Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 – Chương 172: Xa cách từ lâu gặp lại (thượng).

Nàng thò tay gỡ ống trúc.

Thần ưng giang cánh bay lên không, lượn một vòng, tốc độ rất nhanh, vẽ một đường cong đẹp mắt, lao xuống dưới. Tuyết Nhi hí lên, chạy đuổi theo, một ngựa, một ưng chơi đùa dưới ánh trăng trên thảo nguyên.

Mỹ Tư Na Phù móc một cuộn giấy trong ống trúc, mở ra để Long Ưng xem. Đó là một tấm bản đồ, vẽ một vùng đất bằng phẳng có núi cao và dòng sông, lại ghi ngày tháng hành quân, đường đi và vị trí.

Long Ưng xem qua là hiểu ngay, khen:

- Hoành Không Mục Dã đúng là Hoành Không Mục Dã, những gì ta muốn biết, hắn đều nghĩ tới, so với ta càng chu đáo và có sách lược hơn.

Mỹ Tư Na Phù chỉ vào hai đốm nhỏ màu lam ở về phía bắc tấm sơ đồ, phấn khởi nói:

- Đây không phải là hồ Trác Lăng và hồ Ngạc Lang sao? Dãy núi lớn phía bắc hai hồ này là Bayan Har, vương tử bảo chúng ta đi như thế nào? Có đi qua hai chiếc hồ xinh đẹp như hai chị em này không?

Long Ưng nói:

- Chỗ chúng ta đánh bại địch nhân là cặp hồ “tiểu tỷ muội”, còn hai hồ này là “đại tỷ muội”. Ha ha! “Tiểu tỷ muội” thì từ hợp nhất tách ra làm hai, “đại tỷ muội” thì được ông trời ưu ái, vĩnh viễn không chia lìa.

Mỹ Tư Na Phù thích thú nói:

- Lời tâm tình của chàng thật xúc động lòng người.

Long Ưng đã quen với thói quen của nàng, coi tất cả những lời nói dễ nghe của hắn đều là “lời tâm tình”, thò tay vào áo lông cừu xoa xoa tấm lưng mềm mại của nàng, nói:

- Nàng có bố trí thám tử ở thành La Ta, đúng không?

Mỹ Tư Na Phù tự hào nói:

- Đó là đương nhiên! Ngoài thám tử, còn có rất nhiều người ngầm thông báo tin tức cho chúng ta, chuyện xảy ra ở thủ đô, khó thể giấu diếm được chúng ta.

Long Ưng hỏi:


- Nhưng chuyện bị chúng ta đánh bại ở hồ Tiểu tỷ muội, bị buộc phải đi đường vòng một cách mất mặt như thế, sao chúng lại tiết lộ ra ngoài?

Mỹ Tư Na Phù nói:

- Nếu có số đông người bị thương vong, thì không có cách nào giữ kín được, hơn nữa trong số đó chắc chắn có người của hoàng tộc và con cháu các quan lớn, cho dù Khâm Một Thần Nhật có ngang ngược cỡ nào, cũng phải đưa di thể đến gia tộc của người chết. A! Nàng xem kìa!

Thần Ưng đứng trên lưng Tuyết nhi, dũng mãnh lao trở về.

Long Ưng nói:

- Tình hình hẳn là thế này, vương tử biết ta đã đến cao nguyên, vượt qua Khương Đường hội hợp với hắn, càng đoán được Khâm Một sẽ phái người ra lệnh cho liên quân quay về phía nam cao nguyên, vì thế cho Thần ưng đến báo cho chúng ta biết địa điểm hội hợp với hắn, trước hết đánh tan đội quân mệt mỏi ở cao nguyên, khiến Khâm Một không thể tăng thêm thực lực. Hừm! May là mỹ nhân của ta có mái tóc vàng dễ nhận ra, còn may hơn nữa là nếu chúng ta vẫn ở trong núi, Thần ưng đừng hòng tìm ra chúng ta.

Mỹ Tư Na Phù lo lắng hỏi:

- Làm thế nào báo cho vương tử biết, chúng ta sẽ lập tức đến hội hợp với bọn họ?

Long Ưng hôn lên má nàng, nhớ lại lúc đi thuyền trên Trường Giang cùng Hoành Không Mục Dã, Hoành Không Mục Dã đã cười khi thấy trước một trận chiến ác liệt, Mỹ Tư Na Phù vẫn ăn mặc rất lộng lẫy, không hợp với bản sắc tàn nhẫn, thích tranh đấu của một nữ sát thủ như nàng. Khi ở chung với mình, cô gái tóc vàng này đã thay đổi, không những trở thành một cô gái yếu đuối cần bảo vệ, mà còn không chịu sử dụng đầu óc, đây chính là điểm đáng yêu nữa của nàng.

Hắn cười nói:

- Có rất nhiều biện pháp, chẳng hạn như buộc ống trúc rỗng không vào chân Thần ưng để nó quay về. Tuy nhiên, ta đã có một phương pháp hay hơn.

Hắn rút bàn tay đang tác quái trong áo lông cừu về, cầm sơ đồ trên tay, như làm ảo thuật, gấp tờ giấy thành một con chim ưng sống động.

Mỹ Tư Na Phù nũng nịu kêu lên:

- Người ta cũng muốn chàng gấp nhiều chim ưng như vậy, hai tay phu quân thật là kỳ diệu!

Long Ưng cuốn chú chim ưng bằng giấy lại, nhét vào ống trúc, dùng nút gỗ bịt lại, nói:

- Đây là một trong số đồ chơi đắc ý nhất của ta hồi nhỏ, đã nhiều năm không gấp giấy nữa, may là không bị lụt tay nghề.

Mỹ Tư Na Phù nhận lấy ống trúc, cẩn thận cột vào chân Thần ưng.


Long Ưng huýt gió, từ trên lưng Tuyết nhi, Thần ưng vỗ cánh bay lên, bay về phía đông.

Long Ưng nói:

- Nàng đứng đấy nhé, để ta cho nàng một sự bất ngờ.

Mỹ Tư Na Phù nghe lời nhắm đôi mắt đẹp lại. Long Ưng đặt một đôi hoa tai tinh xảo lên cái gáy thon thả, trắng như tuyết của nàng, nói:

- Có thể mở mắt rồi!

Đầu tiên Mỹ Tư Na Phù đưa tay sờ hoa tai, rồi mở đôi mắt đẹp ra, chăm chú nhìn đôi hoa tai bằng đá quý hình chim ưng nhỏ nhắn trên tay, hết sức vui mừng và kinh ngạc, nói:

- Đây là loại đá Điền Thạch đúng không? Chạm trổ đẹp vô cùng!

Long Ưng nói:

- Đây là hoa tai ta mua cho nàng ở tiệm ngọc thạch lớn nhất ở Điền Thành, bây giờ xem như tặng quà sinh nhật cho nàng. Theo lời ông chủ tiệm nói, nước sông băng từ Côn Lôn chảy xuống, mang theo những viên đá kỳ lạ trôi xuống hạ lưu, đổ vào sông Điền, do đó Điền Thành có thể khai thác được nhiều đá đẹp.

Mỹ Tư Na Phù ném áo lông cừu, nhảy xổ vào lòng hắn.

Hồ Trát Lăng Hồ và hồ Ngạc Lăng cách nhau hơn hai mươi dặm, hình thành một khu vực sông hồ bao la ẩm ướt, đồng cỏ tươi tốt và nguồn nước dồi dào, trên những đầm cỏ, rất nhiều bò Tây Tạng và những con nuôi lấy lông được chăn thả khắp nơi, lều trại rải rác, khiến hai người có cảm giác trở lại với cuộc sống bình thường.

Khi đến hồ Trát Lăng, tính ra hai người đã rời sông Đà Đà được mười hai ngày, nếu đi cả vào ban đêm, thời gian còn nhiều gấp đôi.

Nhìn thiên nga, nhạn, vịt trời, hải âu bay lượn ầm ĩ trên hồ, hai người cảm thấy rất vui vẻ, một niềm vui không thể dùng lời lẽ để diễn tả.

Hai người được dân du mục nhiệt liệt chào đón, không phải vì họ là bằng hữu của Hoành Không Mục Dã, mà vì hiếm có người đặt chân tới khu vực tách biệt này. Khi biết hai người từ phía tây cao nguyên vượt qua Khương Đường tới đây, họ càng kính trọng hai người.

Thủy sản ở hai hồ rất phong phú, chủ yếu là loài cá không vảy vùng nước lạnh, như cá chép miệng rộng, cá tam nhãn...


Trời nước mênh mang, lạnh lẽo, hai người đứng bên hồ đưa mắt nhìn bốn phía, đâu đâu cũng đẹp, không ngừng tán thưởng, người ngựa cũng lưu luyến không muốn rời xa, nhưng lại không thể không rời xa.

Sau khi bịn rịn tạm biệt những người dân du mục, mang theo những lời chúc phúc chân thành của họ, hai người tiếp tục cuộc hành trình.

Tuy mặt đất mọc đầy cỏ non xanh ngát, nhưng phần lớn vẫn là loại cỏ màu vàng, màu xanh chỉ có tác dụng điểm xuyết, dưới trời xanh mây trắng, cỏ vàng trải rộng trên bình nguyên, khiến người ta thấy tâm hồn mở rộng.

Bỗng nhiên Long Ưng kêu lên:

- Trời ơi! Phải chăng ta hoa mắt nhìn lầm? Thần ưng đã quay lại!

Mỹ nữ ngồi sau lưng ôm eo hắn duyên dáng reo lên:

- Thần ưng! Chúng tôi ở đây này!

Từ trên cao, Thần ưng đáp xuống, lượn một vòng, bay đến đậu lên vai Mỹ Tư Na Phù, khiến nàng kêu lên vì đau.
Long Ưng cười to, nói:

- Xin “Ưng gia” chính hiệu nới lỏng chân cho, đừng để mỹ nhân của ta bị chảy máu.

Tuyết Nhi không cần hắn ra lệnh, đã tung bốn vó phóng tới bình nguyên nơi xa như cơn bão.

Hoành Không Mục Dã ôm Long Ưng thật chặt, mắt dâng lên dòng lệ nóng, kích động nói:

- Long Ưng đúng là huynh đệ chân tình của Hoành Không Mục Dã này, vô cùng có tình nghĩa, biết ta gặp khó, lập tức không kể nguy hiểm chạy tới. Xin trời cao làm chứng, Hoành Không Mục Dã vô cùng cảm kích!

Long Ưng nắm hai vai y, đẩy ra một chút, quan sát khuôn mặt y, thở dài:

- Huynh vất vả, tiểu đệ lúc đánh lúc tránh, coi như giãn gân giãn cốt, có gì to tát đâu? Hừm! Chỉ cần gặp lại được huynh là mừng rồi! Chúng ta sẽ lại một lần nữa kề vai chiến đấu, đoạt lại thành La Ta trong tay bọn gian tặc.

Trải qua hai năm đấu tranh tàn khốc, dáng vẻ của Hoành Không Mục Dã vẫn như trước, chỉ gầy đi một chút.

Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ từ hai phía ôm lấy hắn, cũng hết sức xúc động, vì mừng Long Ưng bình yên đến được đây mà thể hiện chân tình.

Hai trăm chiến sĩ cùng đi theo, giơ cao binh khí, hò reo hoan hô, cúi chào Long Ưng, âm thanh vang vọng một góc trời thảo nguyên.

Rốt cuộc Hoành Không Mục Dã cũng rơi nước mắt, nhưng giọng lại phấn chấn vui vẻ, lớn tiếng nói:

- Huynh đệ của ta trí dũng song toàn, bị thiên quân vạn mã của địch nhân bao vây, vậy mà vẫn một mình một ngựa phá vòng vây, nói đi là đi, đánh một trận long trời lở đất, trong khi địch nhân phong tỏa mọi ngả đường, vẫn có thể thần không biết, quỷ không hay đến được cao nguyên. Trong lúc Mỹ Tư Na Phù lo lắng không yên, đột nhiên cách đây hai mươi ngày, có tin vui từ thành La Ta, đội quân đến Khương Đường chặn đường ngươi, bị tổn thất thê thảm phải quay về, cao thủ Mịch Nan Thiên được Khâm Một Thần Nhật trông cậy, phải nhận lỗi cáo từ, cho dù Khâm Một cố giữ lại. Qua đó có thể thấy, hắn đã chịu bao nhiêu đau khổ bởi huynh đệ của ta.


Được nhắc tới tên, Mỹ Tư Na Phù nhào vào lòng Long Ưng, kích động khóc nức lên.

Vạn Nhận Vũ thở dài:

- Ngươi thật là có thủ đoạn, chỉ một thân một mình, lại có thể đẩy lui hơn ngàn chiến sĩ tinh nhuệ và cao thủ của đối phương, nghe nói kẻ địch bị chết hơn hai trăm người. Trời ơi! Sao lại có thể như thế được?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Việc này lan truyền khắp thành La Ta, bọn Khâm Một Thần Nhật khó có thể ăn no ngủ yên. Thanh thế của ta càng lên cao, hơn mười thành trấn phụ cận đều quy hàng ta, khiến binh lực của ta tăng thêm một vạn năm ngàn người, đã đủ sức đánh một trận với Khâm Một Thần Nhật.

Phong Quá Đình nói:

- Đã biết trước là không ai có thể làm khó được Ưng gia chúng ta.

Long Ưng nói:

- Chiến tranh đã đến thời điểm quan trọng nhất, bây giờ mỗi hành động mà chúng ta lựa chọn, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng bại cuối cùng. Nào, chúng ta lập tức tiến hành hội nghị quân sự lần thứ nhất trên cao nguyên, quyết định tương lai của chúng ta.

Hắn nói những lời này bằng tiếng Thổ Phiên, giọng nói vang vọng, các chiến sĩ nghe xong, lập tức hô lên nhiệt liệt, vang động cả thảo nguyên.

Trong một căn lều, một tấm sơ đồ bằng vải chừng bốn thước vuông được mở ra, phô bày hình thế sông núi của Thổ Phiên.

Hai trăm chiến sĩ vừa tới là đội quân tiên phong, lúc này đại quân đang lục tục kéo đến, còn có rất nhiều la và bò Tây Tạng, chở lương thực, vật tư và hàng hóa. Đến lúc hoàng hôn, một góc thảo nguyên đã tập kết gần sáu ngàn binh lính.

Cờ xí trùng trùng, lều trại khắp nơi, tinh thần binh lính dâng cao.

Lúc này, không còn ai nghi ngờ gì nữa, Long Ưng đúng là một Thiếu soái Khấu Trọng khác.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Hiện giờ binh lực của Khâm Một Thần Nhật ở cao nguyên lên tới tám vạn người, nếu tính cả liên quân ở phía nam kéo về, binh lực lên tới mười một vạn người, nếu chỉ xét về số lượng, thì hắn ta chiếm ưu thế tuyệt đối.

Sáu người trong lều, không ai rõ hơn y về tình thế địch ta, đều yên lặng lắng nghe.

Ngoài Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ ra, còn có Lâm Tráng. Lần này y thành công dẫn được Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ lên cao nguyên, và nhờ có sự trợ lực của hai người mà đánh lui được cuộc bao vây của địch quân ở Chúng Long Dịch, lập được đại công, được Hoành Không Mục Dã thăng chức chủ tướng.

Người còn lại tên là Điền Mộc Kim Phương, là em của Hoành Không Mục Dã, cao to vạm vỡ, võ công cao cường, là một trong ba đại tướng của Hoành Không Mục Dã, tuổi chưa tới 30, tuổi trẻ tài cao. Điều hiếm có nhất là, tính cách của y rất bình tĩnh, vững vàng, không phải kẻ hữu dũng vô mưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui