Quyển 4 – Chương 97: Đơm hoa kết trái (hạ).
Long Ưng nói:
- Có thể hẹn gặp mặt hắn không?
Lý Trí Cơ nói :
- Ưng Gia đến gặp hắn, sẽ là vinh hạnh mấy đời của Thất Hoạt, nhưng có thể cho bản vương biết được điều mà Ưng Gia đang nghĩ không?
Long Ưng chậm rãi nói:
- Tại hạ muốn dùng số lính lần trước đã đột nhập vào Khiết Đan.
Lý Trí Cơ tỏ ra không lấy gì làm ngạc nhiên, hạ giọng:
- Lỡ may Mặc Xuyết sau này báo thù ta thì làm thế nào?
Long Ưng đáp:
- Người Khiết Đan đang ở thế đứng mũi chịu sào, chỉ cần đại vương quyết định liên minh cùng họ. Còn bọn người Đột Quyết thì lại đang hao binh tổn tướng nghiêm trọng, chúng nào dám đối đầu với chúng ta? Tình thế lúc đó không giống như bây giờ, đại quân thiên triều sẽ bám rất sát những thị trấn biên ải, tăng cường phòng vệ, theo sát đến cùng nhất cử nhất động của Đột Quyết. Trước mắt thì đúng là cơ hội ngàn năm có một, chỉ chờ lệnh đại vương.
Lý Trí Cơ thuật lại lời của hắn với các tướng lĩnh, mọi người im lặng lắng nghe, không ai nói gì, rõ ràng là rất tôn trọng, để cho Lý Trí Cơ quyết định.
Long Ưng thầm nghĩ, sau chuyến này chính tai nghe được sự thật, biết được lực lượng chênh lệnh lớn như vậy khiến cho ấn tượng trước đây về Lý Trí Cơ là hay do dự và dễ thay đổi nhưng tới giờ thì biết rõ rằng là do hắn lưỡng lự quá nhiều, không biết nên tiến hay lùi, chẳng có cách nào xác định được các bước tiếp theo.
Lý Trí Cơ nói:
- Quẻ bói mà Vương thần y của quý quốc gieo cho ta xem ra đã linh nghiệm, nếu bản vương không thuận theo ý trời, ấy chính là điều ngu xuẩn nhất đời ta. Đến hôm nay gặp được Ưng Gia, ta càng tin tưởng rằng, Tôn Vạn Vinh làm sao có thể là đối thủ của ngươi cơ chứ? Hề quốc chúng ta không những đứng về phía thiên triều, mà còn có thể trợ lực để tiêu diệt tận gốc tên Tôn Vạn Vinh. Lời bản vương ta đã nói sẽ là lời hứa không bao giờ thay đổi.
Nói xong y đưa tay ra.
Long Ưng cũng đưa tay ra, Vạn Nhận Vũ cũng vậy, mọi người xung quanh thấy vậy cũng đi tới, cùng nhau kết thành nghi thức tuyên thệ khiến cho tiếng hò reo vang lên đầy khí thế.
Mười lăm ngày sau, Lý Trí Cơ đích thân dẫn ba vạn quân nước Hề, Long Ưng mang theo ba ngàn quân cùng với Vạn Nhận Vũ, thêm nữa là tám ngàn quân Khiết Đan đang đóng tại phía tây Tùng Mạc và phía bắc thành mới Khiết Đan, tổng cộng là bốn vạn một ngàn quân. Tất cả được phân ra canh gác mọi động tĩnh ở khu vực này.
Doanh trại của họ đóng ở biên giới khu sa mạc phía nam, cách Tùng Mạc ba ngày đi ngựa. Thành mới Khiết Đan thì chỉ cách hai ngày đi ngựa.
Sáng hôm nay xuất hiện một trận gió to, rồi rất nhanh chóng kéo theo cả trận mưa như trút, tất cả mọi người đều vào trong lều trại trú mưa, chỉ có một mình Long Ưng leo lên một ngọn núi cao, mặc kệ bão táp mưa rơi. Hắn cảm nhận được thiên nhiên trước mặt thật rõ ràng. Cái cảm giác đối mặt với mẹ thiên nhiên thật khó tả.
Hắn nhớ lại lời thề với Vũ Chiếu phải diệt tận gốc người Khiết Đan, một lời thề độc tuyệt tử tuyệt tôn. Hoàng đế cách xa vạn dặm, ngay cả người anh minh như Vũ Chiếu, cũng chẳng bao giờ hiểu được tình hình ở đây. Nhưng hắn đã nặng lòng với thảo nguyên mơ mộng này, rồi sa mạc, từng dòng sông và những ngọn núi cao. Và hắn đã yêu cả những con người hiền hòa ở nơi đây nữa.
Sau đó không lâu, hắn lại trở về thảo nguyên, tận hưởng cách sống trên thảo nguyên bạt ngàn và cái sự tự do trên sa mạc hoang vu, thăm thú từng miền đất lạ, với những tộc người bí ẩn. Tìm hiểu cuộc sống và văn hóa của họ.
Điểm đến cuối cùng là tộc Thổ Phiên.
Chỉ cần nghĩ đến Mỹ Tu Na Phù, mọi con đường đang đi đều biến thành những niềm vui rất to lớn.
Khi mưa tạnh, Long Ưng ướt sũng toàn thân. Nhưng khi xuống đến chân núi quần áo của hắn đã tự nhiên khô ráo một cách kỳ lạ.
Vạn Nhận Vũ từ doanh trại chạy tới, hứng khởi nói:
- Tôn Vạn Vinh đã rời khỏi thành mới rồi !
Mười ngày tiếp đó, các tin tình báo bay tới như mưa, tất cả đều có liên quan đến Tôn Vạn Vinh, nhưng không hề có tin gì về dân Đột Quyết. Đến ngày thứ mười một, Hoang Nguyên Vũ đến doanh trại, mang theo một tin vô cùng tốt đẹp, cuối cùng cũng phát hiện được tung tích của người Đột Quyết.
Long Ưng lập tức phái người đi mời Lý Trí Cơ và Thất Hoạt, tiến hành cuộc họp kín ở trong lều của mình, ngoài ra còn có Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ. Những người khác không được tham gia.
Thất Hoạt biết tiếng Hán, cho nên không gặp trở ngại về ngôn ngữ.
Hắn chưa tới ba mươi, tuổi trẻ tài cao, là dạng nhân vật trí sĩ. Giọng nói của y cũng nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng không hề nói năng linh tinh.
Dáng người trung bình, ngũ quan đoan chính, nhưng ánh mắt sáng như sao, dường như có một sức hút ma mị kỳ lạ.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Ưng Gia đã đoán ra quân Mặc Xuyết sẽ diễu binh phô trương thanh thế, bọn chúng chỉ có ba vạn người, do tướng Bách Chân và Lạc Triêu Ân chỉ huy, hành quân qua sa mạc Tùng Mạc, vượt qua thung lũng giữa Tùng Mạc và Nhiêu Nhạc, chỉ cách thành trì mới kia chưa đến hai trăm dặm. Sau khi ta rời khỏi đây, chúng sẽ tiếp tục hành quân, hướng thẳng về thành.
Phần lớn sa mạc Tùng Mạc nằm ở lãnh thổ Đột Quyết, chỉ có một phần phía đông là thuộc về Khiết Đan, thảo nào mãi mà không phát hiện ra tung tích của bọn chúng.
Lý Trí Cơ thở dài:
- Hiệp đó coi như Mặc Xuyết thắng.
Thất Hoạt quay sang nói với Hoang Nguyên Vũ:
- Dân Đột Quyết bí mật hành quân như vậy, thế làm sao mà quân của tướng quân lại phát hiện ra được?
Hoang Nguyên Vũ bật cười:
- Ưng Gia tinh tế lắm, bảo cho ta con đường quan trọng để hành quân, nhỡ có thu hút được sự chú ý của Tôn Vạn Vinh thì nếu quân Đột Quyết hành quân qua đó sẽ đi vào vết xe đổ trước đây.
Lý Trí Cơ bỗng hỏi:
- Sa mạc rất khó ẩn nấp, các hạ làm cách nào để thăm dò được thông tin về quân của đối phương?
Hoang Nguyên Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bật ra một câu bằng tiếng Đột Quyết:
- Ta đã từng nhân lúc bão cát, lẻn vào doanh trại quân địch, nghe trộm hắn bàn chuyện. Nếu như kế hoạch của hắn không có thay đổi, sau khi công thành và bắt dân chúng, sẽ lại quay về bằng đường qua sa mạc ở hướng bắc, vượt qua Hoàng Thủy để về Đột Quyết. Khi đó sẽ có một đội quân năm ngàn người, vượt qua biên giới đến trợ lực.
Lý Trí Cơ và Thất Hoạt đều rất kinh ngạc. Thất Hoạt nói:
- Các hạ quả là một người mưu trí hơn người.
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Hoang huynh cơ trí đầy mình, chuyện gì cũng làm đâu ra đấy ! Nhỡ như có bị chúng phát hiện cũng chẳng thể biết được.
Thất Hoạt nói:
- Chỉ có Ưng Gia phi thường như thế, thì Vạn huynh và Hoang huynh mới yên tâm giao trọng trách như vậy.
Rồi y quay sang nói với Lý Trí Cơ:
- Nếu vậy thì, bọn Đột Quyết sẽ gặp nhau ở bờ sông gần chỗ chúng ta, xem ra tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều thời gian.
Long Ưng nói:
- Lần xuất quân này, mục đích của chúng ta là để đoạt lại số phụ nữ và trẻ em bị bắt, tiêu diệt quân địch chỉ là chuyện thứ yếu. Sau khi giải cứu xong, không cần quan tâm đến chuyện khác, cứ mang hết phụ nữ trẻ em đến Tùng Mạc, vừa củng cố phòng ngự, vừa phải thông báo cho các cánh quân khác, điều chỉnh dàn quân, giảm bớt thương vong do cái chết Tôn Vạn Vinh đem tới.
Thất Hoạt cảm kích:
- Ưng Gia lấy ân báo oán, chỉ cần Thất Hoạt ta còn sống, sẽ luôn tuân theo mệnh lệnh thiên tử Đại Chu. Sau này nếu Ưng Gia có cần đến Thất Hoạt, dù có xông pha chiến trường hay nước sôi lửa bỏng, ta cũng quyết không chối từ.
Long Ưng nói:
- Ta không muốn các ngươi bị liên lụy vào cuộc chiến giữa Đại Chu với người Đột Quyết, quan trọng là phải bảo vệ thế trung lập, nhưng nếu như người Đột Quyết dám động đến các người, Long Ưng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù Nữ Đế chúng ta không cho phép, ta cũng sẽ đích thân đến trợ chiến với mọi người.
Lý Trí Cơ vô cùng cảm động, còn Thất Hoạt thì không cần phải nói.
Nếu Long Ưng không có thái độ này, người Khiết Đan chắc chắn sẽ gặp phải đại họa diệt vong, nhưng giờ đây mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.
Hoang Nguyên Vũ thở dài:
- Ta phục rồi.
Lý Trí Cơ và Thất Hoạt nhìn hắn ngạc nhiên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tính cả thêm phần của ta.
Tất cả lại tiếp tục bàn bạc quyết định xem tình hình trước mắt phải đưa ra sách lược gì cho sau này. Thất Hoạt nói:
- Tôn Vạn Vinh có bốn vạn quân, hành quân qua sa mạc có tên là bình nguyên Liêu Tây, hướng theo phía đông đến bờ tây Liêu Thủy. Y hạ trại ở Nhất Sơn Lăng, định một trận cướp được Doanh Châu. Theo lời của những kẻ thân cận hắn nói, gần đây quên ăn quên ngủ, có lúc ngủ được thì nghiến răng nói mơ gọi tên Long Ưng. Y rất hay bực bội, đứng ngồi không yên, động một tý là mắng chửi mọi người, khiến tướng sĩ rất e ngại.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Bên ta phái đi mật thám thế nào, mà ngay cả chuyện Tôn Vạn Vinh nói mơ cái gì cũng biết được?
Thất Hoạt bĩu môi:
- Tôn Vạn Vinh đã mất thế, ngày nào cũng có lính đào ngũ chạy sang bên ta, có chuyện gì bên đó cũng kể hết.
Ai nghe thấy cũng phì cười.
Lý Trí Cơ nhắc nhở:
- Tôn Vạn Vinh nổi danh một thời tính ra cũng chưa từng bại trận dưới tay Ưng gia, lại có quan hệ máu mủ với tộc ta, có rất nhiều người sẽ liều mình vì hắn. Rắn chết vẫn còn nọc, chúng ta không thể xem thường.
Hiển nhiên Thất Hoạt hận Tôn Vạn Vinh đến tận xương tủy, cười nhạt:
- Thế nào cũng được. Khi chúng ta giải cứu được số dân chúng từ tay bọn Đột Quyết, số dân đó sẽ truyền tai nhau về danh thế của chúng ta. Vì vậy ta mới không tin rằng không thể lay động ý chí của quân lính dưới trướng Tôn Vạn Vinh, đương nhiên càng ngày sẽ có càng nhiều người đến Tùng Mạc quy thuận chúng ta.
Long Ưng quả quyết:
- Tất cả cứ quyết định như vậy, mọi người cứ chia ra mà làm.
Sau khi tiễn Lý Trí Cơ và Thất Hoạt ra về, Long Ưng và Vạn Nhận Vũ cùng Hoang Nguyên Vũ đi dạo trên bờ Hoàng Thủy. Bên kia sông là sa mạc rộng mênh mông, còn bên này lại là thảo nguyên cỏ xanh bát ngát, đúng là một kỳ quan lạ mắt.
Long Ưng cười, nói với Hoang Nguyên Vũ:
- Nhờ có ngươi đoán được con đường hành quân của dân Đột Quyết, nhưng lại nhường công cho tiểu đệ, khiến ta khó xử và xấu hổ quá.
Vạn Nhận Vũ cười đáp:
- Nhưng huynh có xấu hổ tý nào đâu !
Hoang Nguyên Vũ im lặng, bỗng nhiên thở dài nhìn sang bờ bên kia, rồi nói:
- Ngày đó huynh nói sẽ đối đãi tử tế với người Quy Tư chúng ta, ta cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu, tới hôm nay ngươi cam đoan với người nước Hề về chuyện dân Khiết Đan, dù có đơn thân độc mã cũng đến trợ lực giúp họ chống địch. Nguyên Vũ tin rằng Ưng gia sẽ làm vậy, và Vạn Huynh cũng tin thế.
Long Ưng đặt tay lên vai hắn, nói:
- Chuyện này là điều tất nhiên, chỉ có như vậy mới có thể yên tâm mà sống vui vẻ. Chúng ta đã phái người báo tin tới Quốc Lão ở Thần Đô, để ngài nói cho lệnh muội về tình hình hiện tại của chúng ta, giúp nàng tránh được cái bẫy của người Đột Quyết.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Xá muội có đủ sức mạnh để tự vệ, nhưng vẫn rất đa tạ sự quan tâm chu đáo của các ngươi.
Sau đấy hắn ngửa mặt lên trời, vừa bước chậm rãi vừa nói:
- Điều khiến Nguyên Vũ cảm động nhất, ấy chính là chuyện Ưng gia lấy ơn báo oán người Khiết Đan. Xem ra Nữ Đế sẽ không để cho Ưng gia làm vậy, nhưng Ưng gia vẫn liều lĩnh. Ưng gia quả là một vị anh hùng cập thời. Câu “Ta phục rồi” kia của ta là lời từ đáy lòng đấy.
Long Ưng hai tay khoác vai hai người, cười nói:
- Đều là huynh đệ, đến cái mạng này còn cho nhau được, nói gì cãi lời quan trên một chút chứ, dù gì cũng không phải lần đầu tiên ta đắc tội với Nữ Đế. Ha ha ! Ta quen rồi. Có lần còn suýt chút nữa bị Nữ Đế đích thân ra tay. Hà hà !
Rồi cả ba vừa cười vừa nói, cùng nhau quay về doanh trại.
Ngày thứ mười sáu sau cuộc họp kín của Long Ưng và Lý Trí Cơ, đoàn quân do đại tướng Bách Hân và Lạc Triêu Ân chỉ huy, dùng thế gọng kìm tập kích vào thành Khiết Đan hiện chỉ còn năm trăm quân thủ thành, tấn công cả ngày lẫn đêm, đến tận ba ngày mới thành công, thành bị san phẳng. Chúng giết sạch trai tráng, bắt hết phụ nữ và trẻ em. Tổng số lên đến hơn mười hai ngàn người. Đúng như Hoang Nguyên Vũ nói, chúng đi về phía bắc, hướng tới Hoàng Thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...