Quyển 5 – Chương 227: Sau cuộc đại chiến (thượng).
Ba người ngồi ở đỉnh núi, đăm đăm nhìn xuống phía đông lòng chảo sông. Đêm qua, bọn hắn đánh thắng trận chiến ác liệt, diệt khoảng sáu ngàn tên địch, Phong Quá Đình dùng kiếm Thải Hồng đâm trúng tim đại tướng Trương Hùng của quân Việt Tích Chiếu, quân địch như rắn mất đầu, lại thêm lòng quân rối loạn, bị ba ngàn quân của Trạch Cương xung phong liều chết phá tan tành, quân lính tan rã, chạy trối chết khắp mọi hướng.
Mặc dù bọn hắn tìm được rất nhiều vật tư lương thực bị quân địch cướp đoạt từ Nhĩ Tây Tập ở vùng phụ cận, nhưng những phụ nữ Bạch tộc bị bắt, đã bị chúng đưa đi trước một bước. Ba người cố gắng chống chọi với sự mỏi mệt, truy theo dấu vết đến nơi rừng núi cách chiến trường hơn dặm này.
Nắng sớm dịu dàng trải trên người bọn hắn, cuộc chiến đấu tàn khốc đêm qua chỉ như một giấc mộng không có thật.
Phong Quá Đình nói:
- Chiến tranh làm cho người mệt mỏi, chẳng những thân mệt nhọc mà tâm cũng mệt nhọc. Bất quá trong phút chốc giết chết Trương Hùng, ta cảm thấy rất thoải mái.
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Đó là vì ngươi có tình cảm sâu nặng với Nhĩ Tây Tập, khi được vì họ báo thù rửa hận, đương nhiên là cảm thấy vui sướng.
Long Ưng ngắm dòng sông xa xa, qua núi vượt đèo, tạo thành lòng chảo sông, thở dài:
- Trước khi đến Vân Nam, còn tưởng rằng muốn tìm một lòng chảo sông xinh đẹp và có đông dân cư cũng không đến nỗi khó khăn, giờ mới hiểu, chẳng những khó khăn mà là hầu như không thể tìm được.
Qua Trạch Cương, ba người biết rõ địa thế sông núi của toàn bộ khu Nhĩ Điền, hoàn cảnh địa lý phức tạp, vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn. Toàn bộ nằm ở biên giới tây nam Trung Thổ, hơn chín mươi phần trăm là núi non.
Phía tây Hoành Đoạn Sơn Mạch tạo thành Cao Lê Công Sơn, Nộ Sơn, Bích La Tuyết Sơn, Vân Lĩnh...một đám núi cao và hiểm trở, chạy dài theo hướng nam bắc, liên tiếp mấy trăm dặm. Phía Đông những dãy núi này là cao nguyên Vân Quý, Ô Mông Sơn Mạch theo hướng tây bắc đông nam kéo dài tới. Vùng phía nam là khu lòng chảo sông tương đối thấp. Ở vùng núi chập trùng khi lên cao lúc xuống thấp này, sông lớn nước xiết chằng chịt, nào là Y Lạc Ngõa Để Giang, Nộ Giang, Lan Thương Giang, Kim Sa Giang, Nguyên Giang, Nam Bàn Giang, sáu hệ thống sông chạy xuyên suốt, các nhánh sông lớn nhỏ nối liền mạch lạc. Trừ những dãy núi lớn kéo dài và sông lớn chảy xiết, giữa vùng núi non trùng điệp có những hồ nước trên cao nguyên và bồn địa, lớn nhất đương nhiên là Điền Trì và Nhĩ Hải. Muốn tìm một lòng chảo sông trong mộng cảnh ở một nơi như vậy, quả là vô cùng khó khăn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rất có thể Mi Nguyệt chuyển thế là một trong những cô gái Bạch tộc đã bị bắt đi, chỉ cần chúng ta đuổi theo cứu các nàng trở về, lại dùng ngọc châm thăm dò từng người, tìm được người nhận ra ngọc châm, là thành công.
Long Ưng nhíu mày suy nghĩ:
- Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mi Nguyệt đã khiến công tử liên tục nằm mơ với cùng một giấc mộng, mà lần nào lòng chảo sông xinh đẹp cũng xuất hiện trong mộng, điều đó ắt có nguyên nhân, chỉ có điều chúng ta không rõ thôi.
Phong Quá Đình buồn bã nói:
- Ta sợ nhất là Mi Nguyệt đã gặp bất hạnh, cho nên dù chúng ta cố gắng như thế nào, rốt cuộc vẫn chẳng được gì.
Long Ưng nói:
- Chỉ vì quá lo lắng nên huynh mới rối trí, ta dám khẳng định Mi Nguyệt chuyển thế vẫn còn sống. Điểm mấu chốt nằm ở lòng chảo sông xinh đẹp kia, chỉ cần huynh suy nghĩ sâu xa, sẽ hiểu rõ ý ta muốn nói.
Vạn Nhận Vũ chợt thấy phấn chấn, gật đầu nói:
- Có lý! Điểm tinh tế nhất của lòng chảo sông trong mộng, là ẩn chứa điềm báo trước, để cho công tử thấy được một số hình ảnh ngắn ngủi xảy ra trong cuộc sống tương lai.
Long Ưng tiếp lời:
- Cho nên giấc mộng của công tử là điều được báo trước, sẽ được tái hiện vào một thời điểm nào đó trong tương lai, là điều đã được định sẵn trong số mệnh, không ai có thể thay đổi.
Đôi mắt Phong Quá Đình sáng lên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chuyện này thật sự được định sẵn trong số mệnh sao?
Long Ưng cười khổ nói:
- Chỉ có trời mới biết. Chuyện này mãi mãi như chìm trong sương mù, mơ mơ hồ hồ, là bí ẩn mà con người không ai giải được.
Phong Quá Đình nói:
- Chuyện nằm mơ chỉ mới phát sinh không lâu, phải chăng Mi Nguyệt chưa đầu thai chuyển thế, chỉ là hồn nàng đến báo mộng?
Long Ưng nói:
- Chắc chắn không phải như vậy, nếu không, bây giờ huynh cũng không ngồi ở đây, cảnh tượng lòng chảo sông cũng không xảy ra. Những gì có liên quan tới quỷ thần, vượt quá sự hiểu biết của chúng ta. Sau khi tự vận và trước khi đầu thai, Mi Nguyệt sẽ biết được rất nhiều thứ mà chúng ta không biết. Nàng có thể đem những điều mấu chốt nhất biến thành những thông tin rõ ràng, tựa như một phong thư chưa mở, cho đến khi công tử được thiên thạch kích thích, mới ở trong mộng mở ra cho công tử xem.
Vạn Nhận Vũ khen:
- Đây là ví von của ta, nhưng được ngươi dùng rất sinh động, công tử đừng tiếp tục nghi vấn nữa!
Phong Quá Đình nhìn Long Ưng hỏi:
- Ngươi từng trải qua chết mà sống lại, có cảm giác thần thông quảng đại không?
Long Ưng thản nhiên đáp:
- Lúc ấy ta cảm thấy bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ cuốn lấy, muốn đưa ta rời khỏi nhân thế. Tình huống của ta khác với Mi Nguyệt, nàng là vì nguyện vọng mãnh liệt “Hẹn lại kiếp sau”, từ bỏ mạng sống để đầu thai; còn ta, ta không cam lòng chết đi, cố vùng vẫy trở về. May mắn là lúc ấy ta với Ma chủng hợp nhất, cho nên có được sự chống đỡ rất mạnh mẽ, mặc kệ bị thương nặng như thế nào, hơi thở đã không còn, mà vẫn có thể sống lại.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Đời không thiếu chuyện lạ thường, hiển nhiên Ma chủng là vật lạ đã vượt qua sự sinh tử, đồng thời cũng là một phần của ngươi, nhưng phải đến khi ngươi sắp chết, nó mới có thể kết hợp làm một với ngươi, cùng sống, cùng chết. Thảo nào ngươi khác người thường như vậy.
Phong Quá Đình thở ra một hơi đè nén trong lòng:
- Bây giờ ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nếu đã xác định chuyện xảy ra trong tương lai, bây giờ chúng ta cũng không cần tốn công đi tìm.
Long Ưng hỏi:
- Công tử cảm thấy mệt mỏi rồi sao?
Phong Quá Đình đáp:
- Vừa mệt mỏi, cũng vừa sợ hãi, sợ cho dù tìm được nàng, lại không thể xem nàng là Mi Nguyệt, không thể nảy sinh tình cảm yêu thương. Mười mấy năm qua, tim ta đã không còn biết rung động trước người con gái nào nữa, không biết yêu là thế nào.
Long Ưng nói:
- Điều mấu chốt nằm ở chỗ này, số mệnh đã an bài một cách thần kỳ, sẽ kỳ diệu đến mức huynh không thể nào tin tưởng, nếu không nguyện vọng “Hẹn lại kiếp sau” của Mi Nguyệt cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Cũng giống như khi mình đọc một cuốn tự truyện do kiếp trước của mình viết ra vậy, nếu như trước khi đọc tự truyện kiếp trước của hắn, mà huynh lại bảo Tịch Diêu đọc một cuốn sách có thể biến đổi suy nghĩ thâm căn cố đế của hắn, thay đổi cuộc đời của hắn, đánh chết hắn cũng không tin!
Lúc này Trạch Cương vừa tới, ngồi xuống cạnh ba người, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lại rất phấn khởi, cung kính báo cáo:
- Năm ngàn năm trăm ba mươi bảy tên địch bị giết, vô số tên bị thương, quân địch bị đuổi tản mác, dù số lượng vẫn nhiều hơn chúng ta, nhưng vì chủ soái vong mạng, khó thể chỉnh đốn lại trong vài ba ngày, cho nên chúng ta tạm thời an toàn. Tuy nhiên nơi này gần đất của người Mông Tây, không nên ở lâu.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Không có tù binh sao?
Trạch Cương đưa tay làm một động tác cắt cổ, ung dung nói:
- Tất cả đều làm theo quy định của bộ tộc, chỉ để lại mấy tên chỉ huy để tra hỏi, còn lại đều giết sạch.
Ba người đều cảm thấy như thế thật tàn nhẫn, nhưng nhớ tới thủ đoạn của địch, không chừa lại một mạng cả người lẫn vật ở Nhĩ Tây Tập, cũng không biết phải nói gì.
Trạch Cương lại phấn khởi nói:
- Đây là trận đại thắng trước giờ chưa từng có của tộc Thi Lãng chúng ta, đều nhờ ở thần cơ diệu toán của thần vu Long và võ công siêu phàm của ba vị! Địch nhân bỏ lại chín trăm hai mươi thớt chiến mã trang bị hoàn chỉnh, hàng ngàn binh khí, cung tên và rất nhiều lương thực, vật tư, ta phải chia ra một nửa số người đưa về tộc, cùng với các huynh đệ bị thương và di thể những người chết trận.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Có bao nhiêu người chết?
Trạch Cương đáp:
- Hai trăm ba mươi mốt người, như thế đã là rất ít rồi!
Long Ưng trầm ngâm hỏi:
- Trạch Cương, ngươi có nghĩ tới hậu quả của trận chiến này không?
Trạch Cương mờ mịt hỏi lại:
- Hậu quả gì?
Long Ưng trầm giọng nói:
- Trận chiến này tuy đối phương thương vong nặng nề, nhưng lại không có ảnh hưởng lớn tới thực lực của bọn chúng. Tuy nhiên, bởi vì chủ soái bị giết, danh dự bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể lấy lại uy danh và thay đổi tình thế trong thời gian ngắn, thì không chỉ tinh thần binh sĩ bị đả kích nặng nề, mà các tộc bị bọn chúng uy hiếp cũng sẽ rục rịch ngóc đầu dậy. Với sự thông minh tài trí của Tông Mật Trí, tuyệt đối sẽ không để tình hình phát triển tới mức đó.
Từ lâu Trạch Cương đã coi hắn là thần, thất kinh nói:
- Vậy chúng ta phải toàn lực chuẩn bị chiến tranh, đề phòng quân địch xâm phạm.
Vạn Nhận Vũ lắc đầu nói:
- Nếu trực tiếp đem quân đánh các ngươi, chẳng khác nào ép các tộc lân cận như Thiểm Chiếu, Lãng Khung Chiếu liên thủ với các ngươi chống lại chúng, bởi vì sau khi thôn tính Thi Lãng Chiếu các ngươi, chắc chắn sẽ đến lượt bọn họ, đó là cái lý môi hở răng lạnh.
Trạch Cương hỏi:
- Đã không dám đem quân đánh chúng ta, vậy Tông Mật Trí sẽ làm gì? Ồ, Phong Thành!
Long Ưng tán thưởng:
- Trạch huynh đúng là tài trí hơn người. Hiện giờ tình thế ở khu Nhĩ Điền đã rõ ràng, hai khu vực phì nhiêu và phong phú tài nguyên nhất, theo thứ tự là Nhĩ Hải và Điền Trì, ai có thể kiểm soát được khu nào sẽ lập tức đặt nền móng vững chắc cho sự nghiệp thống nhất Vân Nam. Trong đó người Ô tộc các ngươi tập trung ở Nhĩ Hải, tranh đấu mãnh liệt nhất, ai trổ hết tài năng, sẽ có được bình nguyên Nhĩ Tây giữa Nhĩ Hải và Thương Sơn. Khu Điền Trì, chủ yếu là người Bạch tộc, tuy giàu có nhưng về sức mạnh quân sự lại không phải là đối thủ của các ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...