Edit: Tiểu Trần
“Ta là Tùy Hỉ!” Đến gần một chút, nam tử cúi đầu nhìn phía Đường Đường, một đôi mắt hẹp dài thâm trầm sắc bén, lóng lánh giống như nước. Đôi mày thẳng che khuất sau lớp tóc mai, sống mũi thẳn tắp làm đôi mắt trông có vẻ ôn nhuận hơn, cho thấy nội tâm quả cảm và kiên nghị của hắn.
“Ta ~ Ta là Tôn Đường Đường!” Trở mình đứng thẳng dậy, vẻ mặt Đường Đường xán lạn cười vươn tay, “Rất hân hạnh được làm quen với anh!”
“Tôn Đường Đường?” Gật gật đầu, Tùy Hỉ bước lui về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười nói: “Cô nương có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
“Tổn thương lòng tự ái, trái tim không thoải mái có tính không?” Len lén quệt quệt miệng, Đường Đường thu lại cánh tay đang cương giữa không trung, cười nói: “Ta rất tốt, không cảm thấy chỗ nào không thoải mái cả!”
Nói xong, Đường Đường nhảy một cái xuống giường, muốn chứng minh mình không nói dối, lại lảo đảo ngã về phía trước một cái, mắt thấy sắp phải thân mật tiếp xúc với mặt đất lần thứ ba – -
“Tôn cô nương cẩn thận!” Một lực lớn đúng lúc đỡ lấy Đường Đường, thanh âm ôn hòa dặn dò của Tùy Hỉ xa xa vang lên, xa – - đến nỗi có điểm nào đó không hợp lẽ thường!
Đứng thẳng người, Đường Đường nhìn Tùy Hỉ cách mình “xa vạn dặm”, không biết có phải vừa rồi là hắn giúp mình hay không!
Nếu đúng là hắn, sao có thể ngắn ngủi trong nháy mắt chạy qua chạy lại? Tôn Ngộ Không a, một cái cân đẩu vân cách xa vạn dặm?
“Ừ ~~ cám ơn. Suy nghĩ một chút, Đường Đường vẫn quyết định nói cảm ơn. Lễ nhiều người không trách, động chút mồm mép không mệt người, huống chi trong phòng này không hề có người khác. (Câu này ám chỉ cảm ơn, tạ ơn nhiều người ta thường không chê, nói cũng không mệt, chị ấy khẳng định là anh ấy giúp vì trong phòng không hề có người khác).
Đặt mông ngồi xuống giường lần nữa, Đường Đường kéo lại đôi giày trượt tuyết bị rớt ra khiến nàng xấu mặt, phát tiết cực độ ảo não đang dâng trào trong lòng.
Nên biết, ấn tượng tốt ban đầu là cực kì quan trọng đối với việc phát triển tình cảm sau này. Nhưng nàng lại cố tình giống như Vương Trùng Dương khi xuất môn, bị một chiếc giày phá hỏng, từ đó về sau rất đen đủi, vô hạn tiền đồ bị chôn vùi! (Vương Trùng Dương (1113 – 1170) là một đạo sỹ sống vào đời nhà Tống. Ông là người sáng lập ra Toàn Chân giáo, là Bắc Tông của Đạo giáo Trung Quốc)
Chỉ là, mất bò mới lo làm chuồng, ai dám nói mọi chuyện sẽ là quá muộn?
Hít sâu một hơi, Đường Dường lấy lại bình tĩnh cầm lấy giày du lịch đi vào rồi bật dậy – -
Lúc này, dùng một tư thế tạo nhã, động tác nhẹ nhàng rơi xuống đất chậm cạp mà lại đầy cảm giác thanh uân, giống như một con chim yến nhỏ đi loanh quanh, max điểm! Chắc chắn là điểm tuyệt đối!
“Ba ba ba ba!” Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Đường Đường kiêu ngạo khẽ hếch cằm, lại chỉ nghe một tiếng “ầm ầm” nổ thật lớn, mỗ Đường nào đó rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bụng đau từng đợt – - hôm nay thật sự bị dọa quá nhiều, không chừng vỡ mật mất!
Buồn cười nhìn Đường Đường một cái, Tùy Hỉ lên giọng nói: “Vào đi!”
“Dạ!” Tiếng nũng nịu truyền đến, Đường Đường lúc này mới chú ý trên tường đá nứt ra một khe nhỏ.
Khe nứt càng lúc càng lớn, có ánh sáng chiếu vào, cuối cùng Đường Đường đã có thể thấy rõ, là cánh cửa.
Vài vị nữ tử bưng bê không ít đồ đi qua cửa mà vào, Đường Đường nhất thời bị kinh diễm mà trừng lớn mắt – -
Váy dài cổ trang thuần một màu, đủ loại kiểu dáng, những búi tóc tinh mỹ, bước đi trên hành lang như có gió mát vờn quanh cạnh người, thổi làn váy của một vị nữ tử nhẹ phiêu, đầy quyến rũ. Đường Đường bỗng nhiên có cảm giác mình giống như một cây cỏ dại chướng mắt không muốn nhìn đến, sinh trưởng dưới chân một mảnh muôn hồng ngàn tía, chờ khi héo rũ sẽ bị mang đi cho heo ăn.
Cau mũi, Đường Đường hiểu được, vừa rồi soái ca không phải vỗ tay vì mình, mà là vì gọi người a?!
“Tôn cô nương thỉnh trước tiên rửa mặt chải đầu một chút!” Thanh âm ôn hòa vang lên, Tùy Hỉ nở nụ cười nhìn Đường Đường đang ngây ngốc. Không nghĩ tới nữ nhân ngắm nữ nhân cũng có thể ngắm đến si mê như thế, có vẻ như háo sắc đến choáng váng cả đầu rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...