Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Heo ăn hổ

Nhân tâm?

Tiếng tí tách của đám cây khô đang cháy nhẹ vang bên tai, trong lòng Từ Ngôn là một mớ hỗn loạn.

Cục diện hôm nay là sư phụ hắn muốn ra đi rồi. Hắn muốn thay đổi, muốn cứu lấy sư phụ. Ngoại trừ phải đối mặt với những đạo sĩ Thái Thanh giáo kia, hắn còn phải đối đầu với vô số dân chúng đang kí thác hi vọng vào việc an ủi lửa giận của Sơn thần nữa.

Vào lúc Từ Đạo Viễn đang ở trên thế cưỡi hổ như vậy, lão đã nói cho hắn một phần vô cũng tối nghĩa về nhân tâm. Từ Ngôn làm sao có thể bình tâm lại được? Cảm nhận được cái phần nhân tâm mờ ảo khó hiểu trong khoảnh khắc đứng trước đám cháy này, tiểu đạo sĩ chợt nổi lên tâm tư muốn xuất ra Lôi châu oanh nổ, phá hủy hết mọi thứ xung quanh đây.

Chẳng qua phần tâm tư lạnh như băng vừa mới xuất hiện, đã bị thanh âm giảng giải ôn hòa của lão đạo sĩ trừ khử.

“Đại thiên thế giới, trải rộng huyền bí, có võ giả tập võ, có được một thân lực lượng có thể đập tan bia nát đá. Có đạo nhân tu chân, phi thiên độn địa tìm lấy bản tâm. Có hòa thượng lễ Phật, không kiêng dè rượu thịt nhưng tâm tính lại như Bồ đề. Có đại Nho xách bút vẽ nên trăm màu sông núi, dẫn cá chim tìm đến. Có Dị tộc hung tàn, ăn tươi nuốt sống, ngồi lên ngựa sắt là có thể bách chiến bách thắng. Còn có cả kỳ nhân vãi đậu thành binh, hô mưa gọi gió…”

Đối mặt với ngọn lửa phừng phừng, Từ Đạo Viễn giảng giải mấy chuyện kia tựa như không quan hệ gì đến nhân tâm, nhưng lại như đẩy ra một cánh cửa nhìn sang một mặt rộng lớn của thế giới.


“Đã từng có một vị võ giả lấy kiếm mà sống, tung hoành khắp cả giới võ lâm Phổ quốc, khó có địch thủ. Đến khi hắn tu đến cảnh giới Tông sư, mới phát hiện ra được đỉnh phong của Võ đạo còn xa lắm vẫn không thấy được phần cuối. Vì vậy hắn đi khắp nam bắc đại giang, bái phỏng vô số kì nhân dị sĩ. Cuối cùng hắn tìm được một phần pháp môn của Tu hành giả.”

Lão đạo sĩ như đang kể lại một phần chuyện xưa, đối mặt với biển lửa, lưng eo vẫn cứ thẳng tắp như trước, chậm rãi nói tiếp: “Đó là một bộ pháp môn tà đạo. Hắn tự nhận là tâm kiếm hợp nhất, không còn sợ ngoại lực. Sau khi tu tập tới đó thì bản lĩnh tiến triển cực nhanh, kiếm ra như cầu vồng, không người địch nổi. Có người sợ hãi kiếm đạo của hắn mà gọi là Kiếm Ma. Đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng không nhìn thấy được bầu trời nơi xa hơn. Tâm kiếm hợp nhất nhưng chẳng qua lại chỉ là một bên tự nguyện mà thôi.”

Thân thể của lão đạo sĩ còng xuống, sau khi ho khan nửa ngày thì lão lại tiếp tục: “Pháp môn tà đạo lấy nhanh chóng làm chủ, không địch lại được Tâm ma thì phải trầm luân cả đời, cuối cùng sẽ bị cắn trả. Một ngày kia, Kiếm Ma bị cuồng tính đại phát, tâm trí loạn lạc. Mười chín nhân khẩu trong nhà bị hắn tàn sát không còn sót lại một ai. Sau khi thanh tỉnh lại, hắn hối hận muôn phần, chặt đứt trường kiếm, tự phế tu vi. Từ đó về sau hắn tha hương đi xa. Tên của hắn, được gọi là Từ Sơn…”

Chuyện xưa bi thiết khiến người nghe phải cảm động lây. Từ Ngôn nghe qua thì thấy trong tiếng kể trầm giọng của sư phụ còn mang theo cả một sự hối hận nồng đậm.

“Đồ nhi, nhớ kỹ. Kiếm có hai lưỡi, đả thương người nhưng cũng làm bị thương mình. Cho nên sư phụ lấy tên tự của ngươi là Chỉ Kiếm, ý chỉ Thiện tồn tại trong lòng, Ác thì dừng lại trên kiếm.”

Từ Đạo Viễn vỗ vỗ lấy đầu vai xương gầy của đồ đệ, cười nói: “Kiếm như nhân tâm, nhân tâm như quỷ. Kỳ thật trong lòng mỗi người đều có một đầu ma quỷ, có người để mặc cho đầu ma quỷ đó tàn sát bừa bãi, có người lại dành cả đời giam cầm đầu ma quỷ đó. Nếu cứ vậy thì đều vô tích sự cả, ngươi phải học cách không chế được cái đầu ma quỷ kia, mà không phải bị đầu ma quỷ đó không chế.”

Từ Ngôn há to miệng muốn nói cái gì đó, lại bị lão đạo sĩ cắt ngang.

“Vi sư biết rõ, trong lòng ngươi vẫn còn có thêm một đầu heo. Ha ha…” Lão đạo sĩ gian nan nói tiếp một câu trêu cười, cuối cùng liếc nhìn đồ nhi một cái đầy yêu thương, chân bước đi nhanh, rồi đột nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự muốn trở thành heo. Thì hãy làm một đầu heo, có thể cắn nuốt được mãnh hổ trong thiên hạ.


Từ Ngôn đưa tay muốn chụp lấy đạo bào của sư phụ nhưng lại bắt hụt. Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng sư phụ đi về cái Thông Thiên lộ đang phủ đầy lửa cháy hừng hực kia.

“Thế nhân chỉ biết chết có nặng nhẹ, phân thành thái sơn và lông hồng. Thật tình bọn họ không biết được một cái chết có thể đổi lấy tính mạng của hai đứa trẻ mới là đại tiện nghi. Ha ha ha, không lỗ, không lỗ!” Lão đạo sĩ bước vào biển lửa, vẫn chuyện trò vui vẻ.

"Sư phụ!!!"

Trong mắt tiểu đạo sĩ dần xuất hiện hai vệt nước mắt. Hắn nhìn thấy Vô Thường đứng đợi ở hai bên biển lửa đã lâu, biết rõ hôm nay là đại nạn của sư phụ. Tọa hóa tại Thừa Vân quan chẳng bằng chịu chết thay hai đứa nhỏ kia, có lẽ nếu Từ Ngôn ở trong tình trạng của Từ Đạo Viễn như bây giờ, hắn cũng sẽ cho rằng lần này là cực kỳ lời rồi.

Trong lòng đầy bi ai, lại bị một tia thoải mái hòa tan đi mất.

Từ Ngôn dụi dụi lấy hai mắt vương đầy nước mắt, nhìn lão đạo sĩ sắp biến mất trong biển lửa, cao giọng hỏi: “Sư phụ! Vị Kiếm Ma Từ Sơn kia, có phải cũng có tên tự giống như con không?”

“Có, tự là Đạo Viễn…”

Lời nói nhỏ cuối cùng của lão đạo sĩ bị ngọn lửa đang dần cháy mãnh liệt kia nuốt mất, chỉ còn để lại trong nội tâm Từ Ngôn một cái danh hào khiếntất cả cường nhân võ đạo khắp nam bắc đại giang phải cảm thấy sợ hãi.


Kiếm Ma Từ Sơn, Từ Đạo Viễn!

Cũng giống như Từ Ngôn bị người khác hiểu lầm đạo hiệu của hắn là Chỉ Kiếm, thật ra lại là tên tự của Từ Ngôn. Đạo hiệu của lão đạo sĩ cũng chỉ là tên tự của lão. Tên chính thức của lão là Từ Sơn, tự Đạo Viễn.

Mấy năm gần đây, Từ Ngôn vẫn luôn suy đoán tới chuyện thân phận của sư phụ. Bởi vì hắn thừa hiểu sư phụ tuyệt đối không phải là người bình thường. Người bình thường sẽ không dạy dỗ được ra một thân công phu Phi thạch xuất thủ đầy lăng lệ ác liệt đến cực điểm. Hắn từng tưởng tượng sư phụ là một vị hào khách, cũng tưởng tượng sư phụ có khi là một vị kỳ nhân quy ẩn nơi núi rừng. Không ngờ sư phụ của hắn, lại chỉ là một người đầy thương tâm mà thôi.

Lửa cháy trên quảng trường cũng dần tắt đi, tràng hành lễ cúng bái cuối cùng cũng hoàn thành. Đám đạo sĩ Thái Thanh giáo đem toàn bộ thu hoạch quay về Thừa Vân quan, xem đạo quán như nơi đóng quân của mình.

Bước đầu tiên cũng đã hoàn thành thuận lợi. Kế tiếp, nên phát huy sức mạnh của giáo lý. Sau cùng là thu môn đồ rộng rãi, đây mới chính là mục đích khi bọn hắn đi vào Lâm Sơn trấn này. Còn mấy chuyện xảy ra tại xung quanh sơn trấn thì thường cách một thời gian, bọn họ sẽ lại trình diễn một màn như vậy. Chỉ có đầu độc dân chúng, Thái Thanh giáo mới phát triển lớn mạnh, có thể đối kháng được với thế lực hoàng gia.

Mọi người đã tản đi hết, quảng trường trống vắng chỉ còn lại bóng dáng tiểu đạo sĩ đang cố gắng tìm kiếm chút di hài của sư phụ trong đống tro tàn. Sau khi phí hết cả buổi, Từ Ngôn cũng thu thập được vài khối xương vụn, sau đó cẩn thận từng li từng tí bọc lại.

Di cốt không thể cứ để như vậy, sư phụ không còn nhưng vẫn còn có tên đồ đệ hắn nơi này. Từ Ngôn quyết định chôn cất sư phụ tại Lão Phần sơn, bởi vì chỗ đó tương đối náo nhiệt.

Được mai táng nơi đông đúc như vậy, sư phụ sẽ không cô đơn.

Sắc trời dần tối lại. Tràng hành lễ cúng bái đối với dân chúng Lâm sơn trấn mà nói, chẳng qua chỉ là có một lão đạo sĩ chết cháy mà thôi, hơn nữa người ta còn tự nguyện, không có liên quan gì tới mọi người. Chủ yếu nhất là với uy vọng của Từ Đạo Viễn, chắc hẳn lão đã đến được trước mặt Sơn thần, có thể nói tốt với ngài để không còn giáng xuống đại tai họa nữa, như vậy thì bọn họ cũng an tâm phần nào.


Dù sao thì tâm nguyện của người dân rất đơn giản, có thể ăn đủ no, ngủ đủ ấm là tốt lắm rồi. Thế nhưng tâm nguyện của Từ Ngôn không chỉ có ăn đủ no, ngủ đủ ấm như vậy mà thôi.

Hậu viện Thừa Vân quan, tiểu đạo sĩ đang ngồi đến ê cả mông bên ngoài chuồng heo, nhìn đại điện đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười to. Khóe miệng của hắn dần nhếch lên nụ cười.

Nụ cười kia có biến hóa rất kỳ lạ, lại lộ ra băng lãnh dị thường.

“Tiểu Hắc, sư phụ đi rồi. Nói xem, người có cô đơn hay không?”

Khò khè, khò khè.

Đối với chuyện Từ Ngôn tự nói, Tiểu Hắc vẫn ưa thích cổ động. Nó thò mũi qua khỏi chấn song chuồng, dùng sức ủi ủi như đang trả lời vấn đề của Từ Ngôn.

“Ta cũng hiểu sư phụ người sẽ cô đơn. Không bằng tìm người đưa tiễn lão nhân gia người.” Ánh mắt nhìn về phía đại điện bắt đầu lạnh như băng, Từ Ngôn nhẹ giọng nói tiếp: “Tốt nhất, là để đám bọn chúng phụng bồi theo sư phụ đi.”

Nhân tâm như quỷ. Phần dạy bảo cuối cùng của Từ Đạo Viễn đem đến cho Từ Ngôn lợi ích cả đời. Chẳng qua lần này, hắn đã quyết định phóng xuất đầu ma quỷ trong nội tâm mình ra ngoài.

Bầu trời lúc nửa đêm lộ đầy vẻ xa xưa. Dưới ánh sao sáng, ngoài cửa đại điện Thừa Vân quan dần dần xuất hiện thêm hai cái thân ảnh. Ngay lúc Từ Ngôn đưa ra quyết định của mình, bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường cũng lặng yên tiến đến….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui