Dịch giả: Hoangtruc
Tê Phượng sơn là hai ngọn núi, thế như phượng múa, hướng lên trời xanh. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khắp nơi mờ mịt, không thấy trời, không rõ đất…
Vừa vào Tê Phượng sơn, căn bản đã không còn nhìn thấy mọi thứ ngoài một trượng quanh mình. Dù mới chỉ ở chân núi, mọi thứ đã là một vùng mông lung.
Lúc này Từ Ngôn đứng dưới chân núi, da đầu đang run lên.
Mắt phải của hắn là sương mù dâng lên, nhưng mắt trái còn thấy trong mờ mịt đó có khí tức màu nâu lẫn trong sương mù.
Đó là chướng khí có chứa độc lực. Chỉ cần hít vào vài ngụm sẽ thấy đầu váng mắt hoa, một hồi lâu sau sợ là có thể hôn mê trong núi.
Mắt trái của hắn nhìn không rõ lắm, cho nên Từ Ngôn càng cảm thấy núi cao trước mắt đầy nguy hiểm. Hắn không định tìm kiếm Bách Diệp tùng quanh đây, vì dù có thấy thì quả tùng cũng đã sớm bị người khác hái mất, nếu không cũng bị mấy con thú nhỏ ăn mất rồi.
Hết cách rồi, cứ thế xông vào Lưu Lan cốc không phải là cách hay. Hôm nay đã có cơ hội tiếp cận Lưu Lan cốc, Từ Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắn kiên trì định đi lên trên núi, chợt nghe thấy trên không trung vang lên một tiếng ưng gáy.
Ngẩng đầu nhìn lên, một đôi cánh ưng che kín cả mặt trời, rồi bóng dáng một nữ hài nhanh chóng bay đến.
Trong ánh mắt bất đắc dĩ của Từ Ngôn, ưng trắng mạnh mẽ đáp xuống. Khi cách mặt đất còn hai trượng, Bàng Hồng Nguyệt thả người nhảy xuống. Dựa vào thân thể nhẹ như yến, nàng nhảy từ trên cao như vậy xuống đất, không hao tổn chút lông tóc.
Đáp xuống trước mặt Từ Ngôn, nữ hài quật cường ngẩng cao cần cổ trắng nõn, chỉ lên một ngọn núi cao nói: “Cùng đi thôi!”
Cùng đi thì cùng đi! Từ Ngôn không nghĩ tới người ta vẫn đuổi theo, không còn cách nào khác đành đi trước mở được, cắm đầu đi thẳng vào rừng núi.
“Đi sau lưng ta, ngàn vạn lần chớ đi loạn.”
Cẩn thận trừng mắt trái lên, Từ Ngôn thấp giọng nói: “Lấy trăm trượng làm hạn định. Không tìm được Bách Diệp tùng, chúng ta lập tức trở về.”
Thời khắc mấu chốt thế này, Bàng Hồng Nguyệt thập phần nghe lời, ngoan ngoãn theo sau lưng Từ Ngôn. Hai người đi một chút bèn ngừng lại, thỉnh thoảng còn vòng qua bên này bên kia. Hơn nửa canh giờ trôi qua nhưng bọn họ vẫn không trèo lên quá cao. Có điều thời gian đã lâu như vậy, hai người vẫn không thấy cảm giác gì gọi là không khỏe.
"Đây là sương mù?" Bàng Hồng Nguyệt phủi những hạt nước đọng bám trên quần áo, nhíu mày hỏi.
“Trong sương mù còn có chướng khí nữa, sương mù không có độc.” Từ Ngôn trầm giọng nói
“Ngươi có thể phân biệt được chướng khí và sương mù?" Bàng Hồng Nguyệt tò mò hỏi một câu.
"Đại khái có thể phân biệt ra." Từ Ngôn càng thêm cẩn thận.
“Làm sao phân biệt được?” Bàng Hồng Nguyệt không khỏi kinh hãi. Nàng chưa từng nghe nói có loại năng lực này qua.
“Dùng mũi phân biệt. Hăng mũi là chướng khí, không hăng mũi thì là sương mù.” Từ Ngôn thập phần rất nghiêm túc trả lời.
Đôi mi thanh tú của nữ hài nhướng lên rồi chau lại, cuối cùng lại không tung một cước ra. Thân hãm nơi hiểm địa còn có tâm tình trêu chọc người khác! Đôi khi Bàng Hồng Nguyệt thật sự muốn mổ bụng Từ Ngôn ra, muốn nhìn xem tim phổi hắn to lớn thế nào.
Tìm kiếm một canh giờ, bọn họ phát hiện được mấy cây Bách Diệp tùng. Đáng tiếc lại không thấy quả tùng nào. Hai người đi sâu vào bên trong một lúc nữa, bước chân của Từ Ngôn chợt ngừng lại.
"Quả tùng!"
Từ Ngôn vui mừng nói nhỏ. Bàng Hồng Nguyệt trông qua, quả nhiên trong thấy một quả tùng nhỏ nhỏ lủng lẳng trên một cây Bách Diệp tùng cách đó không xa. Quả này lớn hơn quả tùng bình thường mấy lần, to như một quả táo. Nó có hình thù hệt như quả tùng bình thường, chỉ là toàn thân màu trắng bạc, trông rất kỳ dị.
Trái của Bách Diệp tùng không được coi là linh thảo, nhưng lại khá hiếm thấy. Từ Ngôn không rõ Lưu Lan cốc thu thập quả tùng này để làm gì, nhưng chỉ biết quả tùng là cơ hội để hắn tiếp cận Lưu Lan cốc.
Quan sát một phen xem có nguy hiểm xung quanh hay không, Từ Ngôn mới rút Phong Ngọc đao ra định chặt gãy cây tùng trước mặt, lại bị Bàng Hồng Nguyệt ngăn lại.
“Hái quả không nên làm bị thương gốc, sau này còn kết trái khác.”
Nữ hài lắc đầu nói. Kỳ thật đây là thường thức của tu hành giả, nếu nhìn thấy đồ tốt trên cây đều chặt cả cây, nhổ tận gốc thì sau này còn ai tìm thấy được thiên tài địa bảo nữa. Đến cuối cùng, còn có ai tu hành được nữa.
Tài nguyên cạn hết, là điều tối kỵ của giới tu hành, cũng là tận thế của giới tu hành.
Không chặt cây…
Từ Ngôn nhếch miệng nhìn cành lá cây tùng hệt như trường châm nhọn hoắt. Leo trèo với hắn không thành vấn đề, thế nhưng vấn đề là…
Cây tùng thế kia thì leo làm sao?
Ánh mắt chớp động, Từ Ngôn nảy sinh một ý tưởng. Hắn ngồi xổm xuống, kêu Bàng Hồng Nguyệt bước lên vai hắn.
Cây không cao lắm, khoảng hơn hai người mà thôi. Chỉ cần hai người đứng chồng lên là có thể hái được.
Bàng Hồng Nguyệt biết lúc này không phù hợp để nhăn nhó, bèn bình thản bước lên vai Từ Ngôn. Thế nhưng đến khi Từ Ngôn đứng dậy, mặt nàng lại đỏ bừng lên. Bởi vì tay Từ Ngôn đang nắm chắc lấy hai chân nàng.
Chân nữ hài nhà người ta không phải là thứ nam nhân tùy ý đụng chạm đấy! Tuy người tập võ sẽ không để ý nhiều như vậy, nhưng Bàng Hồng Nguyệt là đại tiểu thư thế gia được nuông chiều từ tấm bé, vẫn rất coi trọng chuyện đụng chạm nam nữ.
Đứng cạnh cây đợi một lúc lâu, Từ Ngôn cảm giác bả vai mình tê rần cả, nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại như ngẩn người đứng đó. Hắn tức giận khẽ gọi: “Quả tùng! Bàng Hồng, hái quả tùng!”
Trong Tê Phượng sơn, không thể lớn tiếng gọi nhau được, trừ phi muốn thu hút Yêu vật đến.
Nghe thấy giọng nói của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt như mới tỉnh mộng, vội đưa tay hái quả tùng. Rồi sau đó nàng phi thân nhảy xuống.
“Được rồi, có một quả rồi. Trăm lượng bạc đã tới tay!” Từ Ngôn ngốc nghếch vừa cười vừa nói, rồi kéo Bàng Hồng Nguyệt biến mất trong màn sương mù.
Lúc vừa đi vào núi còn trước sau bước đi, đến lúc này đã là hai tay nắm nhau kéo đi, Từ Ngôn lộ ra vẻ vô cùng tự nhiên, còn mặt Bàng Hồng Nguyệt thì càng lúc càng đỏ bùng. Nhưng mà nàng cũng không có vùng tay mình ra khỏi tay Từ Ngôn.
Cả một buổi sáng, hai người tìm được năm quả tùng. Từ Ngôn cho rằng đã đủ, cũng nên rời núi rồi.
Không phải vì chướng khí khó tránh, mà là đã đến giờ cơm trưa.
“Còn một quả kìa!”
Đang định xuống núi, Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy trên một cây tùng cách đó không xa lại có một quả màu trắng bạc, không khỏi thất thanh nói.
Nếu đã nhìn thấy, ngu sao không hái? Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt lại giở chiêu cũ, dựng bậc thang người hái quả cây.
Năm trái đầu hái rất dễ dàng, nhưng lần này lại gặp chút trắc trở. Bởi vì lần này có một con rắn nhỏ quanh quẩn ngay gần quả tùng, đến khi Bàng Hồng Nguyệt thò tay chuẩn bị hái quả thì còn rắn có màu sắc giống hệt chạc cây mới phóng ra.
Trong rừng phủ đầy sương mù, Từ Ngôn lại đang ngó chừng chướng khí quanh đó nên cũng không phát hiện con rắn ẩn nấp trên cây. Đến lúc Bàng Hồng Nguyệt phát hiện được con rắn, định rút tay về thì đã chậm.
Gù…ù... uuu….!
Tiếng ưng gáy vang lên, một cái bóng trắng từ trên đầu Bàng Hồng Nguyệt mổ xuống ngay lúc con rắn nhỏ cắn tới. Con rắn đã bị Tuyết ưng mổ chết.
Con rắn có độc, Tuyết ưng không ăn.
Một màn hữu kinh vô hiểm khiến cả hai đổ mồ hôi lạnh. Hái quả tùng xong, Từ Ngôn quyết định lập tức rời núi.
Kỳ thật bọn họ mới chỉ leo lên chưa tới đủ trăm trượng, so với ngọn núi cao ngàn trượng thì chỉ là một đoạn rất nhỏ, dù vậy đã gặp phải chút ít nguy hiểm rồi. Nếu có Yêu vật xuất hiện, có thể càng thêm phiền toái nữa.
Nói đi là đi. Từ Ngôn cho rằng sáu quả tùng này đã đủ rồi. Hắn vừa quay đi, chợt nhìn thấy con rắn nhỏ bị Tuyết ưng mổ chết rất quen mắt, ngẫm nghĩ một chút bèn thốt lên: “Vương xà?”
Treo trên tàng cây, quả thật là một con vương xà, nhưng là thú non mà thôi. Nó giống hệt với thú non Vương xà Vạn gia.
Đây có thể là thứ tốt! Từ Ngôn cất con vương xà vào túi, bộ dáng đầy say mê.
“Con rắn chết rồi, còn có tác dụng gì nữa?” Lúc xuống núi, Bàng Hồng Nguyệt không hiểu mà hỏi.
Vừa nhìn ngó chướng khí, Từ Ngôn khẽ nhỏ giọng trả lời: “Làm được một bữa thịt rắn a, mùi vị Vương xà không tệ chút nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...