Dịch giả: Trongkimtrn
"Tam tỷ!"
Tiếng gọi của Từ Ngôn có đầy cả sự rung động từ thâm tâm. Hắn không nghĩ rằng mình có thể gặp được Mai Tam Nương ở kinh thành, càng không nghĩ tới Mai tỷ rõ ràng còn mở thanh lâu ở đối diện Bàng phủ.
Gạt đám nữ nhân đang vây quanh, hai mắt Từ Ngôn sáng ngời phóng tới Mai Tam Nương.
"Tam tỷ, Tiểu Hắc của đệ đâu?!"
Mai Tam Nương tự nhiên cười cười, liếc mắt nhìn Bàng Hồng Nguyệt đang nghiến răng ghiến lợi ở cửa Bàng phủ. Rồi nàng nũng nịu chỉ về phía sau Mai Hương lầu, đáp:
"Ở trong đấy."
Vèo một tiếng, Từ Ngôn không nói gì thêm mà không quay đầu chạy vọt vào Mai Hương lầu. Bộ dáng cứ như mèo vớ được cá rán này của hắn khiến đám nữ tử thanh lâu cười khanh khách không ngừng, thậm chí người qua đường phải nhao nhao ghé mắt ngó qua. Những nữ tử thanh lâu này cũng không sợ người khác nhìn, nguyên một đám lấy liếc mắt đáp trả, khiến mấy kẻ qua đường kia lập tức đỏ mặt tía tai, cũng nhìn chiêu bài Mai Hương thêm vài lần.
Thấy cảnh Từ Ngôn vọt vào thanh lâu, Bàng Hồng Nguyệt lại càng tức giận đến mức toàn thân phát run. Một khắc trước vẫn còn thân thân thiết thiết, sau một khắc lại như trở mặt thành thù rồi. Tâm tình đang lo lắng đã hoàn toàn biến thành tức giận, vì thế thiếu nữ hung hăng dậm mạnh chân, quay người hồi phủ, còn đóng lại cửa lớn.
"Hôm nay ai kêu cửa cũng không được mở!"
Bỗng nghe đại tiểu thư lớn tiếng nói như vậy, nguyên một đám gác cổng không hiểu thấu. Trong lòng họ còn tự nhủ ngày bình thường đại tiểu thư luôn ôn hòa, sao hôm nay lại biến thành sư tử Hà Đông như vậy? Tiếng hét lại còn dọa người nữa...
Bàng Hồng Nguyệt không chỉ rất tức giận, mà còn thương tâm nữa.
Mới vừa trở lại tú lầu, nàng đã lộ ra vẻ cô đơn không vui, ngay cả Minh Châu bưng lên đồ ăn lên cũng không muốn đụng tới.
Tình cảm chỉ mới nảy sinh vốn sắp chạm đến nơi đáy lòng mềm mại của nàng, thế nhưng ngay lúc vừa rồi đã bị tên bại hoại kia xé rách không còn một mảnh.
Không bao giờ lại thích hắn nữa...
Trong lòng nảy sinh quyết định, chẳng qua ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra, tiếng nói nơi đáy lòng mình rõ ràng có thêm chữ "Lại".
Không có tâm tư dùng cơm, người thiếu nữ bắt đầu luyện kiếm trong sân. Đến khi cả người đầm đìa mồ hôi, nàng mới giật mình nhận ra sắc trời đã tối.
Sau khi tắm gội một phen, Bàng Hồng Nguyệt ngồi bên trong khuê phòng hờn dỗi cả buổi. Nghĩ tới ngày mai hắn sẽ phải tử đấu với Hứa gia, thế nhưng tên bại hoại kia rõ ràng đi vào thanh lâu, càng nghĩ là càng tức không chịu được.
"Hay là không cho hắn mượn Tuyết ưng, để tự hắn đi đấu với chồn chuột!"
Oán hận thì thầm một câu, nàng bắt đầu nhìn gương trang điểm. Mái tóc dài như thác nước rơi trên đầu vai và sau lưng, trông như một màn đêm. Mà gương mặt xinh đẹp trong gương đồng tựa như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm ấy. Nếu nhìn lâu vào nó, sẽ làm cho người ta phải trầm mê.
"Bàng Hồng Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không bằng một nhữ nhân tên Tiểu Hắc sao?"
Nữ hài đang trang điểm tự ai oán một câu.
Nàng rất đẹp. Đây là niềm kiêu ngạo của nàng, thế mà hôm nay niềm kiêu ngạo này đã bị việc Từ Ngôn xông vào thanh lâu phá tan.
Tỉ mỉ trang điểm, sự linh động của cô gái trẻ bắt đầu nổi dậy. Kỳ thực dưới đáy lòng Bàng Hồng Nguyệt không cam lòng, chẳng lẽ đại tiểu thư Bàng gia như nàng lại không bằng cả một nữ tử thanh lâu ư?
Ngoài viện có tiếng bước chân vang lên, trời trở tối, Từ Ngôn mới trở về.
Tiến vào cửa sân, Từ Ngôn liền trông thấy Minh Châu nháy mắt ra hiệu với mình. Cô bé nhìn lên lầu lắc đầu, ý là cảnh cáo hắn biết tâm tình tiểu thư không tốt.
"Làm sao vậy, con mắt ngứa ngáy?"
Trong ngực Từ Ngôn ôm một con heo con màu đen, vừa trông thấy bộ dáng của Minh Châu thì hắn không hiểu gì.
Không để ý tới nha hoàn, hắn hào hứng bừng bừng đi lên tú lầu, tâm tình hắn trông thật tốt.
Tam tỷ đã đến kinh thành, còn mang theo Tiểu Hắc nữa. Tiểu Hắc có thể húc bay một Yêu vật cự xà, có nó thì Từ Ngôn cho rằng việc giả quyết con chồn chuột kia của Hứa gia bất quá chỉ trong một bữa ăn sáng thôi. Lúc ở Mai Hương lầu ôn chuyện với Tam tỷ hắn mới biết được, ngày đó khi hắn phản hồi Quỷ Vương Môn thì Mai Tam Nương cũng lập tức bán thanh lâu, mang theo một đám nữ nhân rời khỏi thành Phong Đô, thẳng hướng đến Đại Phổ.
Đã từng trải qua một lần thua lỗ, còn bản thân thiếu chút nữa hủy trong tay Thanh Mộc đường. Nàng còn là người thông minh, cho nên khi nghe lời khuyên của Từ Ngôn thì Mai Tam Nương lập tức rời đi không chút do dự. May mà nàng đi nhanh, bằng không sẽ bị cao thủ Quỷ Vương môn giết chết. Đến khi Trác Thiên Ưng hạ lệnh đồ sát Mai Hương lầu thì Mai Tam Nương đã sớm rời khỏi Phong Đô rồi.
Tỷ đệ đoàn tụ, Mai Tam Nương vui vẻ không thôi, Từ Ngôn càng là cao hứng muôn phần. Lúc hỏi đến cùng vì sao lại mở Mai Hương lầu ở đối diện Bàng phủ, Từ Ngôn mới biết thì ra Tam tỷ đã sớm tính toán tốt mảnh đất tốt đối diện Bàng phủ từ lâu.
Thật ra lúc Từ Ngôn liều mình quay về Quỷ Vương môn để tìm một đường sinh cơ, thì Mai Tam Nương đã bắt đầu tính toán nơi mình sẽ tới.
Nàng cho rằng đệ đệ của mình nhất định thành công thoát hiểm. Mà nếu đã thoát hiểm, thì hắn chỉ có thể ở rể Bàng gia. Lúc Từ Ngôn còn chưa tới kinh thành, Mai Tam Nương đã tới trước rồi. Lúc đó nàng đã nhắm mua cửa hàng ở đối diện Bàng phủ, sau khi sửa sang trang hoàng hơn một tháng thì mới chính thức khai trương.
Từ Ngôn vốn cực ít ra ngoài. Bằng không, sợ là hắn đã sớm có thể nhìn thấy Mai Tam Nương, nên qua hơn một tháng thì tỷ đệ mới gặp lại nhau như vầy.
Coi Mai Hương lầu cũng giống nhà mình, đương nhiên hắn không khách khí. Sau khi ăn uống no nê hắn mới trở lại Bàng phủ, thuận tiện còn mang theo Tiểu Hắc luôn. Nó không phải là heo, mà là huynh đệ của hắn. Trên đường đi, cả đám hạ nhân Bàng gia nhìn thấy cô gia ôm theo một con heo đen nhỏ thì kinh ngạc không thôi.
Ợ một cái thoải mái, Từ Ngôn đi lên lầu hai.
Ngày mai không cần Tuyết ưng Bàng gia nữa rồi. Đã có heo con bảo bối, cái gì ưng hạc chuột rắn, trong mắt hắn thì hết thảy bọn chúng đều là thức ăn của Tiểu Hắc mà thôi. Dù không cần Tuyết ưng, nhưng cũng phải nói cho Bàng Hồng Nguyệt biết chân tướng mới được, tránh việc người ta lo lắng.
Đi đến lầu hai, Từ Ngôn cảm thấy có sát khí ẩn hiện.
Bàng Hồng Nguyệt ngồi ở đầu giường, hôm nay nàng ăn mặc cực kỳ xinh đẹp; trên người là một bộ váy màu xanh da trời, dung nhan của nàng tựa như Hằng Nga. Làm cho Từ Ngôn khi trông thấy cũng phải nhất thời ngây dại.
Chẳng qua là nơi khóe mắt của nàng hiện lên sát cơ lạnh thấu xương.
"Dám ở trước mắt ta chạy vào thanh lâu, cô gia Bàng gia như ngươi sống thật là tự do tự tại."
Từ ngữ chua lè phát ra từ trong cái miệng anh đào, Từ Ngôn nghe được cũng cảm thấy gay mũi.
Không lẽ nàng ăn phải dấm chua sao?
Trong lòng thầm nghĩ không ổn, Từ Ngôn hoàn toàn rõ ràng lực phá hoại khi nữ nhân nổi cơn ghen đáng sợ cỡ nào. Muốn giải thích một phen, nhưng không đợi hắn kịp mở miệng, thì đối phương đã nói tiếp.
"Từ Ngôn, ngươi hãy nói thật đi!"
Bàng Hồng Nguyệt đứng lên, giương cái cổ trắng nõn, vặn hỏi:
"Là ta đẹp, hay là cô ả gọi là Tiểu Hắc kia đẹp hơn?!"
Tâm tư so sánh ganh đua rất ít khi xuất hiện ở Bàng Hồng Nguyệt. Là đại tiểu thư Bàng gia, xuất thân như vậy thì không mấy người có thể sánh bằng, ăn ngon mặc đẹp, dòng chính thế gia, lại có trưởng bối che chở, tăng thêm thiên phú kinh người. Từ nhỏ đến lớn, Bàng Hồng Nguyệt không cho là mình sẽ thua kém nữ nhân khác.
Nhưng mà hôm nay, hết lần này tới lần khác nàng lại bại bởi một nữ tử thanh lâu, còn là một ả kỹ nữ có cái tên Tiểu Hắc thật thô tục nữa chứ. Vì vậy nàng không cam lòng, muốn chất vấn một phen. Rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt nàng xinh đẹp hay là cô ả Tiểu Hắc kia xinh đẹp mà có thể làm cho Từ Ngôn bỏ rơi thiên kim Bàng gia là nàng, không thèm quay đầu lại xông vào thanh lâu.
Lời Bàng Hồng Nguyệt chất vấn làm đầu óc Từ Ngôn choáng váng. Hắn trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, lại cúi đầu nhìn con heo đen trong ngực, trong lúc nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng.
So với heo xem ai đẹp hơn?
Từ Ngôn cảm thấy không phải lỗ tai mình bị hư, mà chính là đầu óc Bàng Hồng Nguyệt có vấn đề gì rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...