Dịch giả: Hoangtruc
Lưu Lan cốc trong mắt các môn phái Đại Phổ nơi khác quả thật vô cùng thần bí, nhưng trong mắt dân chúng Tê Phượng trấn mà nói, người trong Lưu Lan cốc không đáng để gọi là thần bí. Dù sao sát cạnh Tê Phượng sơn chỉ có một tiểu trấn, đệ tử Lưu Lan cốc cũng thường xuyên xuống Tê Phượng trấn mua chút ít đồ dùng. Thậm chí có không ít người Lưu Lan cốc còn ở trong khách sạn Lâm Phúc.
Nếu là môn phái, tất nhiên không có chuyện đóng cửa không ra ngoài. Chẳng qua người ta không đi lại khắp nơi trong Đại Phổ, cho nên mới nói là thần bí mà thôi.
Từ chưởng quầy mập mạp kia, Từ Ngôn đã biết chuyện người Lưu Lan cốc đang thu thập một loại quả tùng, mà giá cả lại càng kinh người.
Một quả tùng, mười lạng vàng ròng.
Mười lạng vàng ròng có thể đổi được trăm lạng bạc ròng. Từ Ngôn chưa từng nghe nói quả tùng đáng giá đến vậy.
Đúng là Lưu Lan cốc thu mua với giá cao nên mới kéo đám người bán hàng rong và đám võ giả xung quanh tới Tê Phượng trấn. Loại mua bán không cần vốn này có lợi nhuận hơn việc buôn bán hàng rong rất nhiều, nếu vận khí tốt tìm được vài quả tùng, chẳng phải có trong tay mấy trăm lạng bạc ròng hay sao?
“Không phải là quả tùng bình thường a?” Từ Ngôn hồ nghi hỏi.
“Là quả của Bách Diệp tùng.” Chưởng quầy mập mạp nói rõ: “Bách Diệp tùng trên Tê Phượng sơn, mỗi cây chỉ có một quả thôi a. Bách Diệp tùng dễ tìm, chung quanh Tê Phượng sơn đều có, nhưng quả tùng lại hiếm có. Bằng không sao người ta lại thu mua giá cao như thế được?”
“Quả của Bách Diệp tùng…” Từ Ngôn cau chặt hàng mày, bộ dáng ngưng trọng. Sau đó hàng mày hắn giãn ra, mắt sáng ngời khiến Bàng Hồng Nguyệt không khỏi cho rằng hắn đã nghĩ ra được cách tiếp cận Lưu Lan cốc. Không nghĩ tới người ta lại hỏi: “Ăn ngon không?”
“Chưa, chưa từng ăn a.” Chưởng quầy mập mạp không biết thế nào, đành nói: “Một gốc Bách Diệp tùng chỉ có một quả tùng mà thôi, một khi vừa lớn thì đã bị các loại thú nhỏ như sóc ăn mất rồi, cho nên cũng tương đối khó tìm.”
“Có biết Lưu Lan cốc thu thập quả tùng làm gì không?” Bàng Hồng Nguyệt hỏi: "Người thu mua quả tùng của Lưu Lan cốc, hiện ở nơi nào?"
“Đại tiểu thư, ta không biết Lưu Lan cốc thu gom quả tùng làm gì, nhưng mà người thu mua quả tùng thì ta biết rõ, đang ở trong Khách sạn của chúng ta đấy.”
“Bách Diệp tùng hiếm có lắm sao?” Lúc này Từ Ngôn hỏi một câu.
“Nói khó thấy cũng không phải.” Béo chưởng quầy nói: “Xung quanh Tê Phượng sơn thỉnh thoảng ngẫu nhiên cũng có thấy vài quả, nhưng thật sự cũng rất hiếm. Nhưng lên trên Tê Phượng sơn thì thường gặp được, chẳng qua không ai dám đơn giản lên núi a. Đúng rồi, dạo này thường hay có người mạo hiểm đi lên Tê Phượng sơn, phần lớn trở về đều bị chướng khí xâm nhiễm, nhẹ thì hai mắt trừng trừng, thần trí đờ đẫn, nặng thì nôn mửa, cũng có hôn mê bất tỉnh. Nếu cứ như vậy mà nói, ta xem sẽ có tai nạn chết người xảy ra.”
Người chết vì tiền, quả thật không ngoa. Vì thù lao mười lạng vàng ròng, có khối người sẵn sàng mạo hiểm.
Từ Ngôn nghe nói xong thì khẽ gật đầu. Không trách được lúc nãy trước khách sạn, hắn nhìn thấy mấy võ giả trừng trừng ánh mắt. Hóa ra bọn họ vì mạo hiểm mà nhiễm phải chướng khí.
Chướng khí không phải thứ tốt lành gì, nhất là chướng khí trên Tê Phượng sơn. Dù là võ giả Tiên Thiên, lâm vào chướng khí quá lâu cũng sẽ bị chướng khí xâm nhiễm, cứ vậy một thời gian dài sẽ dẫn tới chết người.
Lưu Lan cốc ngay dưới chân Tê Phượng sơn. Người Lưu Lan cốc không phải không biết trên Tê Phượng sơn có rất nhiều quả tùng. Việc họ bỏ ra một đống tiền thu mua quả tùng, rõ ràng là không muốn người của mình phải mạo hiểm vào núi thu gom quả tùng.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ. Người ta có tiền, tất nhiên có thể lấy tiền thuê người mạo hiểm, thậm chí tiền còn có thể mua được mạng người.
Trong cốc có mỏ vàng?
Thuê người bán mạng là thủ đoạn Từ Ngôn quá quen thuộc, không tính kỳ lạ hiếm có. Có điều hắn tò mò, là làm sao Lưu Lan cốc lại có nhiều tiền như vậy? Cho nên hắn cho rằng trong sơn cốc chẳng những có Ngư Vĩ liên, còn có cả mỏ vàng.
Chưởng quầy mập mạp nói rõ mọi chuyện xong bèn lui ra ngoài. Bàng Hồng Nguyệt lại không nghĩ giống như Từ Ngôn.
Nàng cảm thấy cái loại dùng tiền thuê người phải mạo hiểm này có chút âm hiểm, lại nghĩ tới có thể nhờ quả tùng này tiếp cận với người Lưu Lan cốc. Thậm chí nàng còn định dùng giá tiền cao hơn thu mua quả tùng, sau đó dùng quả tùng đổi lấy một đóa Ngư Vĩ liên.
Bàng Hồng Nguyệt nghĩ ngợi khá nhiều, cho nên khi nàng định thần lại, đồ ăn trên bàn đã bị Từ Ngôn ăn gần hết rồi.
“Không ăn là không còn gì để ăn đâu đấy!”
Từ Ngôn liên tục bốc đùi gà ăn, đồng thời hảo tâm nhắc nhở: “Ngày mai ta lên núi dạo một vòng, để xem coi có thể tìm được vài quả tùng hay không. Ta không cần vàng, chỉ cần vào được Lưu Lan cốc là được rồi.”
“Chúng ta có nên nhân cơ hội thu mua quả tùng đổi lấy Ngư Vĩ liên hay không? Bàng Hồng Nguyệt đang nhai cơm, chợt cau mày hỏi.
“Đổi không được. Nếu có tiền đổi được Ngư Vĩ liên, sao chúng ta còn phải đến đây làm gì?”
Từ Ngôn nói không sai, nếu dùng tiền đổi được Ngư Vĩ liên, Bàng gia phú quý như vậy tuyệt đối sẽ không để Bàng Hồng Nguyệt mạo hiểm đi theo Từ Ngôn.
Còn nữa, thứ có thể đổi bằng ngàn linh thạch, căn bản không thể dùng tiền mua được đấy.
Vậy nên kế hoạch hôm nay chỉ có thể tìm vài quả tùng, để tiếp cận người của Lưu Lan cốc, từ đó đạt được cơ hội đi vào trong Lưu Lan cốc. Đây cũng là ý định của Từ Ngôn.
“Tê Phượng sơn quá nguy hiểm, phủ đầy chướng khí, Tuyết ưng cũng không nhìn quá xa được.” Bàng Hồng Nguyệt nghe thấy Từ Ngôn định mạo hiểm lên núi, càng thêm lo lắng, nói: “Đã có người mạo hiểm lên núi, chắc hẳn ở trên núi trong thời gian ngắn sẽ không gặp vấn đề lớn. Thế nhưng trên Tê Phượng sơn còn có Yêu vật, bị Yêu vật dây dưa đến mới là phiền toái.”
“Không cần Tuyết ưng, ta tự đi trước một chuyến. Cô cũng khỏi đi theo.” Từ Ngôn ợ một tiếng đáp.
Hắn nói vậy không phải ỷ mạnh mẽ, mà trên đường đi, Từ Ngôn đã phát hiện thị giác bên mắt trái đã dần được khôi phục. Hiện tại mắt trái hắn đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Bàng Hồng Nguyệt, chẳng qua vẫn nhìn không rõ mà thôi.
Chỉ cần mắt trái khôi phục, Từ Ngôn không chỉ sớm phát hiện Yêu vật, mà còn có thể nhìn thấu được những nơi có chướng khí mỏng yếu. Chỉ cần đi vào những nơi có ít chướng khí, lưu lại trên núi vài canh giờ sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.
"Không được!" Bàng Hồng Nguyệt nghe xong lập tức lắc đầu nói: "Tê Phượng sơn quá mức nguy hiểm, ngươi không thể đi một mình được."
Nữ hài kiên trì khiến Từ Ngôn khẽ bật cười, đành dỗ dành: “Được rồi, vậy nghỉ ngơi, hai ngày nữa chúng ta cùng đi được chưa?”
Nói là cùng đi, nhưng Từ Ngôn không có ý định mang Bàng Hồng Nguyệt theo cùng. Loại chuyện mạo hiểm thế này, một mình hắn đi còn đỡ, nếu liên lụy đến người ta, không tính tới chuyện phải ăn nói với Bàng gia ra sao, chính hắn cũng khó mà tha thứ cho mình được.
Trời đã tối đen, đèn cũng được đốt lên. Gian phòng nho nhỏ, hai người bắt đầu yên lặng, một bầu không khí khác thường theo ánh nến lập lòe kéo đến.
Ngủ thế nào được đây…
Bàng Hồng Nguyệt do dự không thôi, cuối cùng cũng không thể đạp Từ Ngôn ra khỏi phòng được.
Cùng giường chung gối a…
Từ Ngôn cũng rất biết phối hợp, miệng cười ngây ngô, thỉnh thoảng quệt lấy khóe miệng. Để nước miếng chảy xuống thì có chút không ổn a.
Nữ hài khẽ cắn môi anh đào, không đuổi Từ Ngôn ra khỏi phòng, nhưng mặc nguyên quần áo thế này đi ngủ. Nàng lại nằm sát phía trong, chừa một khoảng rộng phía ngoài cho Từ Ngôn.
Nhìn thấy cử động của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn cười trộm một lúc. Đến khi thấy thanh kiếm được đặt ngay giữa giường thì hắn không thể nào cười nổi nữa.
Thiếu niên vẫn ngồi đầu giường thầm than thở, mặt mày đau khổ.
Còn phải dùng tới cả đao kiếm nữa sao? Ngủ một giấc thôi mà, ta có thể làm gì được cô chứ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...