Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Không phải Vương Chiêu cảm thấy ồn ào mà là nàng thấy không khỏe.

Một đường lặn lội từ đảo Lâm Uyên đến Tuyết quốc không chỉ quá dài mà nàng còn một mực phải chú ý an toàn trên đường, lại còn khống chế pháp khí phi hành. Sau khi đến Tuyết quốc, khí hậu thay đổi nên với thân thể vốn mệt mỏi gần cả năm trời lại gặp khí hậu biến đối nên thân thể Vương Chiêu không được khỏe.

Vương Chiêu nằm trong phòng dựa vào đầu giường, sắc mặt đỏ bừng khác thường, mắt đờ đẫn. Đại sư tỷ ngày thường vẫn tràn đầy nhiệt huyết, hiếm hoi lắm đã xuất hiện mặt yếu ớt.

Bàn tay Vương Chiêu đang thò ra để người ta bắt mạch, mắt tò mò nhìn Từ Ngôn đang bắt mạch cho mình, nói: "Không nhìn ra ngươi còn biết y thuật. Ta có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao bệnh được chứ?"

"Mệt mỏi quá độ, tu sĩ cũng sẽ sinh bệnh, chẳng có gì lạ cả. Dù sao chúng ta đều là người không phải là Yêu tộc, nhục thân đa phần yếu ớt."

Từ Ngôn nhấc tay lên, ý bảo đã bắt mạch xong, nói: "Có lẽ Đại sư tỷ nên nghỉ ngơi nhiều ngày nữa mới được. Trên đường đi cô cực khổ nhất, mệt nhọc lại thêm gió rét, nhưng không nghiêm trọng, nuốt linh đan khu hàn vào, ngủ một giấc là không sao."

"Không phải là hàn độc nhập vào cơ thể sao, ta dùng linh khí bức ra là được." Vương Chiêu không quan tâm, định vận chuyển linh khí.

"Làm vậy hàn độc sẽ hết, thế nhưng thân thể của cô sẽ thêm suy yếu. Dưỡng sức đi, đan dược lại không đắt, ta đi mua là được."

Từ Ngôn đứng dậy, bước chân không động, trầm ngâm một chút mới nói: "Chúng ta bị người theo dõi, đảo Bát Lan đã phát tin tức đi."


"Cái gì?" Vương Chiêu nghe nói chợt kinh hãi: "Đi ngay bây giờ, chia binh làm hai đường. Ta chịu trách nhiệm dẫn dụ truy binh."

Nhìn bộ dạng lo lắng của cô nàng, Từ Ngôn lắc đầu khẽ cười nói: "Truy binh được giải quyết rồi, nói cho cô biết mà thôi. Hôm nay sẽ không ai tới tìm các ngươi nữa, có lẽ tạm thời an toàn."

"Ngươi gặp phải người của đảo Bát Lan?" Vương Chiêu lại kinh ngạc.

"Mấy tên tiểu lâu la cảnh giới Trúc Cơ mà thôi, tiện tay diệt trừ ngoài phường thị rồi. Có lẽ bọn hắn được nhận bức vẽ của cô. Ngày mai là tết Phong Tuyết, cô chớ lộ ra. Sau khi hết tết, chúng ta lập tức ra khỏi thành."

Từ Ngôn nói sơ qua những chuyện đã trải qua với Tiểu Thiến ở Bách Thảo các, nhưng tên Kim Đan lông mày trắng đã bị hắn biến thành mấy tên tu sĩ Trúc Cơ.

"Từ sư đệ, ngươi không bị thương chứ?" Vương Chiêu nghe chuyện xảy ra, vội vàng hỏi.

"Ta không sao, chẳng qua có chuyện lớn hơn muốn nhờ sư tỷ giúp đỡ." Từ Ngôn nghiêm mặt nói: "Thật ra tu vi của ta là Trúc Cơ hậu kỳ, không phải Từ Ngôn ta cố ý giấu giếm. Đại sư tỷ biết rõ xuất thân của ta mà, ta cũng là không còn cách nào khác."

"Trúc Cơ hậu kỳ!"

Vương Chiêu sững sờ, chợt nhớ tới thân phận mưu phản đảo Bát Lan của Từ Ngôn, lập tức hiểu ra nói: "Đã biết, ta sẽ gọi đám Phí Tài bọn hắn lại, nói rõ tu vi của Từ sư đệ. Bọn hắn nhất định sẽ hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngươi. Dù trước kia ngươi có thân phận gì, sau này ngươi vẫn là người của đảo Lâm Uyên, là sư đệ của Vương Chiêu ta."


Từ Ngôn gật mạnh đầu, không nhiều lời mà rời khỏi khách sạn, định đi tới cửa hàng bán linh đan mua đan dược khu trừ hàn độc.

"Đại sư tỷ quả là một kẻ cơ bắp. Kẻ nào toàn cơ bắp, kẻ đó chỉ ăn thiệt thòi."

Trên đường đi, Từ Ngôn cười gượng tự nói: "Chẳng qua đa số kẻ cơ bắp đều có vận khí không tệ, hơn nữa còn có thêm người sư đệ như ta, ai dám đụng tới vị đại sư tỷ cô đây?"

Vương Chiêu đối xử với mọi người quá mức chân thành. Không phải cô nàng không có tâm cơ mà với các đồng môn đảo Lâm Uyên, Vương Chiêu sẽ không đề phòng gì cả. Dù là đệ tử nào trên đảo thì nàng cũng đều đối xử chân thành cả.

Những người này chính là bằng hữu tốt nhất, là chiến hữu có thể giao phó sau lưng cho họ trên chiến trường. Chẳng qua với Từ Ngôn mà nói thì chỉ là một loại vướng víu mà hắn không nỡ vứt bỏ mà thôi.

Thật ra chỉ có Lâm Uyên đảo chủ là có ánh nhìn đủ độc.

Có bạn ác phòng thân, quả nhiên không sai! Nếu lần này không có Từ Ngôn, chỉ sợ Vương Chiêu và đám đệ tử đảo Lâm Uyên này chắc chắn rơi vào bàn tay của lão giả lông mày trắng, khó có thể sống sót được.

Mười tám Trúc Cơ cũng khó đấu lại với một Kim Đan. Dù chỉ là Kim Đan sơ kỳ cũng dư sức diệt sạch mười tám tu sĩ Trúc Cơ dễ như trở bàn tay.

Từ Ngôn lại lần nữa đi tới Bách Thảo các. Nếu như đảo Bát Lan chỉ truyền bức họa Vương Chiêu đến thì hẳn không ai nhận ra hắn và đám đệ tử Trúc Cơ khác rồi, hắn cũng không lo bị người đảo Bát Lan nhắm vào.


Đan dược khu trừ hàn độc không đắt, chỉ hai mươi tới ba mươi linh thạch là mua được, có bán ở tầng một Bách Thảo các. Từ Ngôn đang giao ra linh thạch, chờ cầm đan dược đi thì ngoài cửa chợt náo loạn tiếng người hô ngựa hý, còn cả tiếng sấm sét cuồn cuộn, ánh lửa lập loè.

"Có người đang đấu pháp! Mau ra đấy xem."

"Náo động lớn thế này không giống thủ đoạn của cảnh giới Trúc Cơ, không lẽ tu sĩ Kim Đan đang đánh nhau sao?"

"Không chừng là cường giả Nguyên Anh thi đấu. Nhanh lên, đừng cản đường ta, chậm chân không thấy được náo động!"

Tiếng ồn ào ngoài cửa không nhỏ nhưng Từ Ngôn không có tâm tư hóng chuyện. Hắn chưa cầm được đan dược đã bị đám người đùn đẩy ra ngoài.

Mấy trăm người ào ào tuôn ra khỏi Bách Thảo các chỉ để hóng chuyện náo nhiệt, ngoài đường còn thêm nhiều người vây xem nữa, có lẽ có chừng mấy ngàn người vây quanh khiến cửa ra vào Bách Thảo các chật cứng như nêm.

Trên mặt đất giữa hai người là một khúc gỗ tròn chừng ba thước có màu nâu đậm, bên trên có từng vòng tuổi cây. Kỳ lạ là vòng tuổi cây không có màu nâu như thân cây mà là từng vòng đỏ thẫm như máu!

Cây gỗ tròn này an ổn đứng thẳng trên mặt đất, dù hai người có đánh nhau thế nào thì gốc cây vẫn không chút suy suyển.

Nhìn gốc cây tròn kia, hai mắt Từ Ngôn khẽ động.

Theo hắn thấy tu vi hai người kia thấp nhất phải là Kim Đan. Theo lý ác chiến giữa Kim Đan không thể có nhiều người dám vây xem nhiều đến vậy. Bởi đa số nơi này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, một khi bị dính phải kiếm khí của cường giả Kim Đan chắc chắn không chết cũng bị thương.

Từ Ngôn vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn lên, nhìn thấy chút ít bất thường.


Chỉ thấy lấy gốc cây kia làm trung tâm, quanh đó trăm trượng có một vòng bảo hộ phòng ngự hình bán cầu xuất hiện. Bên trên vòng bảo hộ lưu chuyển linh lực cường đại, mỗi khi đao khí kiếm phong của hai người kia va chạm vòng bảo hộ, lập tức sẽ bị trừ khử không còn gì.

"Pháp bảo.... Pháp bảo đặc thù?"

Từ Ngôn tản đi Tiên Mi Quỷ Nhãn, đầy tò mò nhìn gốc cây tròn. Lúc này đã có người kinh hô lên,

"Bách Trượng mộc! Đó là Bách Trượng mộc!"

"Bách Trượng mộc, sinh tử đấu, đây là trận chiến liều chết!"

"Pháp bảo đặc thù Bách Trượng mộc, ít nhất phải cường giả Kim Đan mới dùng được. Trận đánh giữa hai vị cao thủ Kim Đan quả được mở rộng tầm mắt!"

Nghe nói về Bách Trượng mộc, Từ Ngôn càng không khỏi hiếu kỳ, nhìn thêm gốc cây tròn vài lần.

Pháp bảo đặc thù có thể bao phủ phạm vi trăm trượng như vậy hẳn chuyên được luyện chế cho những cừu gia chém giết nhau dùng, không chỉ có thể phân sinh tử trước mắt bao người mà còn không tổn thương đến người vô tội.

Quả nhiên Chân Võ giới rộng lớn mênh mông, chuyện lạ khắp nơi, còn có thể phát minh ra Bách Trượng mộc chuyên dùng cho hình thức trả thù nhau thế này.

Từ Ngôn âm thầm gật đầu cảm khái, không nhìn Bách Trượng mộc thêm nữa. Thứ này không có tác dụng gì với hắn, dù có dốc sức liều mạng thì hắn cũng sẽ không bận tâm chung quanh có náo nhiệt hay không đâu đấy.

Cho nên Từ Ngôn mới cảm thấy, muốn xem náo nhiệt ở tu hành giới này, đặc biệt là hóng nào nhiệt của các cường giả, thế thì đừng nên sợ chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui