Cánh cổng ánh sáng xuất hiện, Từ Ngôn bước khỏi Thiên Cơ phủ ra ngoài.
Vừa xuất hiện trong màn gió tuyết, sát ý khắp toàn thân hắn cũng lập tức thu lại, mặt hiện ra vẻ chất phác.
"Bị phát hiện rồi sao? Sao vậy được?"
Từ Ngôn đứng bên ngoài cánh cổng ánh sáng, đưa tay gõ gõ mai cua xanh, lắc đầu lẩm bẩm không tin được. Phía sau lưng, Ngọc Nữ cũng đã đi tới gần.
Ngọc Nữ chắp hai tay sau lưng, đảo ngược đầu Ngọc Nữ kiếm, lạnh nhạt nhìn gã thanh niên đang quay lưng về phía mình, đồng thời tản linh thức ra cảm giác cánh cổng ánh sáng kỳ dị kia. Về phần con cua xanh vẫn chưa đủ tư cách lọt vào mắt bà ta.
"Bảo ngươi chịu khó nằm sát đáy hồ vài ngày không nghe, không cẩn thận gì cả, để người ta phát hiện ra rồi. Nhìn ngươi đi, không biết cường giả Nguyên Anh đều thích ăn thịt cua hả? Lần này ta không cứu được ngươi rồi, tự cầu phúc cho mình đi."
Trách móc cua xanh một lúc, Từ Ngôn mới quay đầu lại cười cười, dáng vẻ đầy chất phác nói: "Tiền bối cứ từ từ mà dùng bữa, tại hạ không quấy rầy. Hấp hay kho thì tùy a!"
Nói xong Từ Ngôn cung kính bước qua bên cạnh Ngọc Nữ, điệu bộ như muốn rời đi xa.
"Muốn đi sao?"
Ngọc Nữ đưa tay ra, Ngọc Kiếm không chút tiếng động chắn ngang trước người Từ Ngôn, chặn đường hắn.
"Muốn đi chứ! Ta chỉ là một tên Trúc Cơ con sâu cái kiến, Ngọc Nữ tiền bối không định đuổi tận giết tuyệt chứ?"
Từ Ngôn lúng túng nặn ra một nụ cười, giang tay ra nói.
"Ngươi rất thú vị, còn dám cò kè mặc cả."
Ngọc Nữ ngẩng mặt lên, mang theo uy nghiêm của một vị vương giả nói: "Biết mình là con sâu cái kiến thì tốt. Trước mặt Nguyên Anh, ngươi thậm chí còn không có tư cách cò kè mặc cả, muốn toàn mạng cũng chỉ nhìn xem tâm tình ta. Tâm tình tốt, ta có thể sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, tâm tình không tốt, ngươi cũng đừng mong còn sống."
"Hiện tại tâm tình Ngọc Nữ tiền bối như thế nào?" Từ Ngôn trợn to hai mắt mang theo đầy kỳ vọng.
"Cũng không tệ lắm, có điều kế tiếp còn phải xem ngươi trả lời thật hay không nữa."
Ngọc Nữ lạnh lùng cười cười, hất cằm nhọn về phía cánh cổng ánh sáng cách đó không xa hỏi: "Bên trong cánh cổng ánh sáng kia ra sao? Có thể ngăn trở linh thức, xem ra cùng loại với hóa cảnh."
"Tiền bối nói đúng, bên trong cánh cổng ánh sáng chính là một nơi hóa cảnh có diện tích khá lớn, có rất nhiều phòng trống, còn có một vườn hoa rộng trồng không ít linh thảo. Hóa cảnh này của ta được gọi là Thiên Cơ phủ." Từ Ngôn thành thật trả lời.
"Hóa cảnh kia từ đâu mà có? Là pháp bảo?" Ngọc Nữ chất vấn.
"Nhặt được đấy, không biết có phải là pháp bảo hay không, dù sao cũng rất khó mở ra. Ta vốn định dùng để tị nạn, ai ngờ vẫn bị truy ra." Từ Ngôn nhíu mày thở dài.
"Yêu linh cua kia là thế nào? Sao ngươi có thể khống chế Yêu linh?"
Ngọc Nữ cũng đại khái nhìn ra được cánh cổng ánh sáng là pháp bảo, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng đã nảy sinh lòng tham. Pháp bảo có thể hình thành hóa cảnh thế này tuyệt đối là thứ trân quý muôn phần, đạt được coi như có thêm được một số tiền của phi nghĩa lớn.
"Nuôi từ nhỏ. Có lần ăn cua hấp, phát hiện trong nồi còn một con vẫn còn sống, cho nên để lại nuôi." Từ Ngôn thành thật đáp.
"Nuôi từ lúc nhỏ sao?" Đôi mắt đẹp của Ngọc Nữ toát lên lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Nuôi được lớn như vậy?"
"Đúng vậy a, càng nuôi càng lớn. Lúc bé chỉ ăn tôm tép, về sau chỉ ăn thịt mà thôi, ăn càng lúc càng nhiều, đến mức ba con trâu cũng không đủ no. Nó càng lúc càng lớn cũng không có gì, chỉ là còn nhìn ta chảy nước miếng khiến ta sợ hãi không dám nuôi nữa, cho nên tặng cho ngươi đó."
Nghe thấy Từ Ngôn rất nghiêm túc kể chuyện, ánh mắt Ngọc Nữ càng lúc càng trừng lớn.
Ngọc Nữ đã gặp nhiều gia hỏa nói hưu nói vượn, nhưng tuyệt nhiên chưa từng nhìn thấy kẻ nói hưu nói vượn lại đầy vẻ thật tình đến vậy.
"Bịa chuyện thú vị lắm đúng không? Ngươi đã không muốn nuôi con cua xanh này thì để ta giúp ngươi vậy!"
Ngọc Nữ bị chọc giận đến tái cả mặt mày, tay phất lên, sáu luồng ánh kiếm gào thét mà đi, vọt tới thẳng cua xanh.
Tiếng kinh hô nổi lên, Từ Ngôn la lên đầy bất lực. Thế nhưng theo tiếng la của hắn, bản thể cua xanh lập tức rút nhỏ lại, tránh đi luồng ánh kiếm rồi bò vào trong ống tay áo của Từ Ngôn.
Thu lấy Tiểu Thanh xong, Từ Ngôn không quay đầu nhìn lại mà vận lực dưới chân, đạp nổ tung lớp tuyết trên mặt đất vọt đi xa. Quả thật hắn đang định bỏ trốn mất dạng.
Việc Từ Ngôn bỏ lại Thiên Cơ phủ rồi bỏ chạy mất dạng khiến Ngọc Nữ sừng sờ cả người.
"Giương đông kích tây, để xem ngươi còn có quỷ kế gì, hừ!" Ngọc Nữ dùng linh thức tập trung vào Từ Ngôn, còn mình ung dung đi tới cánh cổng ánh sáng. Bà ta muốn xác nhận xem món pháp bảo này có cấp bậc gì.
Bởi Ngọc Nữ tự thấy bức ép Từ Ngôn xuất hiện là chuyện quá mức bình thường, hơn nữa bà ta cũng không cần lấy mạng đối phương. Chỉ cần thu món pháp bảo kỳ dị này lại, bà ta sẽ quay người đi bắt Từ Ngôn, ép hỏi ra những cơ mật khác, đến khi đối phương đã không còn có tác dụng gì nữa mới một kiếm giết chết.
Thật sự thì tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ không cách nào khiến cường giả Nguyên Anh hậu kỳ coi trọng được cả, thế nhưng muốn thu hút sự chú ý của cường giả Nguyên Anh lại không có gì khó.
"Chạy mau a! Lão yêu bà giết người rồi!!!"
Từ Ngôn đã đi rất xa, vừa toàn lực bỏ chạy vừa cất cao giọng thét vang. Bởi hắn vận dụng hết sức, lại còn thêm chuyện gió tuyết dãy núi này bị uy áp của Ngọc Nữ chấn nát cả nên tiếng thét của Từ Ngôn đã vang vọng khắp cả dãy núi trống không này.
Ba từ ‘lão yêu bà’ vang vọng khắp cả dãy núi như những mũi dao đâm thẳng vào lòng Ngọc Nữ. Sắc mặt vị tông chủ Kim Ngọc phái này bỗng trầm xuống.
"Muốn chết!"
Ngọc Nữ bèn bỏ qua cánh cổng ánh sáng ngay sát cạnh mình, quay người đuổi theo Từ Ngôn. Hai mắt nổi lên sát ý lạnh như băng.
Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng khiếm khuyết. Trừ phi có thâm cừu đại hận bằng không dù cừu gia có gặp nhau cũng rất ít người lôi khuyết điểm đối phương ra như vậy.
Nhưng Thiên Môn hầu không quản nhiều chuyện như thế. Hắn vừa chạy vừa thét vang ba từ ‘lão yêu bà’, thét đến trời rung đất chuyển, khí thế mười phần. Dù nhìn thì hắn đang chạy trối chết đấy nhưng vẫn cứ có cảm giác ý tứ khiêu khích nhiều hơn hẳn.
Quả thật Từ Ngôn đang cố tình khiêu khích, bởi Phí Tài và Vương Chiêu còn đang ở bên trong Thiên Cơ phủ. Hiện tại hắn lại không có cách nào thu Thiên Cơ phủ lại, mang đi theo người được cả.
Trừ phi có chủ nhân ở bên trong, Thiên Cơ phủ mới thuận theo tâm niệm chủ nhân mà biến hóa lớn nhỏ. Một khi Thiên Cơ phủ có chứa người sống thì chỉ có thể tự động mở rộng cửa, bất động ở nguyên một chỗ không thể nào mang đi được. Cho nên muốn Thiên Cơ phủ không bị ảnh hưởng bởi chiến đấu thì Từ Ngôn cần phải dẫn Ngọc Nữ đi.
"Bảo bối đã để cho ngươi, lão yêu bà ngươi còn đuổi theo làm gì?"
Từ Ngôn vận dụng lực lượng nhục thân, đẩy tốc độ lên nhanh như chớp, miệng vẫn không ngừng nghỉ hoảng sợ la mắng: "Đừng đuổi theo ta nữa! Ta không thích lão thái bà! Ngươi tìm Chân Vô Danh đi, các ngươi mới là trời sinh một cặp a!"
"Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết à! Ngọc Nữ kiếm!"
Ngọc Nữ tức giận đến nổi trận lôi đình. Nhưng dù bà ta có vận dụng toàn lực, trong chốc lát vẫn chưa thể đuổi kịp tên tu sĩ Trúc Cơ phía trước. Tên kia như thể mọc mắt sau lưng, chẳng những có thể quẹo trái quẹo phải mà mỗi lần sắp bị bắt kịp mà còn có thể vận dụng độn pháp chạy ra xa trăm trượng.
Ngọc Nữ tức giận đến phát điên trực tiếp vận dụng kiếm khí, từng đạo kiếm khí xanh ngọc từ bốn phương tám hướng đánh tới, phong kín đường đi của Từ Ngôn, tạo thành một cái lồng giam quây kín bằng ánh kiếm.
Nguyên Anh hậu kỳ ra tay, tuyệt sẽ không lưu lại cho đối thủ đường sống. Hơn trăm luồng ánh kiếm công kích tới khiến dãy núi nổ vang rung trời, tuyết đọng ngàn trượng quanh đó tan vỡ, đất đá vỡ vụn trên mặt đất, bùn đất tung tóe.
Kiếm khí liên tục nổ vang xung quanh Từ Ngôn, có điều lại không oanh kích thẳng vào hắn mà đánh xuống mặt đất dưới chân hắn, biến chỗ đứng của hắn thành một cái đài băng tuyết cao.
Từ Ngôn đưa tay bảo vệ mặt. Trong lúc trăm luồng kiếm khí nổ vang, hắn cũng bóp chặt lấy tấm phù lục lóe lên ánh sét trong tay.
Nơi này đã cách xa Thiên Cơ phủ... Ánh mắt Từ Ngôn bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...