Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Chiếc thuyền sắt lớn xuất hiện nơi xa kia chính là chiếc thuyền chở mấy trăm đệ tử rời khỏi tông môn trước đó không lâu. Chỉ là lần này trở về, trên thuyền lại không có lấy một đệ tử Trúc Cơ nào.
"Một chiếc thuyền hỏng thôi mà, có gì đặc biệt đâu chứ? Đợi ta thành Kim Đan rồi nhất định sẽ luyện chế một chiếc lớn hơn, đụng hỏng cái thuyền hỏng đấy!"
Phí Tài tức giận bất bình mắng chửi, có điều lời mắng chửi ấy không được phát ra ngoài bởi thuyền sắt đang bay qua khu cư trú này.
Sợ bị nghe được, Phí Tài vội câm miệng. Dù sao trên kia còn có đến hai cường giả Kim Đan, bị trẻ nhãi xỏ xiên e là không ổn.
Phí Tài không dám mắng thêm nhưng ánh mắt lại mang đầy khinh thường liếc nhìn thuyền lớn đi xa.
Thuyền lớn bay xa, ba người chuẩn bị tìm kiếm vài đồng môn để nghe ngóng tình hình. Vừa đi ra ngoài, thuyền sắt lớn còn chưa bay xa chợt ngừng lại, sau đó có một người nhảy từ trên thuyền xuống, đứng trước mặt ba người.
"Đệ tử mới nhập môn? Tu vi Trúc Cơ bái nhập tông môn, đã nghiệm chứng thân phận chưa? Mấy gia hỏa Kiếm Môn viện có đang lười biếng quá không vậy?" Người đến lại chính là Lương Nghị, đệ đệ trong hai huynh đệ Lương gia.
"Đã ghi chép thân phận. Chúng ta xuất thân từ đảo Lâm Uyên, cha ta là bạn cũ với Hồng trưởng lão." Vương Chiêu nhận thấy đối phương lai giả bất thiện, Ngô Hạo sư huynh lại đi khỏi tông môn. Cô nàng không dám nhiều lời, vội nói ra thân phận.
"Người của Bách đảo?" Lương Nghị ngẩn người, sau đó mặt hiện đầy vẻ xem thường nói: "Tán tu Hải ngoại chỉ giỏi dã man. Đám man nhân các ngươi bái nhập Địa Kiếm tông ta định học trộm nghề chứ gì?"
"Chúng ta không trộm nghề! Chúng ta là đệ tử Địa Kiếm tông, chẳng qua xuất thân là ở đảo Lâm Uyên mà thôi!" thấy đối phương nói năng quá phận, Phí Tài không nghe lọt tai bèn bất bình nói.
"Vì xuất thân các ngươi là ở hải đảo nên ta mới nói các ngươi trộm nghề!" Sắc mặt Lương Nghị trầm xuống, uy áp toàn thân ầm ầm tản ra, ép xuống Phí Tài đến không đứng thẳng nổi.
"Chó hoang ăn bao nhiêu cũng không đủ, sói hoang nuôi bấy nhiêu vẫn không thuần. Chỉ là một lũ sói con, hừ!"
Thật ra đa phần cường giả Nguyên Anh và Kim Đan trong đại tông môn Tây Châu Vực đều ít nhiều có thành kiến với tu sĩ bách đảo. Nguyên do lại rất đơn giản, tu sĩ bách đảo vô cùng đoàn kết, hơn nữa lại không bao giờ quên xuất thân của mình. Với kẻ tu vi bình bình thì không nói, chỉ cần có kẻ nào xuất chúng hơn người thì vinh quang mang lại không được dành cho tông môn, mà lại dành hết cho cố hương tu sĩ bách đảo.
Kỳ thật những tu sĩ bách đảo luôn cho mình là người của hải đảo, rất khó dung nhập thật sự với tất cả đại tông môn Tây Châu Vực. Đều này Vương Chiêu không biết, Phí Tài cũng không biết nhưng Từ Ngôn có thể lờ mờ nhìn ra vài phần.
Từ Ngôn phát giác phiền toái đã đến, bởi phần ấn tượng ác liệt từ đối phương dành cho ba người bọn họ lại đến từ việc huynh đệ Lương Nghị không vừa mắt với Ngô Hạo.
Để tránh phiền toái không cần thiết, hắn tiến lên một bước, chắp tay nói với Lương Nghị: "Trưởng lão, chúng ta bái nhập Địa Kiếm tông nhằm mở mang hiểu biết về tông môn khổng lồ hàng đầu một phen. Nếu có cơ hội, chúng ta cũng muốn tu tập công pháp cao thâm của tông môn hàng đầu một lần. Chúng ta đến đây là nhằm học hỏi thêm kinh nghiệm."
Từ Ngôn vô cùng thành khẩn, ngữ khí cung kính, lời nói vòng vo, hơn nữa tư thái vô cùng khiêm nhường đã đủ cho đối phương phần mặt mũi. Không nghĩ tới đối phương nghe thấy xong, chỉ phá lên cười.
"Học hỏi thêm kinh nghiệm? Ha ha ha, hóa ra các ngươi là hòa thượng à (*), xem ra trong lũ sói con này còn có cả chó hoang. Tiểu tử, ngươi muốn làm sói, hay muốn làm chó hoang đây?"
(Phần này Từ Ngôn ý nói "thủ kinh nhi lai" = đến đây học hỏi thêm kinh nghiệm. Nhưng đối phương lại bẻ nghĩa "thủ kinh nhi lai" = đến đây thỉnh kinh)
Lương Nghị càng nói càng khó nghe. Oán hận giữa gã và Ngô Hạo chất chứa rất sâu, cho nên làm sao có sắc mặt tốt với đám đệ tử tông môn do Ngô Hạo mang đến được?
Lương Nghị như cười mà không phải cười nhìn Từ Ngôn, lạnh lùng bảo: "Hôm nay bản chấp sự cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi làm chó, ta có thể làm chủ cho ngươi trở thành đệ tử Vân Thượng Phong."
Quả nhiên Lương Nghị là người của Vân Thượng Phong. Từ Ngôn lại không nói gì, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng trở nên cung kính ôn hòa, vô cùng chất phác.
Mặt mũi đã cho đi, bậc thang cũng đã đưa tới, Từ Ngôn mới đến Địa Kiếm tông nên không muốn gây chuyện, thế nhưng ác nhân đã cố tình đến, hắn có muốn tránh cũng không thoát được.
"Nghĩ kỹ chưa? Ta không có kiên nhẫn chờ ngươi cân nhắc. Trả lời ta ngay bây giờ." mặt mày Lương Nghị âm trầm nhìn Từ Ngôn chằm chằm, tư thế như thể chỉ cần một lời không hợp sẽ ra tay.
"Loài vật như chó hoang kia, suốt ngày sủa bậy bốn phía, không biết ngày nào sẽ bị người ta đánh chết. Ta cứ nên làm sói đi vậy." Từ Ngôn chất phác cười cười nói: "Ít nhất sói cũng không sủa bậy."
"Chung qui vẫn cứ là sói, vậy tùy ngươi."
Lương Nghị không bất ngờ. Gã đã gặp nhiều tán tu quật cường kiểu này, cho nên chỉ nghiêm sắc mặt trầm giọng nói: "Đệ tử Địa Kiếm tông nghe lệnh! Tiếp nhận mệnh lệnh tông chủ, sai phái đệ tử Trúc Cơ tiến về Huyền Băng nhai. Ba người các ngươi lập tức theo ta đi ngay, không được trì hoãn, làm hại đại sự, tuân thủ môn quy!"
Lệnh của Tông chủ, đệ tử Địa Kiếm tông không người dám từ chối. Hai người Vương Chiêu và Phí Tài không nghĩ tới cảnh Lương Nghị mang lệnh tông chủ ra, cả hai sững người rồi chuyển sang giận dữ.
Hóa ra Lương Nghị phụng mệnh sai phái môn nhân Trúc Cơ. Tuy không hiểu có chuyện gì, nhưng lần này gã lại lấy thế đè người, ba người Vương Chiêu mới nhập môn lại không cách nào phản bác được. Dù sao đã là đệ tử Địa Kiếm tông, vậy bắt buộc phải nghe theo sai phái của tông môn.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người! Từ Ngôn rất tán thưởng, còn cảm thấy cần phải rửa mắt nhìn tên Lương Nghị đối diện này một chút.
Có thể làm cho Từ Ngôn rửa mắt mà nhìn, cũng không phải là hạng tâm cơ sắc sảo hơn người, càng không phải là dạng thiên kiêu tuấn kiệt một trang, mà là người chết.
Vừa tới Địa Kiếm tông đã gặp ngay một tên gia hỏa muốn chết! Ngoài kinh ngạc ra, Từ Ngôn còn rất cảm thán với vận khí bản thân mình.
Từ lúc rời khỏi thế giới trong bình, vận khí của hắn vẫn luôn không tốt. Hẳn là ở Chân Võ giới này hắn đã bị thiếu mất vật gì đó hấp thụ vận rủi, hay thiếu mất một vài nhân vật hội tụ vận rủi rồi.
Hai chấp sự Kim Đan dựa vào lệnh tông chủ sai phái đi, ba người Từ Ngôn không cách nào bất tuân lệnh được, đành phải bất đắc dĩ đi lên thuyền sắt lớn. Sau đó chiếc thuyền này bắt đầu bay đi tới khu cư trú khác của đệ tử tông môn.
Khác với nơi ở của ba người Từ Ngôn, địa vực kế tiếp mà thuyền lớn đi tới lại đầy những sơn động với chín ngọn núi vờn quanh. Hơn nữa bên ngoài mỗi hang động còn có ánh hào quang mờ mờ, có lẽ có tồn tại trận pháp.
Đến khu vực Cửu phong này còn có thể cảm nhận được linh khí chung quanh càng thêm nồng đậm, còn sơn động nhìn như bình thường kia lại là từng tòa động phủ.
Cửu Phong động, một phúc địa trong Địa Kiếm tông.
Cái gọi là phúc địa, đó chính là chỉ động thiên đấy!
Trong Địa Kiếm tông, chỉ có những đệ tử Trúc Cơ đỉnh phong, hoặc ít nhất phải là Trúc Cơ hậu kỳ trở lên mới được tu luyện trong động phủ như vậy. Đây cũng là nơi bế quan tốt nhất để có thể trùng kích lên Kim Đan.
Có thể tu luyện ở Cửu Phong động thì chỉ có thể là môn nhân Trúc Cơ mà tông môn vô cùng coi trọng. Dù tu vi những môn nhân này chỉ là Trúc Cơ nhưng đa phần họ sẽ nhanh chóng đột phá lên được Kim Đan, thậm chí còn không thiếu những người có thiên phú cực cao có thể một đường trùng kích lên đến Nguyên Anh.
Đại tông môn cỡ như Địa Kiếm tông có thể không coi tu vi Kim Đan vào đâu cả. Số lượng tu sĩ Kim Đan đảm nhiệm chức vị cũng không nhiều, đa số cũng chỉ là chấp sự tông môn hay trưởng lão ngoại sự mà thôi. Chỉ có cường giả Nguyên Anh mới thật sự là hạch tâm của tông môn.
Thuyền sắt mang theo tiếng gió gào thét cùng uy áp Kim Đan đi tới Cửu Phong động. Mấy trăm trận pháp bên ngoài sơn động trên chín ngọn núi đều chấn động lập lòe, sau đó là một loạt đệ tử Trúc Cơ với khí tức thâm hậu nhao nhao đi ra ngoài động.
"Tông chủ có lệnh, điều đệ tử Trúc Cơ tông môn tiến về Huyền Băng nhai. Đệ tử Cửu Phong động dựa theo vị trí sắp xếp của động phủ, những người từ ba trăm trở xuống ra khỏi hàng!"
Lúc này Lương Triết đứng đầu thuyền mở miệng nói. Gã là đại ca của Lương Nghị, tu vi cao hơn Lương Nghị một tầng, đạt tới Kim Đan hậu kỳ. Dưới mệnh lệnh uy nghiêm đó, tuy mặt mày đám đệ tử Cửu Phong động nghe nói đến Huyền Băng nhai đều trở nên biến đổi, thế nhưng vẫn có ba trăm người dựa theo vị trí động phủ mà đi ra ngoài.
Đón ba trăm đệ tử Trúc Cơ rất có cơ hội trùng kích Kim Đan thành công kia lên, thuyền sắt lại quay đầu bay ra khỏi tông môn, nhắm thẳng về phía sâu trong dãy núi Đằng Vân.
Trong lúc Từ Ngôn ngồi trên thuyền, thầm cảm thấy mình quá không may, thì nơi Đại Phổ ở Thiên Nam thuộc thế giới trong bình, quỷ sứ đứng đầu đang ngồi ngay ngắn trên mặt ghế chủ tọa trong một biệt viện bên ngoài kinh thành, tay cầm một quả linh quả cổ quái mà do dự không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...