Edit: Trần
“Quay về điện!” Tiếng nói quen thuộc truyền qua bức tường người, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo trầm lặng trước nay chưa từng có, nhưng Đường Đường lại nghe được trong đó sự thống khổ, cơ hồ mỗi một chữ nói ra đều phải cố gắng nhẫn nhịn hết sự thống khổ lại.
Đại thúc, vết thương của chàng nặng thế sao?
Một cơn gió lạnh thổi qua, trong trái tim Đường Đường lạnh lẽo, cảm giác trống rỗng tức thì xâm nhập, như thể lồng ngực đã bị lấy mất trái tim, trống trải đến đau đớn.
“Đại thúc? Đại thúc – -” Hoang mang nhìn đám người, Đường Đường muốn đẩy bọn họ ra, muốn đuổi bọn họ đi, nàng sợ, sợ bị đại thúc quên đi trên vách núi đầy máu đen này, sợ đại thúc quên mang nàng về, quay về đại điện âm u yên lặng như không hề lạnh lẽo kia.
Chỗ đó là – - nhà của nàng!
“Ầm
” Hai đạo hồ quang hiện lên trên không trung, như lưỡi hái của tử thần vô hình chém xuống, Đường Đường sững sờ dừng chân, nhìn hai lưỡi đao trước mắt.
Máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, như thể hai vầng trăng lưỡi liềm đang nhỏ máu, là Tùy Hỉ, dùng tay không bắt lấy hai lưỡi đao sáng loáng kia.
“Vì sao ngăn ta lại?” Nhấc đôi lưỡi đao ra, Bỉ A thoát khỏi sự trói buộc của Tùy Hỉ.
“Nàng là người của Vương!” Đôi thủy mâu trầm mặc, Tùy Hỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Bỉ A.
“Nàng khiến cho tâm huyết ngàn năm của Vương bị hủy hoại trong chốc lát, thiếu chút nữa hại chết vương!” Vì quá kích động, thân hình Bỉ A lung lay một chút, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhắm mắt thở dài một hơi thật sâu, Tùy Hỉ mở mắt ra, đôi thủy mâu đông lạnh lại, không còn sự ấm áp như xưa: “Vậy đuổi nàng đi!”
Quai hàm cương cứng như đá, Tùy Hỉ không nhìn vẻ mặt hoảng loạn và đau xót của Đường Đường, chỉ dùng vẻ mặt giải quyết việc chung nói: “Vương đã hạ lệnh, đuổi hết chúng sinh tam giới, không được tranh chấp nữa.”
“Lệnh của Vương? Đại thúc ra lệnh khi nào, vì sao ta không nghe thấy?” Vội vàng nhìn về phía sau Tùy Hỉ, ma chúng sớm đa thối lui, ngay cả tiên chúng và binh lính nhân giới đã không còn thấy tăm hơi.
Núi đá đen sì vẫn còn phía trước, nhưng trên đó đã không còn một bóng người.
“Đại thúc đâu?” Nước mắt tuôn rơi, Đường Đường cuối cùng chứng thực suy đoán của mình.
Khi trái tim của nàng không hiểu vì sao trống rỗng, khi nàng đối mặt với sự công kích của Bỉ A, ra tay cứu nàng là Tùy Hỉ mà không phải đại thúc, cõi lòng tan nát của Đường Đường đã có dự cảm – -
Đại thúc, chàng sẽ không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của nàng nữa!
“Cút!” Những tia sáng lạnh lẽo phát ra từ đầu hai lưỡi đao, Bỉ A Đa La điềm nhiên nói: “Cút khỏi Ma giới! Nếu không, ta sẽ giết ngươi!”
“Không, ta không đi!” Quật cường lắc đầu, vẻ mặt Đường Đường nôn nóng, hoảng loạn, còn cả giận dữ.
Nàng còn chưa biết vết thương của đại thúc rốt cuộc nặng thế nào, nàng còn chưa tự mình nói một tiếng xin lỗi với đại thúc, nàng không thể đi, nàng không thể cứ vậy mà đi!
Hai mắt phát lạnh, Bỉ A giơ đôi lưỡi đao, quyết tuyệt chém xuống – -
“Đường Đường!” Một bóng đen hiện lên, trên vách núi chỉ còn một thân ảnh màu tím, lạnh lùng đứng trong gió rét.
Tiếng khóc của Đăng Nô dần dần đi xa, thanh âm của Tùy Hỉ cũng từ xa xa truyền đến, mang theo hoảng loạn và quyết tuyệt: “Ngươi về trước đi, ta tự mình trục xuất Đăng Nô ra khỏi Ma Giới!”
“Hừ!” Nụ cười lạnh nở trên khóe môi diễm lệ, đôi mắt tím của Bỉ A híp lại, thì thào lẩm bẩm: “Hóa ra – - là như thế!”
Cát vàng, hoang mạc, suy bại, thê lương.
Đường Đường ngơ ngác ngồi trên một bãi cát, như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn.
“Đi thôi!” Một bàn tay to lớn đưa tới, đặt hai nén bạc bên người Đường Đường, trên mặt Tùy Hỉ hoàn toàn không có ý cười, chỉ có thâm trầm ngưng trọng.
“Vương hạ lệnh, trước hừng đông, nếu còn một chúng sinh tam giới nào còn chưa rời khỏi địa phận Ma giới, giết hết không tha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...