Dịch giả: Hoangtruc
Vừa gặp lệ quỷ xong, lúc này lại nhìn thấy đôi mắt trợn to trên đỉnh đầu, Từ Ngôn cả kinh đưa tay tung ra một quyền. Đối phương không yếu thế, nắm tay nhỏ thò ra nện đỡ lại.
Âm thanh vang lên bộp một tiếng, hai quyền chạm nhau, hai người đều thở ra một hơi dài.
Hóa ra không phải quỷ, là người…
Tú lâu chỉ có hai người sống, nên Từ Ngôn cũng biết chủ nhân của cặp mắt to kia là ai. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt lùi về sau hai bước, tay siết chặt, hàng mi thanh tú cau lại.
Nàng ngủ rồi, nhưng không ngủ say như chết. Phát hiện âm thanh nghiến răng biến mất, Bàng Hồng Nguyệt bèn tỉnh lại, đề phòng Từ Ngôn bò lên lầu. Quả nhiên nhìn thấy gia hỏa đáng giận kia đang ở trên đầu cầu thang, đối phương còn dám ra quyền đánh nàng. Vì vậy, lửa giận của Bàng Hồng Nguyệt càng lớn hơn vài phần.
“Chưa ngủ nữa hả?”
Từ Ngôn cười cười xấu hổ nói tiếp: “Vậy ta đi ngủ trước đây.”
“Ngươi lên đây làm gì?” Bàng Hồng Nguyệt lạnh lùng chất vấn. Rõ ràng nàng không dễ dàng buông tha đối phương.
Từ Ngôn dừng bước, không tìm ra lí do thoái thác, đành gãi đầu thú thật: “Trong phòng có quỷ, ta lên nhìn xem thế nào.”
“Đúng thật là có quỷ!” Bàng Hồng Nguyệt nghe Từ Ngôn nói vậy khẽ giật mình, còn tưởng tên này có thể nhìn thấy được quỷ vật. Không ngờ, câu tiếp là tiếng gầm nhẹ không giấu được tức giận của nàng: “Ngươi chính là con sắc quỷ trong đám quỷ đấy!”
Bị người ta hiểu lầm không dễ chịu gì, Từ Ngôn hảo tâm lo lắng an nguy của Bàng Hồng Nguyệt, không ngờ lại bị chửi mắng một trận. Hắn có thể giải thích rõ ràng được sao? Rằng mình có thể trông thấy quỷ? Người ta tin mới lạ!
“Biết ngươi không tin mà. Chẳng qua, phòng ngươi thật sự có quỷ!” Từ Ngôn không biết làm thế nào, chỉ nói: “Tự mình cẩn thận lấy, lần sau ta sẽ không đi lên nữa.”
Nhìn Từ Ngôn bình thản tiêu sái đi xuống lầu, trong lòng Bàng Hồng Nguyệt nảy sinh chút nghi ngờ. Nhưng cảm giác lo lắng sợ hiểu lầm người khác đã bị nàng nhanh chóng cắt đứt.
Hắn là Thái Bảo tà phái, không nói đến chuyện chuyên lui tới thanh lâu, mà còn giết người như ngóe, không thể nào lương thiện được. Hơn nữa nhớ tới tin tức nghe được hôm nay, Bàng Hồng Nguyệt nhìn về phía Từ Ngôn càng tức giận thêm vài phần.
Nhớ tới tin tức truyền khắp thành hôm nay, Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy ngứa răng ngứa lợi. Thiên Môn hầu, Thái Bảo Tề quốc trêu ghẹo công chúa Đại Phổ tại Kỳ Uyên hạp. Sau đó trên đường trở về kinh đô còn ngủ cùng một nam nhân suốt ba ngày trong cỗ xe ngựa. Loại biến thái bại hoại trên thế gian này sao lại trở thành con rể Bàng gia chứ?
Bàng Hồng Nguyệt ôm theo nỗi phẫn hận, gần như cả đêm không ngủ. Thật ra, nàng không ngủ không chỉ vì tin đồn về nhân phẩm của Thiên Môn hầu ngoài kia, mà còn có một câu ‘trong phòng ngươi có quỷ’ của Từ Ngôn vừa nói.
Thiếu nữ như hoa, tuy có võ nghệ tinh xảo nhưng vẫn sợ ma sợ quỷ đấy. Hơn nữa cái loại quỷ hồn không nhìn thấy, không sờ tới được là thứ nữ hài nhi kinh hãi nhất. Mãi đến tảng sáng, Bàng Hồng Nguyệt bèn dậy sớm rửa mặt rồi đi khỏi tú lâu. Lúc đi qua tầng dưới, nàng vẫn còn nghe thấy âm thanh nghiến răng kẽo cà kẽo kẹt của Từ Ngôn.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, rồi đẩy cửa đi ra ngoài sân luyện kiếm pháp. Bóng dáng linh hoạt múa kiếm soàn soạt, được ánh nắng mai chiếu rọi lại càng thêm đầy sức sống bừng bừng.
Ngày nào Bàng Hồng Nguyệt cũng luyện võ, đó là bài tập sáng sớm của nàng. Sau nửa canh giờ, vị đại tiểu thư Bàng gia mới thu chiêu thức lại, trán nàng lấm tấm mồ hôi, khí tức bình ổn nhẹ nhàng. Minh Châu sớm đã ở bên cạnh nàng đón lấy trường kiếm, rồi hầu tiểu thư thay quần áo.
Điểm tâm không được coi là thịnh soạn lắm, chỉ có màn thầu trắng, rau xanh xào măng, lại có thêm một bát canh nước luộc thịt.
Bàng gia quả thật là một gia tộc quyền thế, nhưng gia phong cần kiệm. Ngoại trừ một thân công tử con nhà giàu tiêu tiền như nước ở bên ngoài của Bàng Thiếu Thành, thì Bàng Hồng Nguyệt đều rất đơn giản, cơ bản giống với Bàng Vạn Lý.
Ăn cơm ở nơi phòng khách lầu một, nha hoàn vừa dọn xong, Từ Ngôn còn chưa mở mắt lên đã ngồi xuống tay cầm màn thầu, tay kia cầm đũa lên. Sau đó, hắn hoàn toàn cắm cúi không ngẩng đầu lên.
Tướng ăn của Từ Ngôn trước sau không đổi khiến nha hoàn Minh Châu bên cạnh hé miệng cười trộm. Bàng Hồng Nguyệt cũng không có cách nào khác, đành phải làm như không nhìn thấy Từ Ngôn, cùng ăn uống qua loa vài miếng rồi đứng lên đi ra khỏi gian viện.
Bàng Hồng Nguyệt không được thanh nhàn như Từ Ngôn. Bàng gia, gia đại nghiệp lớn.
Việc vặt hàng ngày rất nhiều, dù nàng chỉ để ý tới chuyện tiêu cục nhưng hàng ngày có rất nhiều chuyện cần sắp xếp. Ngoài ra còn phải ngược xuôi hối hả tìm kiếm linh thể yêu vật trân quý trị thương cho tiểu Tuyết nữa. Trước mắt, trường đấu thú đã chuẩn bị bắt đầu, nếu tiểu Tuyết không cách nào khỏi hắn, nói không chừng con ưng nhỏ của nàng sẽ phải trở thành mồi ngon cho mấy con linh cầm khác.
Đại tiểu thư đầy phiền muộn ra khỏi gian viện, Từ Ngôn vẫn còn không ngừng ăn. Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt không ăn hết hai phần màn thầu, Từ Ngôn không khách khí lấy ăn sạch. Trọn vẹn một bàn điểm tâm bị hắn ăn sạch sẽ, ăn xong còn vỗ bụng hỏi Minh Châu còn cơm hay không?
Bàng gia tất nhiên sẽ không keo kiệt đồ ăn với Từ Ngôn. Mà Thiên Môn hầu ăn uống no đủ cũng biết điều không gây phiền toái, hắn ôm một đống sách trở về, tiếp tục thói quen đọc sách hàng ngày.
Hơn nữa, vừa đọc là mất trọn một ngày.
Tàng thư Bàng gia quả thật không ít sách, lại khiến Từ Ngôn kinh hỉ chính là trong tàng thư còn có thể tìm thấy sách liên quan tới tu hành giả. Rất rõ ràng sách này của Bàng Vạn Lý, bởi vì Từ Ngôn không lấy quyển sách này trong ba gian thư phòng, mà lấy từ trong thư phòng Bàng Vạn Lý.
Đã là người một nhà thì không nên khách khí và quá nguyên tắc. Do đó, đến trưa, Từ Ngôn thoải mái đi vào thư phòng của gia chủ. Lão quản gia cũng không dám ngăn hắn lại, dù sao chú rể mới đi vào thư phòng của lão gia cũng không tính là quá phận.
Lúc ấy không có Bàng Vạn Lý bên trong, Từ Ngôn cũng không bới tung mà tiện tay cầm một quyển sách cổ có tên là “Kỳ Văn lục” lên xem. Vừa nhìn qua, hắn đã không ngừng đọc được.
Trong sách này có ghi chép vài kiến thức về tu hành giả, còn có những kì văn có một không hai. Ví dụ như có cự điêu giương cánh che được cả mặt trăng, cá lớn quẫy đuôi có thể dâng sóng, còn có hồ yêu hóa hình.
Từ Ngôn đọc say mê, không phát hiện cả gia chủ đã trở về. Bàng Vạn Lý nhìn thấy Từ Ngôn mê mẩn thật sự, không phải ra vẻ bèn cười rồi đưa cổ thư cho Từ Ngôn đọc thêm. Vì vậy, Từ Ngôn mới có cơ hội chính thức hiểu rõ thêm về tình hình tu hành giới.
Từ thư phòng Bàng Vạn Lý trở về, Từ Ngôn ôm rịt lấy một vài quyển sách cổ không buông. Thực ra khi nhìn thấy quyển sách cổ giới thiệu về cảnh giới tu hành giả là “Tu chân tường giải” và một quyển tên là “phù lục tạp đàm”, hai mắt hắn đã sáng lên.
Trong sách có giới thiệu, tu hành giả còn được gọi là tu chân giả. Mà cảnh giới tu chân có năm cảnh giới, theo thứ tự là Trúc Cơ, Hư Đan, Nguyên Anh, Thần Văn, Độ Kiếp. Mỗi khi đột phá một cảnh giới, thực lực của tu chân giả cũng đột nhiên tăng mạnh, đạt đến một bước cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Đột phá cảnh giới không khó lý giải. Vì võ giả luyện võ để phá vỡ sáu mạch Tiên Thiên, cho nên chỉ cần là Tiên Thiên võ giả thì không lạ lẫm đối với đột phá cảnh giới. Khiến Từ Ngôn cảm thấy ngạc nhiên chính là chuyện tu hành giả cường đại, không chỉ tu vi tăng lên sau khi đột phá, mà thọ nguyên cũng vì cảnh giới cường đại mà được kéo dài thêm.
Phần lớn tu hành giả Trúc Cơ cảnh có thể sống trên trăm tuổi. Tu hành giả Hư Đan cảnh có thể sống đến hai trăm tuổi. Lên đến Nguyên Anh cảnh có thể sống thọ tới bốn năm trăm tuổi. Nếu đột phá Thần Văn cảnh, có thể đến bảy tám trăm năm không chết!
Năng lực phi thiên độn địa, lại có thể tăng trưởng thọ nguyên sống lâu ngang trời đất. Chỉ một quyển sách cổ, nhưng đã mở ra cho Từ Ngôn cánh cửa đi tới trường sinh. Lại như thể nhìn thấy được nhưng không thể với tới, cảm giác tựa như trăng trong nước, hoa trong gương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...