Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 – Chương 204: Tiệc tẩy trần (hạ).

Hoa Tú Mỹ làm như chán nản với hắn, bình thường nàng ít khi có sự biểu lộ phong phú như vậy, cho nên thật sự thu hút người khác.

Hoang Nguyên Vũ tức giận nói:

- Ưng gia thực biết nói đùa.

Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói:

- Chuyện cười này không vui chút nào.

Phong Qua Đình nói:

- Tiểu tử này nhất định có loại công pháp giúp ẩn giấu chân khí, có thể qua mắt cao thủ trong thiên hạ.

Long Ưng quay qua đệ nhất mỹ nhân Quy Tư đang ngồi cạnh hắn, nói:

- Xin Tú Mỹ và mọi người đưa một ngón tay chạm thử vào yếu hầu tiểu đệ.

Hoa Tú Mỹ hờn dỗi liếc hắn một cái, thể hiện nàng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác kỳ diệu giữa nam và nữ đối với Long Ưng, rồi chẳng hề do dự duỗi bàn tay thon dài như ngọc trắng, nhưng không đặt lên cổ họng, mà đặt trên lồng ngực của hắn.

Ống tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay ngọc trắng như băng tuyết và ba chiếc vòng đang đeo trên cổ tay. Những cái vòng ngọc sáng bóng trong suốt, cũng là nguyên nhân có tiếng ngọc chạm leng keng lúc nãy.

Mọi người đều có cảm giác ngây ngất.

Hoa Tú Mỹ lộ vẻ kinh ngạc không thể che giấu, ngẩn ra nhìn Long Ưng nói:

- Sao lại như vậy?

Lần đầu Long Ưng thấy đôi mắt đẹp của nàng mở to như vậy, đôi mắt như hai viên bảo thạch chói mắt, bình thường luôn cụp xuống một nửa, như khói như sương, khiến người ta thương tiếc.

Hoang Nguyên Vũ, Vạn Nhận Vũ và Phong Qua Đình đều không nén được kinh hãi, bởi vì nếu Long Ưng thật sự có công phu ẩn giấu kinh mạch, qua mặt được cao thủ Thiên Trúc là chuyện hợp tình hợp lý, bởi vì cao thủ Thiên Trúc chỉ ôm ý định muốn thử một lần.

Nhưng Hoa Tú Mỹ là truyền nhân cách đời của đại tông sư võ học Tất Huyền ở Đột Quyết, mà trong lòng lại có sẵn định kiến muốn kiểm tra xem Long Ưng giấu võ công như thế nào, nhưng vẫn không thể nhận ra hư thực, đúng là chuyện lạ trên đời.

Phải biết mạch có mạch khí, đại phu chẩn bệnh, ngón tay đặt lên bộ ba mạch Thốn, Quan, Xích ở cổ tay, liền biết người bệnh thể hàn hay nhiệt, người lạnh hay nóng, giống như bản đồ thể hiện tình trạng khí huyết trong thân thể. Nội gia cao thủ, nhiều khi không cần tiếp xúc, đã có thể cảm ứng sự phân bố của chân khí trên người địch thủ. Đâu như Hoa Tú Mỹ bây giờ, đặt tay lên tim của Long Ưng. Một vị trí quan trọng như vậy, mà không cảm nhận chân khí vận chuyển tự nhiên trong cơ thể hắn. Thắng Độ nhịn không được thấp giọng hỏi Phong Qua Đình bên cạnh, muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Long Ưng ranh mãnh nói:


- Tú Mỹ có cảm nhận được trái tim nhiệt tình của tiểu đệ không?

Nét mặt của Hoa Tú Mỹ như vừa đáng yêu vừa quái dị, như muốn giẫm chân mặc kệ, làm nũng với Long Ưng, nhưng lại xúc động, cố ý không rút lại bàn tay ngọc, sẵng giọng:

- Nói mau!

Long Ưng cười hì hì cầm lấy bàn tay ngọc mềm mại của nàng, kéo lên đặt ở cổ họng, nói:

- Lại chạm vào yếu hầu thử xem. Haaa...!

Hoa Tú Mỹ rút đầu ngón tay lại, nhìn Vạn Nhận Vũ nói:

- Vạn gia phải giữ công bằng cho Tú Mỹ đó!

Lòng dạ sắt đá không lợi dụng thời cơ của Vạn Nhận Vũ giờ cũng tê dại mềm nhũn, không hỏi đúng sai, trực tiếp nói với Long Ưng:

- Lập tức giải thích rõ ràng rành mạch cho Tú Mỹ.

Nói xong, chính mình cũng nhịn không được bật cười, Hoang Nguyên Vũ và Phong Qua Đình càng cười phá lên, chỉ có Thắng Độ là không hiểu ra sao, chẳng biết có chỗ nào buồn cười. Cũng may trong không khí tri kỷ cười cười nói nói này, đã khiến cho gã ấm áp như tắm trong ánh mặt trời đầu xuân, những thứ khác cũng không quan trọng.

Long Ưng nhịn cười nói:

- Cái này phải nói từ lúc ta ba tuổi, tiểu đệ từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, do một tên khốn có tâm làm loạn, không biết có thể tính là sư phụ hay không, dốc lòng nuôi lớn và dậy dỗ. Ha ha ha!

Mỹ nữ vẫn luôn lạnh lùng thoát tục thì bây giờ biến thành người đầu tiên không nhịn được cười. Ngay câu đầu tiên của Long Ưng, nàng đã không nhịn nổi rồi, cuối cùng ngoại trừ tiếng cười của Nhiếp Phương Hoa, giọng cười vô cùng dễ nghe của nàng cũng hòa chung vào tiếng cười sảng khoái của Hoang Nguyên Vũ.

Hoang Nguyên Vũ thở dốc nói:

- Ta cũng phải nói từ lúc ba tuổi, hình như từ lúc hiểu chuyện tới giờ, ta chưa từng mở lòng như vậy. Aizz, chuyện huynh muội chúng ta, tuy là tuổi còn nhỏ nhưng đã trải qua đủ bi hoan ly hợp trên đời. Tú Mỹ thành danh quá sớm, mười hai tuổi đã bộc lộ tài năng, trở thành ca vũ kỹ được người người ngưỡng mộ, khiến nó thấy đủ trò đời. Bây giờ ta thấy nó còn có thể cười thoải mái như vậy, trong lòng còn cảm kích hơn ngày nọ Long huynh chịu buông tha cho ta nữa.

Hoa Tú Mỹ nghe anh nói mấy câu liên quan đến mình, mím môi nói:

- Ưng gia sẽ không thổ lộ đúng không?

Long Ưng như dỗ dành hài tử, kề sát vào nàng nói:

- Không phải không muốn cung khai sự thật với Tú Mỹ, mà là không biết phải nói từ đâu, đành phải bắt đầu từ lúc ba tuổi. Ha ha!

Hoang Nguyên Vũ nói:


- Bây giờ người được các nước ở Tây Vực bàn tán nhiều nhất chính là ba vị. Xuất thân và lai lịch của Vạn gia cùng công tử đều có dấu vết để lần theo, chỉ có Ưng gia, giống sinh ra từ trong đá vậy, bỗng dưng trở thành quốc tân được nữ đế nể trọng, đánh đâu thắng đó. Ngay cả những kẻ có thanh thế như mặt trời ban trưa như Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh mà Ưng gia không cần tốn nhiều sức lực liền giải quyết gọn gàng nhanh chóng! Ngay cả người Đột Quyết muốn nhân cơ hội đục nước béo cò cũng liên tiếp chịu thiệt dưới tay Ưng gia. Người khác thấy Ưng gia thắng dễ như trở bàn tay, sẽ nghĩ là do người may mắn, chỉ có ta đây từng tự mình tham dự, mới biết trong đó đều có kế hoạch tính toán chính xác, mưu lược cao sâu độc đáo, vận dụng tình thế một cách kỳ diệu, tránh mạnh đánh yếu. Đó là là kết quả của tài năng trí tuệ mà người như ta đây không thể đạt đến.

Ngừng lại rồi nói tiếp:

- Xin thông cảm cho lòng hiếu kỳ của ta. Dám hỏi một câu, cuối cùng Ưng gia là thần thánh phương nào?

Vạn Nhận Vũ và Phong Qua Đình yên lặng, xem Long Ưng có chịu trả lời hay không.

Long Ưng với vẻ mặt cợt nhả nói:

- Các huynh đệ, không cần giấu diếm, huống chi tương lai chúng ta còn có thể... hì hì... không có gì, huống chi còn có Tú Mỹ đại gia từng dò xét lòng ta. Haaa...!

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Thật chẳng làm gì được tên tiểu tử này.

Hoa Tú Mỹ hé cười, như không có chuyện gì xảy ra, nói:

- Cuối cùng Tú Mỹ đã được nếm thử thủ đoạn đùa giỡn phụ nữ nhà lành vang danh thiên hạ của Ưng gia, quả nhiên danh bất hư truyền.

Mọi người đều mỉm cười.

Long Ưng lúng túng nói:

- Về mặt này, ta...? Hắc! Tú Mỹ đại gia đang nói đùa phải không!

Hoang Nguyên Vũ lại cười nói:

- Ít nhất ngươi là người đầu tiên dám tỏ tình với xá muội trước mặt mọi người.

Hoa Tú Mỹ không để cho anh trai nói tiếp, ngắt lời y, quay sang Long Ưng nói:

- Nói!

Ma mang trong hai mắt Long Ưng tỏa ra, nhìn sâu vào mắt nàng, nói:


- Tiểu đệ là người thứ hai trong Ma Môn luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, người thứ nhất chính là Tà Đế - Hướng Vũ Điền.

Hoang Nguyên Vũ và Hoa Tú Mỹ không thể che giấu sự kinh hãi.

Thời kỳ Sơ Đường, tranh đấu giữa Ma Môn và chính đạo gần như gay cấn và công khai hóa, kéo dài từ Trung Thổ đến tái ngoại. Cả hai người là đồ tôn của Tất Huyền, đương nhiên biết quá tường tận đối với Ma Môn. Bởi vì tác phong của Long Ưng và người trong Ma Môn khác hẳn nhau, nên hai huynh muội cũng không nghĩ tới Long Ưng là nhân vật lợi hại xuất thân từ Ma Môn, là một đời Tà Đế mới.

Long Ưng không chờ bọn họ truy vấn, tiếp tục kể rõ chuyện xưa, đang nói đến địa vực Khương Đường nằm ngang cao nguyên, Thắng Độ nhịn không được hỏi:

- Sao Tú Mỹ đại tỷ như đang nghe chuyện đáng sợ vậy?

Hoang Nguyên Vũ dùng tiếng Hiệt Kiết Tư giải thích, Thắng Độ nghe xong, chỉ hỏi:

- Vị cô nương Thổ Phồn bầu bạn với Ưng gia cả ngàn dặm rồi bỏ trốn đó có xinh đẹp không?

Vạn Nhận Vũ và Phong Qua Đình cười khổ, bực bội không trả lời.

Hoang Nguyên Vũ thì chưa bao giờ gặp Mỹ Tu Na Phù, không thể nào đưa ra đáp án.

Hoa Tú Mỹ đột nhiên đổi sang nói tiếng Đột Quyết để cho Thắng Độ hiểu được, miêu tả đơn giản nói:

- Mỹ Tu Na Phù cũng không phải là người dân tộc Thổ Phồn, mà đến từ quốc gia ở phía bắc. Nàng có tóc vàng mắt vàng, ở cao nguyên đã là mỹ nhân nổi danh, đến Trung Thổ lại là đẹp nhất thần đô, ngươi nói gương mặt của của nàng đẹp không?

Nàng nói mà nghe giống như đang nói cho bản thân mình nghe, nhưng mà, từ trong giọng nói của nàng, mọi người cảm thấy hình như nàng có ý ghen tị. Tất cả đều thầm nghĩ, thủ đoạn dụ dỗ thiếu nữ của tiểu tử Long Ưng này cũng giống như Chủng Ma Đại Pháp của hắn làm cho người ta khó mà chống đỡ.

Khuôn mặt khôi vĩ đặc trưng của người Hiệt Kiết Tư ở Thắng Độ xuất hiện sự hâm mộ, nói:

- Đường tuy khó đi, nhưng cũng không cô đơn mà!

Câu nói của gã lại dẫn tới một tràng cười, cười gã ăn nói thẳng thắn, lại cười gã chỉ toàn nghĩ những thứ này, đồng thời cũng nảy sinh hảo cảm với gã, biết gã là người thẳng thắn không xảo trá.

Chỉ có khuôn mặt trong trẻo Hoa Tú Mỹ là lạnh lùng, không cười theo bọn họ.

Long Ưng dùng Tiếng Đột Quyết nói:

- Phương diện này tiểu đệ muốn nói cho rõ ràng. Đường đi dù xa, thời gian tuy lâu, nhưng ta và Mỹ Tu Na Phù vẫn luôn đối đãi lễ độ, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù ngủ trong cùng một trướng, nhưng có dùng màn vải ngăn cách. Haaaa...! Các người cười gì thế?

Mọi người kể cả Hoa Tú Mỹ đều cười không ra tiếng.

Bỗng dưng, bên chân Long Ưng đau nhói, thì ra mỹ nữ Quy Tư trước giờ chưa từng động tâm với chuyện thế gian, đang duỗi bàn tay trắng ngọc dưới bàn, nhéo hắn một cái.

Long Ưng ngoài mặt điềm nhiên như không có việc gì, kỳ thực trong lòng mừng rỡ, biết Hoa Tú Mỹ bị mình dỗ cho khó kìm lòng nổi, xem như thành công một nửa. Biết đây là sự khởi đầu tốt, hắn thích thú nói tiếp, lần này đổi lại dùng tiếng Đột Quyết để cho Thắng Độ có thể cũng có thể nghe trọn câu chuyện.

Nói đến dẫn đường cho đại đội vận chuyển thiên thạch, Hoa Tú Mỹ khẽ chau đôi mi thanh tú nói:

- Ngươi cũng biết trên đường sẽ đi ngang qua sa mạc, người dẫn đường kinh nghiệm phong phú ở chỗ chúng ta vào lúc sông Hòa Điền khô cạn, cũng không dám đặt chân đến. Long Ưng ngươi không sợ quá mạo hiểm sao?


Phong Qua Đình đáp:

- Đương nhiên Long Ưng không hiểu sẽ đối mặt với cái gì, nhưng Taklimakan cũng không biết sẽ đối mặt với người phương nào, hai bên huề nhau.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chỉ cần xem Ưng gia chúng ta có bản lĩnh đấu pháp với người tộc Bí ở thần sơn, lấy lại thiên thạch, lại nhìn Ưng gia chống chọi với sa mạc, tựa như chống lại người Khiết Đan, như sử dụng một lính mới không có kinh nghiệm gì về quân sự, đánh bại đối thủ lão luyện nhất.

Hoang Nguyên Vũ la lên thất thanh:

- Người Bí?

Phong Qua Đình thích thú kể ra, thuận tiện nói tiếp chân tướng chuyện thiên thạch, đầu đuôi chuyện cứu Thắng Độ, nghĩ ra đại kế thay rồng đổi phượng sau khi đánh lui người Nhiệt Mị, cũng mời Hoang Nguyên Vũ giúp đỡ.

Hoa Tú Mỹ nghe đến hào hứng, đôi mắt đẹp liên tục liếc nhìn Long Ưng.

Hoang Nguyên Vũ nói với Thắng Độ:

- Theo ngươi phỏng đoán, muốn luyện thành hai thanh thiên kiếm, cần bao nhiêu thời gian?

Thắng Độ lấy dũng khí trầm ngâm nói:

- Nếu chuẩn bị tốt, nguyên vật liệu đầy đủ, phía Thải Thiên Tâm không xảy ra sự cố gì, thì ít nhất cũng phải ba ngày chuẩn bị, bảy ngày đốt nóng lò lửa đến mức cao nhất, sau đó lại không ngủ không nghỉ rèn kiếm, mới có hy vọng thành công.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Ba ngày chuẩn bị là làm những gì?

Thắng Độ nói:

- Chủ yếu là chế tạo khuôn đúc kiếm.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Cần gì phải ra công xưởng ở ngoài thành? Xưởng đúc kiếm tốt nhất là ở trong vương bảo, quan viên phụ trách có quan hệ rất tốt với ta, cam đoan có thể bí mật làm việc.

Long Ưng vô cùng mừng rỡ nói:

- Đêm nay chúng ta liền đi khai thác ô kim, nhờ công tử chủ sự.

Vạn Nhận Vũ nhìn Hoang Nguyên Vũ nói:

- Vừa rồi không phải ngươi đã nói có chuyện quan trọng liên quan đến Trung Thổ sao?

Mọi người cùng nhìn Hoang Nguyên Vũ, chờ y nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui