Dịch giả: Hoangtruc
"Người quen?"
Dương Ca cau mày hỏi: “Lão thập thất, ngươi nhận ra thủ lĩnh Man tộc này?”
Dương Ca thắc mắc, cũng là thắc mắc chung của đám Thái Bảo, Trác Thiếu Vũ cũng ghìm chiến mã, quay lại nhìn Từ Ngôn. Gã cũng rất muốn biết vì sao lão thập thất lại nhận ra Man tộc.
"Nhận ra a."
Từ Ngôn lại lần nữa tháo đầu người xuống rồi giơ giơ ra trước đám Thái Bảo, đáp: “Nhị ca cũng gặp rồi mà. Tất cả các ca ca cũng đã gặp, lúc ở trong Ngọc Lâm tự đấy.”
Từ Ngôn nói xong, bèn thúc ngựa đến trước mặt từng tên Thái Bảo. Đám Thái Bảo nhìn chằm chằm đầu người đến phát buồn nôn, mãi đến lúc này Dương Ca và Trác Thiếu Vũ mới như chợt nghĩ ra gì đó.
“Hắn là…” Dương Ca càng nhìn càng quen mặt, nhưng cũng không dám kết luận.
“Hòa thượng Ngọc Lâm tự!” Lúc này Trác Thiếu Vũ đã nhận ra, gã phẫn nộ quát: "Là cái tên hòa thượng gọi là A Thất kia!"
Trác Thiếu Vũ gào thét, nhắc nhở những người khác. Các Thái Bảo khác chợt nhớ lại, lúc đó tên A Thất này đã đâm đầu vào Dương Nhất khiến hắn phẫn nộ đá đối phương một cước. Không ngờ hắn không làm người ta bị thương mà ngược lại còn khiến chân mình bị trật khớp. Nếu không nhìn mặt mũi của lão hòa thượng Vô Trí, đám Thái Bảo bọn chúng đã sớm băm vằm tên Hòa Thượng cao lớn ngốc nghếch kia đem cho chó ăn.
"Làm sao hòa thượng Ngọc Lâm tự lại là Man tộc?"
"Chẳng lẽ đám thiết kỵ vừa rồi đều là hòa thượng?"
“Không có khả năng, hòa thượng trên Ngọc Lâm tự không có mấy kẻ biết võ. Đám kia toàn bọn mọi rợ thân thể cao lớn, căn bản không giống.”
"Đầu người kia không thể giả được, chẳng lẽ nói chúng giả làm hòa thượng trà trộn vào Ngọc Lâm tự!"
"Mọi rợ giảo hoạt, ngay cả danh sơn cổ tháp cũng dám lẻn vào. Lần trước là chỗ ẩn thân của chính phái, giờ lại còn che giấu cả dư nghiệt Man di!"
"Nếu tên A Thất này là thủ lĩnh Man tộc, như vậy lúc ấy lão hòa thượng Vô Trí che chở hắn, chẳng phải càng thêm khả nghi?"
Trong Thái Bảo không có kẻ nào đần độn cả, Từ Ngôn đưa cho bọn họ một manh mối, đám Thái Bảo đã nhanh chóng chuyển mối nghi ngờ đến lão hòa thượng Vô Trí. Như vậy bước tiếp theo, tất nhiên là Quỷ Vương môn sẽ thẳng tiến tới Ngọc Lâm tự.
Năm vị Thái Bảo bỏ mình, mấy trăm Tiên Thiên chết trận, phần thù hận bị kết xuống quá sâu. Nếu là do Man tộc gây nên, Quỷ Vương môn có ôm một cục tức cũng không cách nào phát tiết được, vì võ giả giang hồ bọn họ không cách nào chống lại Man tộc cường đại đã đánh chiếm được gần một nửa Thiên Nam cả. Nhưng nếu đã có manh mối dẫn đến Ngọc Lâm tự, lửa giận của Quỷ Vương môn cũng có chỗ phát tiết rồi.
Mục đích đã đạt tới, hàng mày nhíu chặt của Từ Ngôn rốt cuộc cũng giãn ra vài phần.
Lão hòa thượng Ngọc Lâm tự tuyệt đối không phải phàm phu, một thân đồ đằng quái dị còn chằng chịt hơn so với A Thất. Từ Ngôn suy đoán vị phương trượng nhìn như sắp chết kia phải là một cọng rơm rất cứng mới đúng. Mà tốt nhất lão hòa thượng đó nên là một thanh đao sắc, sau đó lại chém giết với mũi kiếm bén nhọn Quỷ Vương môn, rồi cả hai đồng quy vô tận mới tốt. Coi như nguyện vọng lớn nhất của Từ Ngôn đã thành hiện thực.
"Giữ lại cái cái đầu kia."
Mặt mày Trác Thiếu Vũ âm trầm như nước, phân phó một câu: “Về sơn trang rồi nói tiếp. Không có chuyện mấy huynh đệ chết ở đây vô ích được!”
Họa thủy đã dẫn sang Đông, Từ Ngôn thành công đưa lửa giận của đại Thái Bảo đem qua Ngọc Lâm tự, chỉ còn chờ đợi nữa mà thôi.
Dọc đường này, Từ Ngôn vẫn luôn nghiên cứu lấy đầu lâu A Thất. Cho dù có đến thành trấn nghỉ ngơi và phục hồi sức lực thì hắn cũng sẽ ôm đầu người vào phòng riêng của mình, cứ như sợ bị người khác trộm đi vậy. Hắn ôm theo đầu người đi ngủ khiến đám Thái Bảo thiếu chút nữa đã buồn nôn tới chết. Ngày hôm sau, cả bọn còn sợ ám mùi xác chết từ người Từ Ngôn mà đứng cách hắn thật xa.
Đầu người kia quả thật là công lao nhưng không ai đoạt lấy a. Dương Nhất chết đi, Từ Ngôn trở thành người nhỏ nhất, hắn đã liều mạng mới giết được thủ lĩnh Man tộc, các ca ca Thái Bảo có đỏ mắt đi chăng nữa cũng không chém giết tranh giành một cái đầu người cả.
Từ Ngôn không ngại ánh nhìn của đám người bên cạnh, vẫn đem theo đầu người A Thất như hình với bóng. Càng tới gần thành Phong Đô, nụ cười của hắn cũng dần rạng rỡ.
Từ Ngôn không hứng thú với đầu người, hắn hứng thú, là đám đồ đằng quái dị trên gương mặt kia.
Dọc đường đi, Từ Ngôn đã thí nghiệm rất nhiều biện pháp, mãi sau này hắn rút hết máu huyết trong đầu người đi mới khiến đám đồ đằng hoàn toàn biến mất.
Đồ đằng vừa biến mất, Từ Ngôn mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
Người khác không nhìn thấy đồ đằng, nhưng Từ Ngôn không dám chắc chắn tu hành giả Trúc Cơ cảnh có nhìn thấy hay không. Nếu để Trác Thiên Ưng nhìn ra được đầu người quái dị, như vậy lão sẽ đích thân mang theo tứ đại hộ pháp ra tay. Lão hòa thượng Vô Trí lúc đó chưa hẳn giết sạch được mười tám Thái Bảo.
Từ Ngôn cần biến đầu A Thất thành đầu người bình thường, ít nhất cần phải làm cho đám đồ đằng quái dị biến mất mới được.
Ngoại trừ môn chủ Trác Thiên Ưng, Quỷ Vương môn vẫn còn bốn vị hộ pháp thần bí nữa, nghe nói cũng đều có tu vi Trúc Cơ cảnh, hơn nữa có rất ít người từng gặp qua. Ít nhất Từ Ngôn ở trong sơn trang chưa từng nhìn thấy qua Tứ đại hộ pháp.
Từ Ngôn hoàn toàn không hiểu năng lực tu hành giả là thế nào, nhưng để đảm bảo mười tám Thái Bảo chết sạch sẽ, hắn đành phải biến đầu A Thất trở nên bình thường một chút. Như vậy sẽ không khiến Trác Thiên Ưng nghi ngờ gì cả.
Chỉ cần không có tu hành giả ra tay, Từ Ngôn cho rằng phái mười tám Thái Bảo truy quét Ngọc Lâm tự, thì cái kết không sai lệch lắm sẽ là toàn bộ Thái Bảo chết sạch sẽ.
Một tên A Thất đã khó chơi, lão hòa thượng Vô Trí kia còn đáng sợ đến mức độ nào đây?
Thực lực địch nhân càng cao càng tốt, tốt nhất là có thể một lần nhổ tận gốc Quỷ Vương môn, khi đó Từ Ngôn sẽ thấy thống khoái nhất. Dù sao hắn không sống nổi, tốt nhất là có thể kéo theo Quỷ Vương môn chôn chung một chỗ.
-----
Trong khi đám Thái Bảo đã cách xa chiến trường, mấy vạn đại quân Tề Quốc mới nghe tin, cuống cuồng kéo tới truy sát.
Khi đại quân mai phục khắp các ngả của Trường Di lĩnh kéo tới thành Trường Di thì tòa đại thành này đã hoàn toàn nằm trong tay giặc, chìm địa ngục lửa. Người sống trong thành chỉ còn lác đác, còn lại là xác chết la liệt khắp nơi. Đám thiết kỵ Man tộc tàn sát hệt như chiếc máy cắt cỏ lia qua đồng cỏ, tất cả người sống đều bị giết chết, nhà cửa bị đốt bỏ.
Nhìn thành trấn lỗ chỗ như tổ ong, tướng lãnh đại quân đã mất đi tia máu cuối cùng trên mặt, gào thét kéo quân vào trong thành.
Vốn là vây giết Man tộc, lại biến thành cuộc đồ thành. Phần tội danh này nhất định phải có người gánh lấy, coi như vị tướng lãnh dẫn binh này đừng mong thoát chết, trừ phi hắn có thể giết chết toàn bộ bọn Man tộc đã đồ sát toàn thành mới mong có được con đường sống.
Trong thành chỉ còn thi thể, ngoài ra không còn tung tích Man tộc. Trận tập kích đồ sát toàn bộ dân chúng trong thành lần này của Man tộc, mục tiêu là tốc chiến tốc thắng, cho nên quân đội Tề Quốc không tìm thấy địch nhân. Lúc này, lửa cháy thế nào bọn họ cũng không để ý, mà lập tức tràn ra khỏi thành đuổi giết.
Tuyết rơi mênh mông dày đặc đã hoàn hảo che giấu cho Man tộc. Bông tuyết che lấp thi thể, cũng che mất dấu vết móng ngựa. Hơn hai vạn chi quân đội tinh nhuệ tản khỏi thành tìm tòi địch nhân suốt ba ngày, nhưng vẫn không tìm thấy một cái bóng dáng Man di nào.
------
Hơn mười ngày đi đường, cuối cùng đám Thái Bảo cũng về tới sơn trang. Môn chủ Trác Thiếu Vũ biết được số thương vong thảm thiết lần này, tức giận đến tím mặt, cái bàn lớn bằng lõi gỗ lim bị lão vỗ một chưởng nát bấy.
Lửa giận của Trác Thiên Ưng hoàn toàn không nhỏ, nhưng vẫn có người còn nổi cơn giận gấp trăm lần lão.
Hoàng cung Tề quốc, Đế vương uy nghiêm đã lật ngược Long ỷ. Từ khi tin tức thành Trường Di bị tàn sát sạch sẽ truyền về, người thống trị cao nhất của Tề quốc đã như một con sư tử mạnh mẽ phẫn nộ, từng đạo thánh chỉ dày đặc như tuyết rơi phân phó xuống bên dưới. Đế quốc khổng lồ lập tức trở nên xao động, binh mã các nơi không ngừng được điều động, quân binh đóng nơi trọng trấn càng thêm đằng đằng sát khí. Mùi vị đại chiến tựa như tuyết rơi dày đặc trong ngày đông giá rết, phủ đầy lên quốc thổ Tề quốc.
-----------------------------------------
Họa thủy Đông dẫn (*)
- Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).
- Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...