó.
Hà Dã nói:
- Chi bằng chúng ta giết sạch bọn chúng, không chừa lại tên nào, rồi giả làm bọn chúng đi giao dịch với người của Điền Bang.
Ba người hơi mỉm cười.
Trạch Cương đặc biệt dặn Hà Dã không được quyết định, nguyên nhân là vì y quá mưu ma chước quỷ.
Vạn Nhận Vũ vỗ vai y:
- Ngươi hoàn toàn chắc chắn có thể giả mạo thành kẻ địch được sao?
Hà Dã á khẩu không trả lời được.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần ngươi nghĩ thông là nên động thủ trước khi giao dịch hay là động thủ sau giao dịch, tất cả vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Long Ưng nói:
- Đến lúc rồi!
Bốn người rời khỏi nơi quan sát, lên ngựa đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...