Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 – Chương 178: Các nước Mạc Bắc (thượng).

Hoành Không Mục Dã nói:

- Đối với những việc của Tây Vực, Tông Sở Khách luôn lấy một tay che trời. Vì tham lam một lượng vàng lớn, mà y đã phái thuộc hạ Ngự Sử Trung Thừa - Phùng Gia Tân, mang theo tay thư của y, đến gặp Trung Tiết, và bị người của Sa Cát chặn lại ở sông Khổng Tước. Nội dung bức thư đó của Tông Sở Khách thế nào, không ai biết. Chỉ biết rằng sau khi Sa Cát đọc xong nổi trận lôi đình, đích thân chặt đầu của Phùng Gia Tân, tự lập làm Khả Hãn, cắt mối quan hệ quân thần với quý quốc, lại phái người em trai hung ác được gọi là mãnh tướng đệ nhất Đột Kỵ Thi – Già Nỗ, tấn công thành trấn biên giới của quý quốc. Trận chiến kịch liệt nhất là trận chiến lửa đốt thành. An Tây Phó Đô Hộ Ngưu Sư Tưởng của quý quốc bại trận, Già Nỗ lại tàn sát dân trong thành cho hả giận, không để cho ai sống sót. Sau khi đại thắng, mặc dù đã tạm thời rút binh, nhưng Sa Cát đã nói rõ rằng, nếu không lấy được đầu của Tông Sở Khách, nhất định y sẽ không thôi.

Hai mắt Long Ưng đầy ánh sáng ma quỷ, hắn trầm giọng:

- Chuyện này không thể bỏ qua được, người Đột Kỵ Thi bản tính hung tàn, Sa Cát cho phép Tham Sư Thiền làm việc ác khắp nơi, chỉ dựa vào đó là có thể tượng tưởng ra những điều khác. Nếu Già Nỗ không được anh đồng ý ngầm, sao dám làm chuyện nghịch trời như vậy? Nếu Đột Quyết không tiêu diệt Đột Kỵ Thi, thì Đột Kỵ Thi sẽ tiêu diệt Đột Quyết, rốt cuộc cũng sẽ xảy ra chuyện này thôi. Tham Sư Thiền đến ám sát ta, là một điềm báo rất xấu.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Ta chỉ hi vọng ngươi hiểu rõ về tình hình của Tây Vực hiện nay, còn ngươi muốn làm gì cũng được. Ha ha! Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vang, nữ nhi của ta đang đợi ngươi đấy!

Sau đó gã ôm lấy vai Long Ưng, rời khỏi nơi quan sát tốt nhất ở chiến bảo.

Bữa tiệc mừng thắng lợi vẫn đang diễn ra, Hoành Không Mục Dã tiện đường hỏi thăm những thuộc hạ tổ chức lửa trại ở những nơi khác trong thành bảo. Long Ưng thì quay trở lại chủ đường, ngồi cạnh Vạn Nhận Vũ, nhưng không thấy Mỹ Tu Na Phù và Phong Quá Đình.

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Kiều thê của ngươi giờ rất sợ thức đêm, nên đã về phòng nghỉ sớm rồi. Mặc dù không tiện, nhưng ta vẫn nhắc ngươi, đêm nay không nên để nàng một mình.

Long Ưng nói:

- Hình như lâu rồi chúng ta chưa nói đùa về chuyện này. Hì! Nói không chừng khi ngươi về đến Thần Đô, Nhiếp đại gia sẽ bế một thằng bé mập mạp đáng yêu đến đón ngươi.

Vạn Nhận Vũ suy tư, không đáp lại hắn.

Long Ưng mừng rỡ:

- Ta nói đúng rồi sao?

Vạn Nhận Vũ trầm ngâm:

- Ta không biết, có điều trước khi ta rời khỏi Thần Đô, sắc mặt của Phương Hoa thực sự hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ nàng đã có tin vui rồi, chỉ là sợ ta lo lắng khi đi xa nên không nói ra sao?

Long Ưng vui cùng gã:

- Nhất định là vậy. Chẳng bằng ngươi hãy về Thần Đô ngay lập tức. Chuyện của huynh muội Hoang Nguyên Vũ, cứ giao cho ta và công tử làm.


Vạn Nhận Vũ nói:

- Đương nhiên không thể như vậy, ta có đi cũng không vui vẻ được. Mọi chuyện phải biết phân chuyện gì gấp chuyện gì không. Trong vòng một năm, dù thế nào chúng ta cũng có thể trở lại Thần Đô.

Ánh mắt gã tràn đầy hi vọng vào tương lai, gã từ từ nói:

- Sau khi về Thần Đô, ta sẽ dẫn Phương Hoa và con về thăm cha mẹ. Sau khi trải nghiệm vào sinh ra tử, ta hi vọng có thể sống một cuộc sống an bình.

Long Ưng nói:

- Không phải ngươi muốn rửa tay gác kiếm, ra khỏi giang hồ chứ?

Vạn Nhận Vũ xúc động nói:

- Khi đã bước ra ngoài đời, mới biết rằng những suy nghĩ của mình trước kia ngây thơ đến thế nào. Chỉ biết dốc hết sức lực nâng đỡ Đại Đường tông thất, mà hoàn toàn không biết được tình thế nước ngoài nguy hiểm đến đâu. Giờ đây ta đã mất phương hướng, không biết nên đi về đâu.

Long Ưng nói:

- Đối với những chuyện không nghĩ ra, ta sẽ không nghĩ tiếp nữa. Có câu “đến đâu hay đến đấy”. Ta sẽ về trước khi Mỹ Tu Na Phù sinh, sau đó đi theo đường phía đông về Ba Thục, xem “Phạm Kinh Chu” của chúng ta làm việc xuất sắc đến đâu. Các ngươi không cần phải về cùng ta.

Rồi hắn lại nói:

- Công tử đi đâu rồi? Đi vệ sinh cũng đâu lâu đến vậy chứ.

Vạn Nhận Vũ cười mắng:

- Ngươi không thấy ta đang ăn sao? Đúng là mất ngon. Huynh đệ Vương tử của ngươi đã sắp xếp hai mỹ nhân tuyệt sắc Thổ Phiên đến qua đêm rồi. Gã đâu còn thời gian rảnh để ý đến chúng ta?

Long Ưng ghé lại:

- Không sắp xếp gì cho Vạn gia của chúng ta sao?

Vạn Nhận Vũ mắng:

- Ngươi tưởng ta là ngươi sao? Mau cút đi tìm Mỹ Tu Na Phù.

Long Ưng vỗ mạnh vào vai gã, cười rồi rời đi.


Bóng đêm trước buổi sáng bao phủ khắp mọi nơi. Trên bãi đất mênh mông cao dần theo thế núi có những kiến trúc chạy dần lên trên.

Chùa miếu to lớn, cung điện cao ngất ngưởng, quảng trường nối tiếp quảng trường. Lửa đốt khắp nơi, dạ yến đang tiến hành suốt đêm.

Trong một căn phòng như cách xa thế giới bên ngoài, Long Ưng thổi bùng ngọn lửa tình yêu với Mỹ Tu Na Phù, họ ôm nhau trong tấm đệm lông cừu ấm áp trên giường.

Nghe tiếng hát tiếng cười thỉnh thoảng vang đến, Long Ưng nhẹ nhàng nói:

- Gà gáy rồi! Sắp sáng rồi!

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Chỉ là tiếng của chim sơn ca thôi, chưa sáng đâu.

Long Ưng hôn nàng, nói:

- Sau khi trời sáng nàng không cần tiễn ta đâu. Hãy ngủ một giấc thật ngon, đêm qua dỗ thế nào nàng cũng không chịu ngủ!

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Trời sáng là chàng đi rồi, ngủ thế nào được chứ?

Long Ưng đau lòng nói:

- Nàng không ngủ, con cũng đâu chịu ngủ!

Mỹ Tu Na Phù cười phì một tiếng:

- Đâu có chuyện như vậy chứ? Con yêu đang ngủ rất ngon.

Long Ưng bật cười:

- Làm mẹ mà phóng đãng như vậy, con sẽ giống như chiếc thuyền giữa cơn sóng lớn, sao có thể yên giấc?

Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp nói:


- Người ta là cô gái phóng đãng chuyên dụng của chàng trong lều mà! Không phóng đãng làm sao được? Làm cho chàng vui là thiên chức của vợ đối với chồng.

Long Ưng nhịn không nổi hôn nàng đắm đuối rồi nói:

- Mỹ Tu Na Phù vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!

Mỹ Tu Na Phù thở gấp nói:

- Trả lời gì vậy? Bị chàng hôn đến độ quên hết mọi việc rồi!

Long Ưng nhắc nhở:

- Đó là sẽ ngủ ngoan, không tiễn ta nữa.

Mỹ Tu Na Phù như đứt từng khúc ruột, buồn bã nói:

- Mỹ Tu Na Phù hi vọng có thể đi cùng chàng biết bao. Vì con, ta nhất định không thể tiễn chàng, ta sợ mình sẽ khóc mất! Và càng sợ rằng ta sẽ thay đổi ý, sẽ bỏ qua tất cả mà đi cùng chàng!

Long Ưng chua xót trong lòng, suýt nữa nói với nàng rằng hắn sẽ ở lại thêm một vài ngày nữa. Nhưng đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu. Hắn an ủi:

- Ta càng rời đi sớm, sẽ càng về sớm hơn. Ôi!

Mỹ Tu Na Phù đột nhiên ngồi dậy, hai mắt phát ra ánh sáng mê lòng người.

Long Ưng cũng ngồi dậy, nắm lấy bờ vai nàng.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Ưng gia hãy yên tâm mà đi! Dù chàng đi đến chân trời góc bể, vì con của chúng ta, Mỹ Tu Na Phù vẫn kết nối được với chàng, không bao giờ lìa xa.

Rồi nàng lại kéo chiếc thảm lông cừu ra, phô bày cơ thể hoàn toàn trước mặt người đàn ông của mình.

Long Ưng ôm nàng vào lòng, cảm động nói:

- Bảo bối ngoan của ta thật là hiểu chuyện, điều quan trọng nhất là nàng phải sống vui vẻ, để không ảnh hưởng tới thai nhi!

Mỹ Tu Na Phù nhẹ nhàng nói:

- Ta biết rồi! Chỉ cần nghĩ tới việc con sẽ có một người cha giỏi giang như vậy, Mỹ Tu Na Phù muốn buồn cũng không được.

Long Ưng ghé đến bên má nàng:

- Gà lại gáy rồi!

Mỹ Tu Na Phù dùng hai tay ôm lấy hắn:


- Là sơn ca ban đêm! Mặt trời ngày mai là thứ ta không muốn nhìn thấy nhất. Hãy dùng toàn bộ sức lực của ngươi, để dỗ người ta ngủ đi, lần này Mỹ Tu Na Phù chịu ngủ rồi!

Long Ưng biết rõ việc mà mỹ nữ tóc vàng muốn. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, nghe tiếng kêu vui mừng của nàng, ngửi mùi hương cơ thể, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ tới thảo nguyên Hà Hồ bên ngoài chiến bảo.

Thật không ngờ, cuộc hành trình tới cao nguyên lại kết thúc bằng một tình huống rung động lòng người đến vậy.

Hoành Không Mục Dã đích thân đưa họ đi. Sau khi từ biết, gã lại dẫn một đội tinh kỵ gồm năm trăm người hộ tống họ. Giờ đây vừa qua trung thu, tiết trời lành lạnh, có điều khi mặt trời mọc vẫn rất nóng. Họ đã quen với việc trong một ngày nhìn thấy thời tiết cả bốn mùa, khí hậu lúc nóng lúc lạnh, nhưng nếu so với sa mạc, đại thảo nguyên của cao nguyên chẳng khác nào tiên cảnh. Huống hồ ven đường sông ngòi dày đặc, cảnh đẹp vô cùng tận, lại không lo có kẻ địch, nên cuộc hành trình rất nhẹ nhàng và thi vị.

Vì sợ tuyết sẽ rơi sớm, họ đi với tốc độ nhanh nhất. Sau khi rời Ba Oa mười tám ngày, cuối cùng cả ba đã vượt qua miệng núi Khách Lạt Côn Lôn, bước lên trên đường núi xuống cao nguyên.

Trên đường gặp phải hai trận tuyết nhỏ, nhưng không làm khó được họ, mà họ chỉ lo rằng Lâm Tráng và người của y đi về thế nào. Đến đêm, họ lập trại bên cạnh một chiếc hồ nhỏ, Long Ưng hỏi về tình hình của Lâm Tráng.

Bốn người và hai phó tướng nữa vây quanh đống lửa, ăn thú rừng bắt được.

Lâm Tráng nói:

- Nhiệm vụ lần này của chúng ta quan trọng nhất là đưa ba vị đến Vu Điền. Nếu gặp phải kẻ địch, dù đối phương là Thiên Vương Lão Tử, cũng phải đánh cho hết sức. Một nhiệm vụ nữa là đến thăm Vu Điền Vương, chuyển lời của Vương tử đến cho y, tiện đường đón Tất Huân đại nhân về cao nguyên. Ta còn phải đến Biển Bồ Xương tặng quà cho An Thiên, cảm ơn y đã giúp chúng ta rất nhiều trong chuyện này. Vì vậy không có mấy tháng, sao có thể làm hết được chứ? Đến đầu xuân năm sau, chúng ta mới khởi hành về lại cao nguyên.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đến Vu Điền với khí thế ầm ầm thế này, chẳng phải là để nói với kẻ địch chúng ta đã đến sao?

Phong Quá Đình nói hộ Lâm Tráng:

- Dù người ít hay nhiều, nếu đối phương cố ý giám sát, chúng ta vẫn khó mà thoát khỏi tai mắt kẻ địch.

Long Ưng nói:

- Vậy chúng ta có thể dùng kế “dương đông kích tây”. Do chúng ta đông người, khiến thám báo của kẻ địch không thể quan sát ở cự ly gần. Chỉ cần tìm ba người mặc quần áo của chúng ta, đi trong đội ngũ, là có thể lừa chúng tưởng rằng chúng ta đi cùng đội, thực ra thì chúng ta đã ngầm đi mất rồi.

Lâm Tráng khen kế tốt:

- Chúng ta làm thêm một kế tương kế tựu kế. Một mặt sai người đến báo cho Tất Huân đại nhân, bảo y chuyển lời của Vương tử đến Vu Điền. Một mặt khác thì cho cả đội người ngựa đi qua Vu Điền mà không vào đó, đến Biển Bồ Xương gặp An Thiên. Hành trình như vậy hợp tình hợp lý, mặc dù đi đường xa, nhưng khiến kẻ địch không biết rõ ba vị đại ca về Trung Thổ hay đến nơi khác, không như chúng ta đi đường tắt Vu Điền, sẽ khiến kẻ địch có vết tích để mò theo. Nếu có kẻ địch hoạt động ở biển Bồ Xương, nhất định không giấu khỏi con mắt của An Thiên.

Ba người cùng tán thưởng, chỉ kỳ lạ rằng tại sao họ chưa từng nghĩ tới, đây gọi là “một người thì kế ngắn, hai người thì kế dài”. Nếu không phải vì vội, đi theo con đường này sẽ dễ tránh được kẻ địch hơn.

Đại địch giờ đây của họ, chủ yếu là Đột Quyết và Đột Kỵ Thi. Hai nước đều có lý do nhất định phải giết họ, và không sợ sự báo thù của Võ Chiếu.

Lâm Tráng nói:

- Có một chuyện phải nói ra, đó là chư bộ Thiết Lặc của Hồi Hột. Từ thời Tùy của các ngươi, dân tộc Hồi Hột đã phát triển. Đặc Kiện là Sĩ Cân của Hồi Hột, Sĩ Cân có nghĩa là lãnh tụ. Con trai y – Bồ Tát vũ dũng phi phàm, nhưng Đặc Kiện không thích nên bị đuổi khỏi nước, khi lưu lạc cùng tùy tùng, đã gặp được “Thiếu soái” Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn. Bọn họ cùng ở một tòa lâu đài hoang phế ở gần Hách Liên Bảo, dựa vào sức hơn mười người, chống lại hàng vạn đại quân do Hiệt Lợi dẫn đầu. Chuyện này đã làm chấn động đại thảo nguyên, sau đó là Khấu Trọng đại phá Hiệt Lợi tại Bôn Lang Nguyên. (Tác giả chú thích: chi tiết mời xem tác phẩm “Đại Đường song long truyện”)

Ba người tưởng tượng chuyện năm xưa mà máu sôi sùng sục. Bồ Tát dám cùng đám Khấu Trọng chống lại người Đột Quyết nổi tiếng mạnh mẽ năm đó, thực sự là phi phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui