Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Từ Ngôn theo ba trăm Trúc Cơ đi sâu vào trong khe núi, không lâu sau cả đoàn đã tới được ngọn núi đầu tiên.
Dưới chân núi là cả ngàn tu sĩ Trúc Cơ ngồi xếp bằng, người nào người nấy sắc mặt nhợt nhạt, mỏi mệt cực độ. Trên đỉnh đầu những người này lơ lửng một cái mâm tròn cổ quái chừng mười trượng làm bằng đồng xanh. Bề mặt khắc trận văn phức tạp, li ti chằng chịt.
Các đệ tử đầy mỏi mệt vẫn cắn răng kiên trì đánh ra từng đạo linh khí ảm đạm. Chung quanh mâm tròn còn có ba tu sĩ Kim Đan với vẻ mặt ngưng trọng, hẳn là những người chịu trách nhiệm trông coi mâm tròn.
Mỗi khi có linh khí chui vào, trận văn trên mâm tròn lại sáng lên một chút, từ dưới nhìn lên lúc sáng lúc tối. Theo đó là từng đợt khí tức huyền ảo từ mâm tròn phát ra bao phủ cả ngọn núi rạn nứt.
"Đại trận..."
Lúc đi ngang qua ngọn núi cao đầu tiên này, đáy mắt Từ Ngôn chợt hiện lên một tia sáng trắng. Dựa vào Tiên Mi Quỷ Nhãn, hắn có thể nhìn thấy được luồng khí tức khổng lồ trên mâm tròn.
Khí tức trên mâm tròn có dạng hình trụ, tổng cộng ba mươi sáu đạo liên kết với những ngọn núi phía sau, như đang chèo chống bảo hộ ngọn núi cao này không bị rạn nứt vỡ vụn ra.
"Minh Vân tước, núi thứ mười, Lưỡng Nghi viên... Xem ra Địa Kiếm tông toan tính không ít a. Vị đại trưởng lão kia là ai đây? Chẳng lẽ Địa Kiếm tông có cường giả Hóa Thần bị nhốt trong bí cảnh này?"
Vừa đi Từ Ngôn vừa đang thầm tính toán.
Người khác không nghe thấy Nguyên Anh mặt dài kia nói gì nhưng Từ Ngôn đi cuối đội ngũ, thính giác cực nhạy cho nên hắn có thể nghe ra rõ ràng.
Cảnh giới Nguyên Anh vốn dĩ có nhục thân rất mạnh mẽ, chưa kể lục giác ngũ cảm của Từ Ngôn còn vượt xa hơn hẳn Nguyên Anh ở Chân Võ giới.
Từ lúc bị đưa lên thuyền lớn cho tới lúc đi vào bí cảnh này, Từ Ngôn cũng đã đoán được đại khái mảnh không gian này hẳn là một nơi bế quan của cường giả Địa Kiếm tông nào đó. Bởi Huyền Băng nhai nằm ngay sau dãy núi Đằng Vân, nằm trong sơn môn Địa Kiếm tông, không có khả năng có hiểm địa.
Hóa cảnh cực lớn cỡ này tất nhiên phải từ tay cường giả mà ra. Thành lập được Băng Nhai bí cảnh có lẽ chính là vị Đại trưởng lão mà Nguyên Anh mặt dài kia đề cập đến.
"Đến tông chủ Địa Kiếm tông còn tới đây, là đang tìm thứ gì đây? Không lẽ là tìm vị đại trưởng lão kia sao? Chẳng lẽ Đại trưởng lão bị vây khốn ở nơi này?"
Từ Ngôn chỉ có thể đoán được như vậy bởi manh mối hiện có quá ít. Đội ngũ vẫn tiếp tục tiến lên, vượt qua ngọn núi thứ hai.
Dưới chân ngọn núi thứ hai cũng tương tự như ở ngọn núi thứ nhất, cũng có cả ngàn đệ tử Trúc Cơ, trên đầu mấy đệ tử này cũng có một cái mâm tròn cực lớn.
Từ ngọn núi thứ ba trở đi, Từ Ngôn đã nhìn thấy được thi thể.
Tổng cộng có hơn mười thi thể ngay dưới chân ngọn núi thứ ba này, mà đệ tử Trúc Cơ nơi này không chỉ mỏi mệt muôn phần còn mang theo cả vẻ hoảng sợ.
Dưới mâm tròn hai ngọn núi phía trước chỉ có ba tu sĩ Kim Đan, ngọn núi thứ ba lại có đến sáu Kim Đan. Thi thể gục ngay gần mâm tròn. Vết thương trên thi thể rất cổ quái, phần lớn là thẳng tắp từ trên xuống như bị thứ vũ khí sắc bén chém chết, thậm chí còn có cả tay chân rơi rụng lả tả. Không có thi thể nào hoàn chỉnh cả, nhìn mà giật mình.
Càng đi sâu vào bên trong, đệ tử Địa Kiếm tông chết dưới chân núi cao càng ngày càng nhiều. Đến ngọn núi thứ chín thì đã có tới hơn một trăm thi thể!
Hơn nữa một trăm thi thể này còn bị tàn phá khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi. Hơn nửa người như thể bị biến mất, chỉ còn lại những mẩu nhỏ hài cốt sót lại.
Đến ngọn núi thứ chín, bước chân hai huynh đệ Lương Triết cũng đã chậm chạp lại. Hai người dốc sức liều mạng thúc giục linh thức, chỉ cần có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, xác định không có nguy hiểm gì mới đi tiếp.
"Còn chưa tới ngọn núi thứ mười đã chết nhiều người vậy rồi, xem ra Băng Nhai bí cảnh quả thật hung hiểm." Có người trong hàng Ba trăm đệ tử thấp giọng nói. Những đệ tử Cửu Phong động này đã sớm thúc dục Minh Vân tước, ngoài thân mỗi người đều có một tầng mây mù nhàn nhạt hộ thể.
"Mọi người cẩn thận, đồng môn Trúc Cơ chết mất hẳn là do vết rách không gian đột nhiên xuất hiện tạo thành." Một đệ tử có vẻ lớn tuổi hơn lên tiếng nhắc nhở. Những người khác nhao nhao gật đầu đồng ý.
Lướt qua ngọn núi thứ chín, một ngọn núi cực kỳ to lớn xuất hiện xa xa, lớn hơn cả chín ngọn núi đầu cộng lại. Hơn nữa ngọn núi này nhìn từ xa đầy vẻ mông lung, khi có khi không, mang đầy vẻ không chân thật.
Như thể ảo ảnh.
"Núi thứ mười..." Bước chân Lương Triết đi về ngọn núi cuối cùng càng trở nên nặng nề, ngữ khí cũng càng thêm trầm thấp.
"Có thêm ba trăm môn nhân này, ngọn núi thứ mười mới có thể củng cố được. Đại ca, sau khi đến Lưỡng Nghi viên xong chúng ta cũng phải nhanh chân lên, chậm chân không khéo không trở ra được." Lương Nghị không mở miệng nói mà truyền âm nói chuyện với huynh trưởng mình. Đối phương không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đoàn người trầm mặc đi về phía trước, dần dần cũng đến gần ngọn núi cuối cùng. Bốn phía lặng ngắt như tờ, đỉnh đầu càng thêm oi bức, mặt băng dưới chân xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan, có điều lại nhanh chóng bị đóng băng lại.
Càng đến gần ngọn núi thứ mười, Từ Ngôn càng cảm nhận một loại cảm giác quái dị như thể trong bí cảnh này đang có hai lực lượng đang tranh đấu lẫn nhau, lại ức chế lẫn nhau, người này không thể làm gì người kia được.
Trên nóng dưới lạnh, lực lượng cực hạn dễ dàng khiến hóa cảnh vỡ nát. Điểm này Từ Ngôn cũng hiểu rõ.
"Rốt cuộc đây là nơi nào, làm sao mà càng ngày càng âm trầm vậy? Ta nóng quá, dưới chân lại đông cứng rồi, cứ thế này chỉ sợ chịu không nổi nữa." Phí Tài bên cạnh Từ Ngôn nhỏ giọng oán trách.
"Bí cảnh Địa Kiếm tông là nơi đơn giản được sao? Đừng nói nữa, đã tới rồi thì cố mà nghe theo ý trời đi."
Có thể nói Vương Chiêu đã nhìn thông. Dù sao tu vi nàng cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, cao hơn Phí Tài mới Trúc Cơ sơ kỳ nhiều, chênh lệch cảnh giới trong hoàn cảnh ác liệt này mới thể hiện rõ năng lực thích ứng khác hẳn nhau.
Cả đoàn cứ đi tới, nhanh chóng đến được ngọn núi thứ mười. Bỗng nhiên bên cạnh Vương Chiêu chợt vang lên tiếng vù vù cực kỳ nhỏ như thể tiếng ruồi muỗi vo ve.
Vương Chiêu không chú ý tới tiếng vang khẽ này. Đúng lúc Từ Ngôn thấp giọng nói: "Ở trong ngọn núi thứ mười này đều là người của Địa Kiếm tông, không có kẻ thù bên ngoài, nguy hiểm chỉ đến từ không gian hỗn loạn trong hóa cảnh này. Đại sư tỷ, ngươi nên chú ý tiếng động bên người chứ đừng dùng thị lực quan sát."
Nói xong Từ Ngôn đưa tay kéo Vương Chiêu qua một bên. Vừa lúc vị đại sư tỷ này lảo đảo dựa vào người Từ Ngôn thì bên cạnh đột ngột xuất hiện một tấm màn đen, cắn nuốt toàn bộ khu vực Vương Chiêu vừa đứng lúc nãy.
"Vết rách không gian! Cẩn thận!"
"Rách lớn như vậy? Bí cảnh sắp sửa vỡ nát rồi hay sao?"
"Nhanh tản ra! Nhanh!"
Tấm màn đen đột nhiên xuất hiện đã dậy lên vô số tiếng kinh hô. Lương Triết và Lương Nghị cũng bị dọa đến biến đổi cả sắc mặt, vội hô to mọi người tản ra.
Tấm màn đen vô thanh vô tức xuất hiện như một miếng vải đen, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, tốc độ không nhanh nhưng vừa xẹt qua một tảng nham thạch cao lớn đã khiến tảng nham thạch đó yên ắng biến mất một nửa."
Cảnh tượng kinh khủng như vậy khiến ba trăm đệ tử Trúc Cơ hoảng sợ vô cùng.
Nếu như cẩn thận quan sát có thể thấy tấm màn đen được tạo thành bởi từng dải đen hẹp dài vặn vẹo. Mỗi dải đen dài kia là một vết nứt không gian hóa cảnh. Hàng trăm hàng ngàn vết rách nhỏ di chuyển hợp lại với nhau tạo thành một lỗ hổng vô hình có thể bao phủ cả tu sĩ Kim Đan. Ngoại trừ Nguyên Anh, không ai có thể chống đỡ nổi vết rách không gian hóa cảnh này cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...