Dịch giả: Trongkimtn
Ngoại trừ lần đánh giết Dương Ca ở Quỷ Vương môn ra, Từ Ngôn chưa bao giờ giao thủ với người tu hành Trúc Cơ bao giờ. Mặc dù là lúc ấy, hắn chỉ là liều mạng tránh né kiếm khí của Trác Thiên Ưng mà thôi. Còn bây giờ, tại Bàng gia này, dưới tình huống đột nhiên bị tập kích, thật sự khiến hắn trở tay không kịp.
Thân thể bay ra ngoài, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Trong tình cảnh nguy hiểm, ánh mắt lạnh băng của hắn lóe lên. Thân hình còn chưa rơi xuống trên đất, Từ Ngôn đã nắm chặt một viên đá trong tay, chỉ là chưa có đánh ra.
Ở giữa không trung cố sức vặn mạnh điều chỉnh lấy thân mình, hắn mới không đâm vào một tòa giả sơn khác rồi liên tiếp đạp mạnh xuống đất, lui lại mấy bước mới đứng vững.
Phi Hoàng không thể tạo được uy hiếp với Trúc Cơ cảnh, Từ Ngôn lại không muốn vận dụng Song Tước hay Liên Y. Hơn nữa điểm mấu chốt là, nơi này là Bàng gia, hắn lại bị gia chủ Vạn gia đuổi giết.
Hắn không có lựa chọn ra tay, thế nhưng Vạn Đại Tài lại không buông tha. Một chưởng không làm gì được đối phương, lão lập tức càng thêm tức giận, muốn tiếp tục ra tay.
"Vạn gia chủ!"
Nơi cuối hành lang, sắc mặt âm trầm, Bàng Vạn Lý lao nhanh đến, trầm giọng nói:
"Không biết Chỉ Kiếm đắc tội Vạn gia chỗ nào, mà làm Vạn gia chủ giận dữ như thế!?"
Bàng Vạn Lý đã đến, Vạn Đại Tài tất nhiên không ra tay nữa. Lão trừng mắt với Từ Ngôn, cả giận bảo:
"Bàng Vạn Lý, điều này cần hỏi vị con rể tốt của ngươi rồi. Ở bãi săn đấu thú, hắn tác oai tác quái. Ngươi là Đông Gia Tiền tông, không thể không biết chứ!"
"Một đầu ấu thú Vương xà, nếu Vạn gia chủ còn tiếc, Bàng gia ta sẽ theo thời giá bồi thường là được."
Nói xong, Bàng Vạn Lý đi về phía đại sảnh, rồi nói tiếp:
"Vào phòng khách nói chuyện thôi các vị, đừng biến thành chuyện vui cho những kẻ hạ nhân kia nhìn. Chỉ Kiếm, con cũng tới đi!."
Lau vết máu ở khóe miệng, Từ Ngôn thu hồi Phong Ngọc đao, theo sau cha vợ tiến vào đại sảnh. Trong lòng đang nín thở, hắn không tiện phát tác, trước mặt những Trúc Cơ cảnh này, hắn căn bản không có tư cách nổi giận.
"Đông Gia đúng là tài đại khí thô, bồi cho Vạn huynh một đầu ấu thú Vương xà. Không biết chồn chuột Hứa gia ta, Đông Gia đồng dạng cũng có thể bồi thường luôn không..."
Hứa Chí Khanh thủy chung an ổn ngồi trong phòng khách, nhìn một hồi trò hay truy sát. Lão ta một chút cũng không nhúc nhích, lúc này nhìn thấy Bàng Vạn Lý tiến đến, lập tức khẽ cười.
Tại sân đấu, Từ Ngôn không chỉ nướng Vương xà, còn giúp Tuyết Ưng đánh bại chồn chuột. Tuy nói chỉ là hỗ trợ, người ta cũng tính toán khoản nợ này trên đầu của hắn.
Vạn Đại Tài thở phì phò ngồi ở một bên, không đợi Bàng Vạn Lý mở miệng, lão đã dành trước:
"Ngoài chuyện Vương xà, bảy cái răng của cháu đích tôn nhà ta, cũng bảo hắn bồi chung luôn đi!"
Bàng Vạn Lý biết rõ hai người Hứa Vạn không có ý tốt, bây giờ xem ra đối phương là nhằm vào Từ Ngôn mà đến. Bởi vậy, lão lập tức cảm thấy chuyện càng khó giải quyết.
Bởi vì Tiền tông không phải của riêng Bàng gia, mà là của bốn nhà Bàng Lê Hứa Vạn. Nếu quả thật có ba nhà đồng ý phế bỏ Từ Ngôn, Bàng Vạn Lý lão cũng không thể làm gì. Thực tế trong bốn vị gia chủ, tuổi tác và tư lịch của Bàng Vạn Lý đều nhỏ nhất, còn niên kỷ ba người kia đều lớn hơn lão mười thậm chí hai mươi mấy tuổi, cháu nhà người ta đều đồng lứa với con trai con gái lão.
"Chuyện xảy ra ở sân đấu, ta đã biết."
Bàng Vạn Lý phân phó dâng trà, rồi nói tiếp:
"Trong lúc vô tình Chỉ Kiếm rơi vào đấu trường, đối mặt Vương Xà tấn công, nếu hắn không giết nó, kết cục chỉ có bị giết. Chồn chuột Hứa gia, cũng chung đạo lý như vậy. Về phần bọn tiểu bối cãi nhau ầm ĩ, chẳng lẽ còn cần đám trưởng bối chúng ta ra mặt hay sao?"
"Đùa nghịch?"
Vạn Đại Tài cười lạnh một tiếng, chất vấn:
"Thiếu chút nữa bị đánh chết cũng gọi là đùa nghịch sao!? Đông Gia, ngươi không cần che chở cho cái thằng oắt súc sinh này. Chính phái chúng ta đã quá nương tay rồi, lúc mới vừa vào kinh nên phế hắn đi. Giờ có thể giết chết Vương xà, sau này không biết chừng hắn có thể sẽ giết chết cao thủ Vạn gia ta đấy. Dẫn sói vào nhà, nên bẻ gãy răng, cắt đứt móng vuốt mới là ổn thỏa nhất."
"Vạn huynh nói có lý, Kính Chi nhà ta bị thương, còn nặng hơn cả Vạn Hộ Hầu nhiều lắm. Lão phu bất đắc dĩ, phải dùng thuốc trị thương từ tông môn, mới cứu lại được mạng của đứa cháu này a."
Ở một bên, Hứa Chí Khanh thêm mắm thêm muối vào.
Sau khi trầm ngâm nửa ngày, Bàng Vạn Lý mới ngẩng đầu lên biểu:
"Hai vị, trước đây chúng ta đã định ra quy củ, Thái Bảo ở rể do Bàng gia ta quản thúc. Lúc này đích thật là do Bàng Vạn Lý ta sai trước, nhưng mà, cháu của hai vị chẳng lẽ là người thành thật ư? Nếu bọn nó không gây chuyện, Chỉ Kiếm sẽ vô duyên vô cớ rơi vào đấu trường? Một bàn tay vỗ không ra tiếng, đúng sai lần này không thể toàn bộ đổ lên người Chỉ Kiếm mới phải."
"Chỉ Kiếm Chỉ Kiếm, hắn là con rể Bàng gia các người à?"
Vạn Đại Tài liếc mắt sang Từ Ngôn, giọng nói lạnh lùng thốt ra:
"Đừng quên, hắn là Thái Bảo Quỷ Vương môn, Thiên Môn hầu Đại Tề!"
"Sói, tới chỗ nào đều là sói."
Hứa Chí Khanh ở một bên cười nhạt một tiếng, bổ sung:
"Đạo lý dưỡng hổ di họa*, Đông Gia chắc không thể không hiểu đi. Nếu Đông Gia không muốn làm kẻ ác, Hứa mỗ nguyện ý làm thay. Cứ yên tâm, chúng ta sẽ không lấy mạng của hắn, chỉ cần phế bỏ kinh mạch là được rồi!"
(*) Nuôi hổ để lại tai họa, nghĩa bóng: Nuôi dưỡng hoặc cứu giúp kẻ xấu, sau này sẽ bị chính chúng gây hoạ. Đồng nghĩa với câu “Nuôi ong tay áo”.
Nghe đến đó, Từ Ngôn vốn trầm mặc không nói bỗng nhìn chằm chằm vào vị lão ta. Ánh mắt lạnh lẽo tựa như hồ băng.
Đã đến Đại Phổ, Từ Ngôn không muốn đi gây chuyện, thậm chí ngay cửa Bàng gia cũng không có bước ra, chỉ bị Bàng Thiếu Thành kéo đến bãi săn một lần duy nhất. Xem ra bản thân mình dù có an ổn trung thực thế nào, thì người ta cũng không buông tha hắn.
Chính xác là thế! Phế bỏ kinh mạch, chân khí hoàn toàn biến mất, Thái Bảo như thế mới là Thái Bảo tốt nhất trong mắt đám người chính phái.
Hung hăng bóp chặt nắm đấm, cảm giác bị giam cầm ở Quỷ Vương môn lần nữa kéo tới. Loại cảm giác vận mệnh mình bị nắm trong tay người khác này, Từ Ngôn căm hận đến tận xương tuỷ. Nếu Bàng Vạn Lý đáp ứng, không thể nói gì, Từ Ngôn chỉ có thể ra sức liều mạng thôi.
Hắn không phải đối thủ người tu hành, nhưng hắn cũng không sợ những kẻ gọi là người tu hành!
"Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, phế bỏ kinh mạch một võ giả mà thôi. Hứa huynh, ta thay ngươi động thủ là được!"
Vạn Đại Tài dùng đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Từ Ngôn, lạnh giọng nói:
"Thiên Môn hầu, đắc tội!"
Vận chuyển Linh khí, hai tay lão chấn động, cánh tay dĩ nhiên mang theo lực đạo có thể phá hủy kinh mạch võ giả, duỗi ra về phía hắn.
Người tu hành Trúc Cơ cảnh tất nhiên có thể điều động linh khí mạnh hơn mấy lần chân khí. Một khi bị bắt lấy, Từ Ngôn rất khó thoát nổi.
“Bộp!!!” một tiếng động nhỏ vang lên. Mặt bàn bị bàn tay Bàng Vạn Lý vỗ vào không chút sứt mẻ, và nhưng chiếc bàn làm bằng gỗ lim tức thì ầm sụp đổ. Vạn Đại Tài thò ra hai tay lập tức ngừng trong giây lát.
"Hai vị, nơi này là Bàng gia. Việc xử trí con rể Bàng gia ta, không cần mượn tay người khác."
Khuôn mặt Bàng Vạn Lý trầm như nước. Hai nhà Hứa Vạn liên thủ mà đến, tính toán khiến lão trở tay không kịp.
"Mặc dù ngươi là Đông Gia, nhưng Tiền tông có quy củ, cũng không phải một nhà Đông Gia độc đại."
Giọng nói dần biến lạnh, Hứa Chí Khanh nói tiếp:
"Chuyện tình liên quan đến an nguy chính phái như thế này, ít nhất cần phải ba nhà quyết đoán. Thủ đoạn và cách làm người của Thiên Môn hầu, tiểu bối hai nhà chúng ta đã lĩnh giáo rồi. Hắn ra tay sắc bén như thế, Hứa gia ta cho rằng, phải phế bỏ tu vi của hắn mới được."
"Vạn gia ta cũng đồng ý phế bỏ tu vi của hắn. Từ nay về sau, việc ăn mặc đi lại của Thiên Môn hầu, Vạn gia ta bao hết!"
Vạn Đại Tài lên tiếng phụ họa. Vì vậy, tình cảnh của Bàng Vạn Lý càng thêm bị động.
Ba nhà quyết định, hai nhà đã đồng ý, như vậy thân là Đông Gia, Bàng Vạn Lý cũng không thể khư khư cố chấp. Đây là quy củ Tiền tông, cũng là quy củ tông môn định ra, không ai có thể sửa.
Đẩy chuyện Từ Ngôn tăng lên tới tình trạng an nguy chính phái, luận điểm của Hứa Chí Khanh đúng là sắc bén đến cực điểm. Lão ta là muốn thừa dịp cục diện bây giờ chỉ có ba nhà, dùng một đòn phế bỏ Từ Ngôn, thay đứa cháu xả giận.
"Lão phu không đồng ý!"
Ngay tại thời điểm Từ Ngôn chuẩn bị liều mạng, lòng Bàng Vạn Lý còn đang lo lắng, gia chủ hai nhà Hứa Vạn đắc ý, thì ngoài cửa lớn, vừa vặn có một tiếng hét lớn vang lên. Một vị lão giả gầy gò đi nhanh vào.
__________
Chú thích:
(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.:lau mồ hôi hột:
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...