Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Trongkimtrn

Diêm Lâm Chử không quan tâm kẻ nào phát hiện ra Xà Linh, chỉ quan tâm Xà Linh mà Từ Ngôn mang đến là thật hay giả thôi.

Vì liên quan đến việc được mất Bá Nguyên đan, nên thâm tâm lão bộc lộ sự nôn nóng bất an. Cố đè nén lo lắng trong lòng, lão bảo:

"Hiền chất mang theo Xà Linh trên người không? Lão phu vừa vặn đang rảnh rỗi, hôm nay liền giúp ngươi nghiệm chứng xem."

Xưng hô từ Thái Bảo sửa thành hiền chất, nói rõ người này đã rất nôn nóng khó dằn.

Phát giác vẻ nôn nóng của lão, trong lòng đã nắm chắc, Từ Ngôn móc một cái bao vải nho nhỏ, rồi mở ra. Bên trong là một bình sứ, hắn lấy hai tay đưa tới.

Thứ ở trong bình, chính là con rắn nhỏ màu vàng bắt được tại phía đông Mã Vương trấn. Trước đó Từ Ngôn đã ngẫu nhiên nhìn qua, phát hiện con rắn nhỏ này vẫn luôn cuốn rúc trong bình, không nhúc nhích tí nào. Sau đó hắn vẫn luôn mang nó trên người.

Xà Linh màu vàng này là thẻ đánh bạc duy nhất để hắn tiếp cận Diêm Lâm Chử. Với thân phận Thái Bảo thứ mười bảy của hắn, muốn bái kiến lão thì không có vấn đề, nhưng muốn từ miệng đối phương có được một số tin tức hữu dụng thì gần như không thể.

Nhận lấy cái bình, lão móc ra một mặt ngọc bài tinh xảo đẹp đẽ từ trong lòng ngực. Ngọc bài vuông vắn, bên trên có khắc một đầu chim ưng giống như thật, nhìn sơ qua cũng biết nó vô cùng trân quý.

Diêm Lâm Chử một tay nâng bình sứ, một tay nắm ngọc bài, sắc mặt của cực kỳ ngưng trọng. Một cỗ lực lượng kì dị được lão thúc dục ra, rót vào trong ngọc bài. Chỉ trong chốc lát, đầu chim ưng trên khối ngọc bài giống như sống lại, lộ ra sự linh động phi phàm, nhất là chỗ mắt ưng, phát ra tia sáng mờ ảo lập loè.

Đưa bình sứ dán sát ngọc bài, mắt ưng rõ ràng phát ra hào quang sáng rõ hơn.

"Quả nhiên là Linh thể!"


Diêm Lâm Chử vui mừng quá đỗi, sai người hầu mang ngân quan tới, rồi cẩn thận từng li từng tí mà đặt bình sứ trên mặt ngân quan. Sau đó, lão rốt cục thở phào một cái.

Quay sang Từ Ngôn, phát hiện đối phương đang tò mò nhìn chằm chằm vào ngọc bài, Diêm tướng quân cười giải thích:

"Đây là Tầm Linh Ngọc, là pháp khí mà người tu hành dùng để dò xét chấn động khí tức, dùng Linh khí trong người để thúc dục. Đợi đến khi hiền chất phá vỡ Lục mạch, trở thành người tu hành Trúc Cơ cảnh, đầu tiên cần phải có một khối Tầm Linh Ngọc. Bằng không, cho dù thiên tài địa bảo xuất hiện ở ngay trước mắt ngươi, cũng sẽ bị tùy tiện bỏ qua."

Lời lão nói hoàn toàn là thật. Vạn vật trên thế gian, chỉ cần sinh ra linh tính thì được xưng là thiên tài địa bảo. Nhưng phần linh tính này không dễ nhận ra, chỉ có thể dựa vào khí tức để phân biệt. Tác dụng của Tầm Linh Ngọc, là phân biệt khí tức của loại dị bảo này.

Người tu hành Trúc Cơ cảnh không cách nào cảm giác được khí tức linh khí kia, cho nên tác dụng của loại ngọc này cực kỳ trọng yếu. Hơn nữa loại pháp khí này, người tu hành Hư Đan cảnh đều cần có, trừ phi đạt tới cảnh giới trên Hư Đan mới có thể dùng phương thức đặc thù để cảm giác khí tức từ bên ngoài.

"Pháp khí? Chắc là thứ rất quý nhỉ!?"

Từ Ngôn nhìn ngọc bài trong tay lão, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái, rõ ràng là bộ dáng tham lam.

"Giá trị xa xỉ!"

Diêm Lâm Chử đắc ý bảo:

"Đợi hiền chất đạt tới Trúc Cơ cảnh, mới có thể sử dụng nó. Bây giờ dù ngươi có pháp khí tốt cũng chỉ vô dụng."

Nói xong, lão bỏ ngân quan xuống, lật ngược đặt ngân quan lên trên bình sứ, rồi áp cái bình dán sát vào Tầm Linh Ngọc. Khi phát hiện mắt ứng trên Tầm Linh Ngọc không phát sáng, lão lập tức phá lên cười.


Bình sứ không còn khiến Tầm Linh Ngọc sáng lên nữa, nói rõ Linh thể trong đó đã xông vào ngân quan. Vì xác nhận trong bình có phải là Xà Linh Ngân Quan Xà hay không, Diêm Lâm Chử ném đi bình sứ rỗng, một lần nữa cầm Tầm Linh Ngọc áp vào ngân quan; lúc này mắt ưng phát ra hào quang còn sáng ngời hơn so với trước.

"Quả nhiên là Xà Linh Ngân Quan xà, ha ha ha ha!"

Ngân quan có và không có Xà Linh, giá trị hơn kém gấp mười lần. Cầm trong tay bảo bối quý hơn cái trước đó gấp mười lần, đổi lại là ai cũng sẽ vui mừng không thôi.

Diêm Lâm Chử cười cười, chợt nhớ tới cái gì. Khi thấy Từ Ngôn đang chăm chú ngó cái bình bị lão ném sang một bên, nụ cười của lão cũng trở nên xấu hổ. Trong lòng tự nói mình nhất thời tính sai, cao hứng quá vậy mà quên mất Xà Linh là của hắn, chỉ cần vừa rồi giả bộ như trong bình sứ không có cái gì, thì chẳng phải là tự nhiên vớ được một Linh thể giái trị xa xỉ sao.

Dẫu sao thì Xà Linh cũng là hắn lấy ra, người ta chỉ muốn lão kiểm nghiệm một phen, lại chưa từng nói cho không nha.

"Diêm tướng quân, Xà Linh đã ở trong ngân quan?"

Hắn biểu lộ một bộ mặt đắng chát, dạng như là thứ tốt của mình bị người ta cướp đi mất.

"Ngươi nhìn trí nhớ của ta, cao hứng quá nên đã quên Xà Linh là của hiền chất."

Tay run run liên tục, Diêm Lâm Chử nói:

"Một khi Xà Linh nhập ngân quan, thì sẽ không ra được nữa. Cái này cái này, cái này như thế nào cho phải đây? Ai!"


"Ra không được?"

Từ Ngôn há hốc miệng, nét mặt tràn đầy tiếc nuối, ánh mắt nhìn về phía ngân quan, rồi tiếp tục nói:

"Xà Linh đã không thể rời ngân quan, vậy thì tặng cho Diêm tướng quân đi cũng tốt! Dù sao ta giữ lại cũng vô dụng, nhận không ra, nói không chừng ngày nào đó nó cũng bỏ chạy thôi."

"Hiền chất, chuyện này là thật?!"

"Thực sự! Tướng quân chỉ cần đãi ta một bữa cơm no là được!"

"Ha ha ha ha, vậy thì đa tạ hiền chất! Người đâu, bày Diêm! Bưng một vò rượu ngon mà lão phu cất giữ lên đây!"

Diêm Lâm Chử hết sức cao hứng, cẩn thận từng li từng tí thu ngân quan để vào hộp gỗ, đậy nắp; sau đó vẫn chưa yên tâm, lão còn lấy ra một lớp vải hồng mỏng, trong trong ngoài ngoài bọc kín hộp gỗ lại thật chặt.

Làm xong, tiệc rượu đã bày biện xong, vô duyên vô cớ chiếm được đại tiện nghi, thành chủ Phong Đô liên tục nâng chén ăn mừng.

Uống được một ly, Từ Ngôn cười xấu hổ, thò tay nắm lấy cái yếm hồng cùng với cái bình sứ, thuận tay cuộn lại thành một đoàn, nhét vào trong ngực.

Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của hắn, Diêm Lâm Chử cười to bảo:

"Người không phong lưu uổng thời thiếu niên. Nếu là Thái Bảo Quỷ Vương Môn, nữ nhân nhiều một chút thì có làm sao? Hiền chất nếu coi trọng khuê nữ nhà ai, Đại Tề ta không dám nói, nhưng trong Phong Đô này, hắc hắc, lão phu nhất định làm chủ cho ngươi."

Nếu trong thành có nữ nhân nào mà Từ Ngôn vừa ý, Diêm Lâm Chử quyết định tất cả đều tặng cho hắn.

Cái yếm của Vương Bát Chỉ bị người hiểu lầm thành cái yếm của nữ tử. Không phải ánh mắt không tốt, mà là lão không nghĩ tới sẽ có đại nam nhân vẫn mặc yếm, lại còn là màu hồng nữa chứ.:haha:


Từ Ngôn cười xấu hổ tạ ơn ý tốt của lão, tiếp tục ngồi xuống uống rượu. Cũng không phải là hắn nhìn trúng cái yếm này, mà là hắn vừa mới nhìn thấy, thời điểm lúc Diêm Lâm Chử loay hoay với ngân quan, đầu Kim Xà Linh kia rõ ràng từ bên trong ngân quan bò đi ra, chui thẳng vào trong yếm.

Diêm Lâm Chử không nhìn thấy Xà Linh, chỉ có thể dùng Tầm Linh Ngọc nghiệm xem, nhưng mắt trái của hắn lại có thể thấy rõ rành mạch. Pháp khí có tác dụng không nhỏ với người tu hành khác, còn đối với Từ Ngôn thì nó căn bản thành thứ vô dụng.

Bởi vì hắn trực tiếp có thể nhìn thấy những thứ gọi là Linh khí kia, cũng có thể căn cứ vào đó mà phân biệt đâu là thiên tài địa bảo!

Năng lực mắt trái, lúc còn bé là gánh nặng, không nghĩ tới theo hắn dần lớn lên, sự dị thường của nó vậy mà trở nên càng ngày càng hữu dụng. Ít nhất Xà Linh vừa mới đưa ra ngoài, hiện tại mất mà lại được lại, Diêm Lâm Chử ngu ngơ vẫn như cũ còn đang đắc ý không thôi.

Bây giờ không phải thời điểm nghĩ nhiều về mắt trái, Từ Ngôn liên tục nâng chén trên tiệc rượu, cùng với Diêm Lâm Chử cao đàm khoát luận (Bàn luận không câu thúc). Lúc này vị Thái Bảo mười bảy nào có nửa điểm khờ ngốc, không chỉ có chuyện trò vui vẻ, đôi khi còn thốt ra lời dí dỏm, nhắm trúng điểm khiến Diêm tướng quân cười ha ha, hảo cảm với hắn cũng tăng nhiều.

Bên bàn tiệc, người hầu mang đến một cái hộp dài mảnh. Mở nắp ra, bên trong đó là một thanh trường đao tỏa ra một tầng bích quang, lưỡi đao hẹp dài hơi mảnh, giống như phủ lên một lớp ngọc Bích, vết đao sắc bén, lộ ra một tia hàn ý.

"Lão phu đã nhận phần đại lễ này, tự nhiên sẽ không bạc đãi hiền chất."

Diêm Lâm Chử lấy ra trường đao, nói tiếp:

"Chuôi Phong Ngọc đao này dùng Nham Sơn Kim Ngọc chế tạo, được xưng tụng bảo nhận* thế gian. Khi lão phu còn là võ giả Tiên Thiên, vẫn luôn mang theo bên người, bây giờ, ta đưa cho hiền chất."

* Nhận: Lưỡi đao sắc nhọn

Tiếp nhận Phong Ngọc đao, Từ Ngôn cực kỳ vui mừng, tiện tay lật cũng phát ra đao hoa, rồi đứng dậy cảm ơn.

Hàn Thiết đao đã đứt gãy ở trong lòng Ngọc Lâm Sơn rồi, hiện tại hắn vừa vặn thiếu nhất là vũ khí tiện tay. Mà chuôi ngọc đao này, còn mạnh hơn thanh đao Hàn Thiết mà Trác Thiên Ưng cho tặng cho không ít.

Vận khí hôm nay không tệ, Từ Ngôn chẳng những thu lại được Xà Linh, mà còn được không một cây bảo đao. Không biết khi phát hiện miếng ngân quan kia vẫn như trước đây, thì Diêm Lâm Chử sẽ có bộ dạng gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui