Dịch giả: Trongkimtn
"Lê Cảnh Điền!"
Vạn Đại Tài nhìn thấy người mới tới, lập tức hừ lạnh một tiếng. Còn trong ánh mắt Hứa Chí Khanh xuất hiện một sự tiếc nuối rõ ràng.
Thừa dịp chỉ có ba đại gia chủ ở đây, lão ta có thể bức bách Bàng gia. Nếu người Lê gia đã tới, độc kế hôm nay của lão ta không có hiệu quả rồi.
Bàng Vạn Lý nhìn thấy Lê Cảnh Điền đến, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Lê Cảnh Điền nhận được tin báo từ Bàng Phúc, thì lập tức chạy đến. Khi tới cửa, chỉ nghe thấy hai người kia tuyên bố muốn phế Từ Ngôn, vừa vào cửa thì lão lập tức nhẹ gật đầu với Bàng Vạn Lý, cũng không có để ý hai vị gia chủ kia mà là tức giận quát mắng Từ Ngôn:
"Động thủ đánh người, Thiên Môn hầu đúng là quá đáng. Nếu như cháu của ta bị đánh, thì lão phu cũng sẽ không chịu để yên. Xem ra Thái Bảo tà phái quả nhiên là dã tính khó thuần."
Câu nói này của lão khiến mọi người ở đây đều sững sờ. Không chỉ Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài không hiểu gì, mà ngay cả Bàng Vạn Lý cũng có chút hồ đồ. Chỉ có Từ Ngôn nghe hiểu ý của lão, cười khẽ, nắm đấm đang siết chặt cũng chậm rãi buông lỏng.
"Nói mau, ai bảo ngươi động thủ đánh người?!"
Lê Cảnh Điền ngồi xuống, tự mình châm nước trà, giọng điệu bình thản hẳn đi.
"Chính ngài bảo ta đánh."
Từ Ngôn cười hắc hắc, đáp lời.
"Thật không?"
Lê Cảnh Điền hơi kinh ngạc, biểu lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp:
"Ta nhớ rồi! Đúng là lão phu để ngươi đánh, đáng tiếc Dịch Minh cháu ta có lá gan quá nhỏ, bị người đánh cũng không dám đánh lại. Việc làm của Thiên Môn hầu là giúp Dịch Minh xả ngụm ác khí."
Tình hình ở sân đấu lúc ấy, mấy gia chủ đang ngồi đây đều biết, Vạn Hộ Hầu vốn đã đánh Lê Dịch Minh. Khi gia chủ Lê gia đến, lại bảo cháu mình đi đánh lại nhưng y không dám, thế là Từ Ngôn mới mượn cơ hội này bạt tai đánh bay Vạn Hộ Hầu. Lại nói, đúng là hắn thay Lê Dịch Minh xả cơn giận.
"Lê Cảnh Điền!"
Lúc này Vạn Đại Tài mới hiểu dụng ý của đối phương, lập tức cả giận lớn tiếng nói:
"Thân là gia chủ của một trong bốn đại tộc, ngươi muốn làm chỗ dựa cho thằng nhóc súc sinh tà phái này? Ngươi có phải là già nên hồ đồ rồi không!?"
Nhàn nhạt liếc nhìn Vạn Đại Tài, Lê Cảnh Điền chậm rãi đáp:
"Ta đúng là già rồi, chẳng phân biệt đúng sai, không phân rõ thiện ác. Nhưng tiểu bối Vạn gia nhà ngươi không thể bị khi phụ sỉ nhục, chẳng lẽ tiểu bối Lê gia ta lại có thể tự tiện bị người khác đánh đập sao? Dịch Minh có xuất thân là con thứ, nhưng nó cũng là cháu nội của ta!"
Nới tới câu cuối, giọng nói của Lê Cảnh Điền trở nên rất nặng. Mấy chữ cháu đích tôn kia giống như phát ra từ trong kẽ răng, khiến lòng người nghe phát ớn lạnh.
Vị gia chủ Lê gia không chỉ một đứa cháu, một gia tộc lớn như vậy thì lớp con cháu tự nhiên không phải ít. Nhưng đứa cháu đích tôn của lão lại chết oan chết uổng, lúc này lão nói Lê Dịch Minh bị khinh rẻ sỉ nhục, trên thực tế cũng là đang ám chỉ đứa cháu đích tôn đã chết vô cùng kỳ quặc trước đây.
Vạn Đại Tài vốn định phản bác, lại bị Hứa Chí Khanh dùng ánh mắt bảo ngừng, vì vậy lão chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.
Lão cũng biết chuyện Vạn Hộ Hầu ra tay đánh Lê Dịch Minh trước, rồi sau đó Từ Ngôn mới trả đũa. Khoản sổ sách này tính đi tính lại, thì phải tính trên đầu Vạn Hộ Hầu là kẻ ra tay trước mới đúng.
"Nếu là Lê huynh cho phép, xem ra chuyện ở bãi săn thú, chúng ta có lẽ đã hiểu lầm Thiên Môn hầu rồi."
Hứa Chí Khanh làm ra vẻ giật mình, lời cũng xoay chuyển, tiếp tục nói:
"Nhưng mà, chuyện Thiên Môn hầu ra oai tác quái, chắc hẳn tất cả võ giả chính phái ở kinh thành đều nhìn thấy, nếu bốn đại gia tộc chúng ta dễ dàng tha thứ, những môn phái khác chưa chắc sẽ đáp ứng. Ngày hôm qua Trần pháp sư Thái Thanh giáo đã mang đến một phần khẩu dụ, Quốc Sư đại nhân chính miệng phân phó xuống, chuyện con tin Đại Tề đang mang trọng đại, phải lưu lại kinh thành, nếu Tiền tông chúng ta trông giữ không chu toàn, không thể nói trước là người Thái Thanh giáo có thể sẽ thay chúng ta trông giữ đi."
Cục diện bây giờ là ngang ngửa, Hứa Chí Khanh lập tức cải biến sách lược, xuất ra lá bài giáo chủ Thái Thanh giáo để hù dọa hai nhà Bàng Lê. Nếu Từ Ngôn thật muốn chạy khỏi kinh thành, chuyện bốn đại gia tộc mất mặt không nói, chỉ sợ Thái Thanh giáo cũng sẽ thừa cơ nhúng tay vào. Với địa vị của Quốc Sư, muốn lấy người từ Bàng gia không khó. Từ Ngôn nếu thật sự rơi vào trong tay Thái Thanh giáo, như vậy Tiền Tông chẳng nsẽ phải mất mặt. Dụng ý của Hứa Chí Khanh, đúng là mượn Thái Thanh giáo làm cái mặt hổ, để đạt mục đích phế bỏ Từ Ngôn.
Muốn không mất mặt, muốn từ nay về sau gió êm sóng lặng, vậy thì phải phế bỏ kinh mạch Thiên Môn hầu đi à!
Nghe lão ta nói như vậy, Từ Ngôn lập tức ngây ngốc nở nụ cười, cười đến mức cả Hứa Chí Khanh cũng không hiểu nổi. Lão ta hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình cười ngây ngô, nếu như đổi lại là Trương Hà thì y sẽ hiểu ngay.
Đó là vì Từ Ngôn đã chân chính động sát tâm.
Đứa nhỏ khốn nạn thì gia gia nó nhất định cũng là lão khốn nạn, dưới đáy lòng Từ Ngôn đang chửi ầm lên về hai ông cháu nhà này. Hại người có thể hại đến mức này, chắc cũng sắp vượt qua Ngôn Thái Bảo hắn rồi. Loại người này giữ lại không được, có cơ hội nhất định phải xử lão mới an tâm được.
"Quốc Sư?"
Từ ngoài cửa một giọng nói già nua truyền vào, hai đứa nha hoàn đang đỡ một vị lão phu nhân từ chính sảnh đi vào. Lão nhân gia thoạt nhìn là đang tản bộ, nghe được một câu Quốc Sư, lúc này mới lẩm bẩm nói ra:
"Là cái tên Thái Thanh giáo Kỷ Hiền kia à!"
Nhìn thấy lão thái quân, mấy người trong phòng đều thi nhau đứng lên. Gia chủ hai nhà Hứa Vạn cũng không dám lãnh đạm.
Bàng Phi Yến giống như vừa nhớ tới Quốc Sư là ai, cười ha hả mà đứng tại cửa chen miệng nói:
"Thái Thanh giáo là Thái Thanh giáo, Tiền tông là Tiền tông. Mấy người gia chủ các ngươi cũng trưởng thành rồi, vẫn còn bị người hù dọa sao? Thái Thanh giáo của y tên tuổi lớn, địa vị lại cao, nhưng có thể vượt qua Kim Tiền Tông được sao?"
Lão thái quân Bàng gia đề cập một cái tên khiến Từ Ngôn cảm thấy lạ lẫm, Kim Tiền Tông là gì, hắn không biết. Từ khi ba chữ kia từ miệng lão thái quân phát ra, kể cả Bàng Vạn Lý ở đây, thì toàn thân bốn vị gia chủ đều run lên, họ cúi đầu không nói, lộ ra vẻ cung kính.
Bàng lão thái quân chỉ đi ngang qua, nói một câu rồi rời đi, nhưng mấy người trong đại sảnh rõ ràng đều trầm mặc.
Bàng Vạn Lý không nói, là người đầu tiên ngồi xuống, lông mày dĩ nhiên giãn ra. Lê Cảnh Điền quét mắt nhìn hai gia chủ hai nhà Hứa Vạn, phối hợp thưởng trà. Vạn Đại Tài lộ vẻ hơi bất an, còn Hứa Chí Khanh thì dưới đáy mắt xuất hiện một nét kiêng kị.
Thần thái bốn người, Từ Ngôn thấy rõ hết. Bàng Phi Yến đi ngang qua, chắc là vì giải vây cho hắn. Mặc dù lão phu nhân không nói tới hai câu, nhưng lại có thể khiến hai người kia đều sinh ra sự kiêng kị.
"Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng rồi. Vạn gia chủ chắc cũng nên bớt giận đi rồi nhỉ."
Sau khi uống ngụm nước trà, Bàng Vạn Lý liền mở miệng trước, còn bảo:
"Chỉ Kiếm, con đi ra ngoài đi! Ta muốn cùng với mấy vị gia chủ bàn chút chuyện."
Lão vừa nói vậy, Từ Ngôn lập tức quay người rời đi. Bị đánh một chưởng không coi vào đâu, giờ thoát thân mới là mấu chốt.
Nhìn thấy Từ Ngôn đi ra, Vạn Đại Tài trừng mắt, rốt cuộc cũng không mở miệng. Với địa vị của Bàng lão phu nhân, lão không thể so sánh. Tên tuổi Thái Thanh giáo có thể ép Bàng Vạn Lý, nhưng lại không ép được Bàng Phi Yến.
Rời khỏi đại sảnh, Từ Ngôn trở lại chỗ ở của mình. Bốn người kia nói chuyện gì thì hắn không hứng thú, trong đầu hiện tại chỉ có một suy nghĩ về Kim Tiền Tông thôi.
Tiền Tông, Kim Tiền Tông... Chẳng lẽ là tông môn tu hành?
Vừa đổi lại áo bào, trong lòng Từ Ngôn lại đang cân nhắc. Có thể dựa vào một cái tên liền khiến cho hai vị gia chủ không dám lên tiếng, xem ra chỉ có thể là những tông môn cao cao tại thượng kia rồi. Đã gọi là Kim Tiền tông, thì Tiền Tông chắc chắn chỉ là cấp dưới của nó mà thôi. Chỉ một cái Tiền tông đã to lớn như thế, Từ Ngôn thật sự không nghĩ ra đến cùng thì Kim Tiền Tông sẽ khổng lồ và mạnh mẽ đến mức nào nữa.
Tắm rửa xong, Từ Ngôn mặc vào bộ đạo bào màu thiên thanh, rất là vừa người. Hơn nữa một khi mặc vào đạo bào, hắn cảm giác cực kỳ thân thiết.
"Vô lượng... Cái gã khốn nạn kia!"
Hắn vốn là đạo sĩ, tuy rằng đạo bào của gia đình đại hộ không phải là đạo bào đạo quan chân chính, nhưng kiểu dáng cũng không sai biệt nhiều lắm. Mặc nó vào, Từ Ngôn lại thói quen chắp hai tay trước ngực ; nhưng vừa mới niệm được nửa câu đạo hiệu, thì hắn chợt nhớ tới tên khốn nạn Hứa Kính Chi kia.
Bị hai người kia cuốn lấy cả buổi, bây giờ mặt trời đã ngã về tây, một lát nữa trời sẽ tối mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...