Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Ngày đầu tiên đến Địa Kiếm tông, Từ Ngôn chẳng có được chút manh mối nào về Thiên Quỷ mà còn lâm vào cảnh tranh đấu trong tông môn, thân rơi hiểm địa, bị Kim Đan và cả cường giả Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào.
Hắn chỉ đành thở dài cho vận khí quá kém của mình, rồi nhanh chóng theo ra phía sau núi.
Phía sau ngọn núi thứ mười đang có đến mấy ngàn người, trong đó có hai ngàn đệ tử Trúc Cơ mặc áo xanh nhạt, hơn năm trăm Kim Đan mặc áo màu xanh lam.
Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đang ngồi xếp bằng yên tĩnh ở chân núi, đa số trong đó có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ. Năm trăm Kim Đan thì đang đứng dưới một tán ô khổng lồ màu xanh.
Ô kia cao đến mười trượng, cực kỳ to lớn, bao phủ hết cả năm trăm Kim Đan vào trong. Cán ô chậm rãi xoay tròn tản ra linh khí dao động nhu hòa. Treo trên mỗi đầu bát giác chiếc ô là tám cái chuông lục lạc, mỗi lúc ô lắc lư lại phát ra những tiếng chuông dễ nghe khác hẳn nhau. Nhìn năm trăm Kim Đan đứng dưới tán ô như vậy không khó đoán ra tán ô này hẳn là một kiện pháp bảo chuyên môn che đậy khí tức.
Lúc Từ Ngôn đi tới sau núi có nhìn thấy tông chủ đang ra mệnh lệnh gì đó với năm trăm Kim Đan.
Sau khi Triệu Thiên Hoành đến thì đã ném Từ Ngôn vào trong đám Trúc Cơ Cửu Phong động, để cho Lương Nghị trông giữ, còn ông ta đi đến cạnh bên tông chủ.
"Chuyện trọng đại, trong Lưỡng Nghi viên không được phân chia Vân Thượng Vân Hạ gì cả. Hai ngàn Trúc Cơ nghe theo mệnh lệnh các ngươi, có thể tùy ý sử dụng. Chuẩn bị khởi hành đi."
Tông chủ Cổ Phan Kỳ dặn dò lần cuối rồi quay người đi xuống chân núi. Trước mặt ông ta là một hang động rất lớn, mặt ngoài cửa hang lập lờ phủ một màn mưa.
Cổ Phan Kỳ đi tới gần màn mưa, sắc mặt cũng trở nên vô cùng ngưng trọng. Ông ta tự mình ra tay, đánh lên mười tám đạo pháp ấn phức tạp. Vầng sáng nhập vào, màn mưa xoáy qua hai bên, hiện ra một vầng sáng xanh mờ mịt bên trong.
Ánh sáng xanh xuất hiện, năm trăm Kim Đan đứng dưới tán ô nhao nhao đứng dậy nhảy vào bên trong hang. Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ theo sát phía sau, tiếp đó là ba trăm đệ tử Cửu Phong động.
Lúc ba trăm đệ tử này đi tới cửa động, trong đám trưởng lão Nguyên Anh có người mở miệng nói ra mấy cái tên. Lập tức trong nhóm có mấy đệ tử Cửu Phong động mừng rỡ như điên lui sang một bên, đứng sau lưng mấy vị trưởng lão Nguyên Anh.
Những đệ tử Trúc Cơ được gọi tên này đều là những môn nhân mà những trưởng lão Nguyên Anh Vân Hạ Phong coi trọng.
Trúc Cơ hậu kỳ thiên phú cực cao như vậy không lâu nữa sẽ có thể tấn cấp lên Kim Đan, thậm chí còn có hi vọng đột phá lên Nguyên Anh. Có điều bởi lệnh điều người đến hóa cảnh hiệp trợ củng cố mười ngọn núi nên Nguyên Anh Vân Hạ Phong không dám nhiều lời. Bây giờ những người này lại bị Triệu Thiên Hoành điều vào Lưỡng Nghi viên mạo hiểm tính mạng, những trưởng lão Nguyên Anh này cũng không làm gì được, chỉ đành để hơn mười môn nhân thiên phú tốt nhất ở lại, những người khác bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
Từ Ngôn cũng nằm trong những đệ tử Cửu Phong động không có cơ hội ở lại. Hắn đứng trước hang động, quay đầu nhìn về phía các cường giả Nguyên Anh tông môn, xác nhận quả thật những người này không nhận ra được mình là đệ tử Trúc Cơ có thiên phú tốt nhất, thậm chí còn tu thành Nguyên Anh bèn thở dài. Dưới ánh nhìn như áp giải phạm nhân của Lương Nghị, hắn đành bất đắc dĩ bước vào bên trong màn sáng xanh.
Từ Ngôn không đi giữa hàng mà đi nép sát mép cửa hang. Trong lúc chui vào màn sáng xanh, hắn đưa tay gãi gãi đầu, một tay nâng lên vung ra đám mây mù ảm đạm vào trong màn mưa.
Kim Đan và Trúc Cơ đều đã vào hang núi cả, thế nhưng vẻ mặt tông chủ Cổ Phan Kỳ không nhẹ nhõm đi mà càng thêm ngưng trọng. Ông ta vung tay lên, chiếc ô khổng lồ tung bay, dựng sau lưng mình như thể đang hiệp trợ trận pháp của Hồng Tâm Vũ củng cố lấy mảnh hóa cảnh không ổn định này.
"Lúc này mà không cách nào thành công, vậy chúng ta không tranh vào nổi mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng trong vòng trăm năm tới được."
Cổ Phan Kỳ chắp hai tay sau lưng đứng dưới màn mưa, trầm giọng nói: "Một ngày này, hi vọng bọn họ có thể đốt sáng được đường băng hỏa Lưỡng Nghi viên. Ba người các ngươi chuẩn bị cho tốt vào."
Cổ Phan Kỳ vừa dứt lời, có ba người bước ra khỏi đám cường giả Nguyên Anh, hai nam một nữ. Cả ba đều mặc áo bào tím, trên người tản ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ.
Trong đó có một thanh niên mặt dài mày dài, gương mặt có nét giống với Triệu Thiên Hoành vài phần. Người thanh niên khác có dáng người thấp hơn, vẻ ngoài bình thường. Còn nữ tử còn lại chừng hai mươi, mặt mày xinh xắn, da trắng nõn. Nàng ta vẫn luôn ngẩng cao đầu mang theo một khí thế đầy ngạo nghễ.
"Như Phong, Thái Hoa, Ngọc Thư, ba người các ngươi nhớ kỹ. Nếu có thể lấy được linh bảo vào tay là điều tốt, nếu không lấy được thì thôi, tuyệt đối không chọc giận hai vị trưởng lão."
Cổ Phan Kỳ quay người lại dặn dò ba thiên kiêu chân chính của Địa Kiếm tông kia: "Dù cho không giành được mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng thì Địa Kiếm tông ta vẫn là Địa Kiếm tông như cũ. Lui lại vạn bước, có thể thấy sau lưng Địa Kiếm tông còn có chủ tông Kiếm Vương điện nữa. Hai vị trưởng lão đang mang trọng đại, các ngươi nên cẩn thận một chút."
Ba vị thanh niên kia lên tiếng tuân mệnh, sau đó đi tới cạnh màn mưa nơi cửa động, mỗi người tự thi triển pháp môn huyền ảo riêng của mình.
Thanh niên tên là Như Phong há mồm phun ra một luồng ánh sáng rơi xuống đất. Luồng sáng biến ảo thành một thanh trường kiếm. Thân kiếm vặn vẹo như con rắn dài đáp xuống mặt đất, hai mặt trái phải thân kiếm trở nên sáng ngời, rồi bành bành hai tiếng mọc ra một đôi chân dài. Tiếp đó là hai cánh tay từ phần chuôi kiếm cũng vươn ra. Sau đó hai tay vòng lên cầm lấy phần chuôi kiếm kéo lên, một cái đầu theo đó vươn ra. Thân kiếm lại chớp lóe, lúc hiện ra lại thì đã biến thành một người có vẻ ngoài không khác gì thanh niên vừa mới thi triển bí pháp xong.
"Thân ngoại hóa thân, lấy kiếm làm thân thể. Quả nhiên thiên phú kiếm đạo của Triệu Như Phong trong tông môn không ai sánh bằng." Một vị lão phụ Nguyên Anh gật đầu tán dương, mấy Nguyên Anh chung quanh cũng nhao nhao tán đồng.
Triệu Như Phong xuất thân từ Uẩn Kiếm điện, là thế hệ con cháu dòng chính của Triệu Thiên Hoành, có thiên phú cao đứng đầu Địa Kiếm tông, trăm năm tu luyện đạt tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa người này sở trường về kiếm đạo, thiên phú trong kiếm đạo có thể nói thuộc hạng nhất trong Địa Kiếm tông, đã tu ra được thân kiếm hóa hình cực kỳ hiếm thấy, được xưng tụng là đứng đầu trong ba đại thiên kiêu Địa Kiếm tông.
"Nếu là không ai sánh bằng, sao còn chưa có tên trên Thiên Anh bảng chứ?" có người tán dương nhưng cũng có người gièm pha. Người nói vừa rồi là một lão già, liếc mắt nhìn Triệu Như Phong nói: "Nếu là thiên kiêu thì đã đánh lên được mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng rồi."
"Xếp được vào một trăm thứ hạng đầu đã miễn cưỡng tính là thiên tài rồi. Tóm lại so với mấy lão gia hỏa cảnh giới nhiều năm không cách nào tiến thêm được như chúng ta rõ là mạnh hơn một chút." Lại có người mở miệng nói.
"Nếu Triệu Như Phong đạt được linh bảo, hẳn sẽ dễ dàng sát nhập vào mười thứ hạng đầu."
"Chưa chắc, mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng chính là mười thứ hạng đầu trong tổng số mấy vạn Nguyên Anh Nhân tộc đấy, nào có dễ dàng như vậy. Nằm trong vị trí mười thứ hạng đầu có ai không mang tuyệt kỹ trên người. Lại nói Hóa Thần nào có thể thúc giục ra được uy lực linh bảo, dù cho Nguyên Anh đỉnh phong mới miễn cưỡng vận dụng được, uy lực triển khai ra cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Hơn mười vị cường giả Nguyên Anh Địa Kiếm tông bắt đầu chia ra làm hai phái đàm luận với nhau. Bên Vân Thượng Phong tán thưởng có thừa với Triệu Như Phong, còn người bên Vân Hạ Phong lại xì mũi coi thường.
Lúc này nữ tử tên là Thái Hoa cũng đã hội tụ ra đầy đủ linh lực. Bên ngoài thân nàng ta xuất hiện một mảng nước xanh biếc ngưng tụ lại, không ngừng biến đổi hình dạng, lúc tròn lúc vuông, còn xen lẫn cả tiếng nước chảy rào rào hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng nước dần dần chuyển sang tiếng chảy xiết, mảng nước bắt đầu co rút lại, rồi dính sát bên ngoài thân nàng ta như thể một bộ quần áo bằng nước. Một khắc sau, gợn nước bắt đầu tản ra. Nữ tử Thái Hoa như phân chia thành hai phần cơ thể giống nhau như đúc, không chỉ giống vẻ ngoài mà còn giống nhau cả về quần áo, kể cả cái khí thế hơi hơi ngửa đầu ngạo nghễ cũng giống nhau như một!
"Huyễn Thủy phân thân, tuyệt học của Ngũ Hành điện. Triệu Như Phong là người đứng đầu kiếm đạo Địa Kiếm tông, còn về thuật pháp Ngũ Hành thì phải nói Phong Thái Hoa mới là thiên kiêu chân chính." Lão phụ lúc trước hết sức hài lòng gật đầu nói. Lời tán thưởng này không hề keo kiệt, hơn nữa trên mặt bà ta cũng hiện rõ vẻ tự hào.
Phong Thái Hoa thuộc về Ngũ Hành điện của Vân Thượng Phong, có một thân pháp thuật Ngũ Hành xuất thần nhập hóa, ngưng tụ ra được Huyễn Thủy phân thân nói rõ tạo nghệ trên pháp thuật Thủy hệ của nàng ta đã đạt tới trình độ Nguyên Anh đỉnh phong. Tuyệt đại đa số tu sĩ Nguyên Anh căn bản không thể thi triển ra được phân thân như vậy. Phong Thái Hoa người này đứng hạng thứ hai trong ba đại thiên kiêu Địa Kiếm tông. Cả hai đại thiên kiêu này đều nằm trong một trăm hạng đầu trên Thiên Anh bảng.
Thi triển ra phân thân biểu thị hai thiên kiêu này chuẩn bị đi vào hang động, tiến đến Lưỡng Nghi viên.
Người ngoài không biết được, Băng Nhai bí cảnh nơi này không chỉ là hóa cảnh bất ổn mà còn là một khu vực cơ mật của Địa Kiếm tông, có mức độ hiểm ác không thua gì hiểm địa cấp một!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...