Nhất Mực Cưng Chiều


Lục Văn đã sớm chuẩn bị hai bộ lễ phục mới rồi đứng chờ sẵn ở cửa, một vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn thấy anh ta thản nhiên không hề lo lắng gì thì có chút tò mò.
“Thư ký Lục, lúc nãy… hình như Kiều tổng đang giận dữ lắm, còn ra lệnh không ai được đến làm phiền.

Cái đó… phu nhân sẽ không có việc gì chứ?”
Vốn dĩ nguyên tắc đầu tiên của vệ sĩ chính là tuyệt đối trung thành và phục tùng mệnh lệnh, không được phép thắc mắc chuyện riêng của chủ nhân.
Nhưng nghĩ tình vệ sĩ này là người mới, hơn nữa còn có lòng nghĩ tới Thẩm Tư Thần, Lục Văn mới thiện chí nhắc nhở cậu ta.
“Chuyện riêng của Kiều tổng cậu không cần phải thắc mắc, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Còn về Kiều phu nhân… tôi nghĩ dù Kiều tổng có nổi giận với cả thế giới cũng sẽ dành lại phần dịu dàng duy nhất cuối cùng cho cậu ấy.”
Lục Văn đọc tin nhắn Kiều Cảnh Nam vừa nhắn trong điện thoại, vỗ vai cậu vệ sĩ khuyên một câu rồi mới mở cửa bước vào trong, “Cậu nên nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay, hãy trân trọng công việc mà rất khó mới có được này, có rất nhiều người mơ ước được thay thế vị trí của cậu đấy.”
“Tôi đã hiểu, cảm ơn thư ký Lục chỉ điểm.”

Sau khi Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần đổi lễ phục, buổi tiệc sau hôn lễ đã diễn ra được quá nửa, Thẩm Tư Thần được hắn dìu xuống sảnh tiệc, mọi người đều có ý tứ không dám nhìn thẳng vào cậu, dù rằng cậu là nam nhưng cũng là người bên cạnh Kiều Cảnh Nam, phép lịch sự tối thiểu này bọn họ cũng cần phải giữ.
Liễu San San đang cùng nhóm bạn nâng chén vui vẻ, Trương Tống Lâm luôn đi theo túc trực phía sau cô dâu của mình, Âu Tĩnh Siêu thì lại đang chân chó lấy lòng Trác Phong ở một góc.
Kiều Cảnh Nam đưa Thẩm Tư Thần đến chỗ Trác Phong ngồi, sau đó ra hiệu cho Âu Tĩnh Siêu ra ngoài nói chuyện.
Bên ngoài ban công, Kiều Cảnh Nam đứng tựa vào một bên mép tường, ánh mắt phóng qua dòng người hướng về phía thiếu niên đang ngồi ở đằng xa.
“Cậu định giải quyết chuyện của Hàn Vũ Ly thế nào?”
Âu Tĩnh Siêu thở dài trầm ngâm, “Có vẻ như cô ta sẽ không bỏ cuộc, bây giờ thế lực của Hàn gia gần như đã bị cô ta thâu tóm hết, nếu như đối đầu…”
“Tôi không ngại, tôi chỉ muốn biết cậu chọn thế nào?”
Âu thiếu nhìn người bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình, lần đầu tiên anh ta nghiêm túc cảm thấy biết ơn Kiều Cảnh Nam.
“Cho dù trời long đất lở thì tôi vẫn chọn Trác Phong.”
Kiều Cảnh Nam nhìn thiếu niên đằng xa đang cắn miếng bánh ngọt ngon lành, khóe môi khẽ cong lên, “Được, tôi chỉ chờ một câu này của cậu.


Thần Thần bảo tôi phải giúp đỡ thành toàn cho hai người, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, anh vợ à.”
Âu Tĩnh Siêu như bừng tỉnh, “Cái gì, cậu giúp tôi là do Thần Thần nhờ vả thôi đấy à, tình nghĩa anh em chúng ta bao nhiêu năm qua chẳng lẽ…”
Kiều Cảnh Nam gật đầu, “Lời của phu nhân là lớn nhất.”
Âu Tĩnh Siêu xem như đã nhìn thấu con người trước mặt, xem như anh ta đã uổng công cảm động rồi, “Vậy từ nay tôi phải ôm chặt đùi của Thần Thần rồi, em ấy chính là quý nhân của tôi.”
Kiều Cảnh Nam xoay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu ôm cái gì, của ai cơ, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Âu Tĩnh Siêu:??? (chửi thề x1000 lần)
Kiều Cảnh Nam giờ đã không phải Kiều Cảnh Nam mà anh ta từng biết nữa rồi, bây giờ người đứng trước mặt anh ta chỉ là một kẻ si mê Thần Thần đến mức không có thuốc cứu chữa mà thôi.

Đến tối, Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần ra về trước, bởi vì cậu đang mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều, dù sao tiệc kết hôn cũng đông người và ồn ào, hắn cũng không muốn cậu ở lại chỗ này quá lâu.
Liễu San San cũng hiểu cho tình hình sức khỏe của cậu, bảo cậu không cần áy náy, ngày khác bọn họ cùng nhau tụ họp, chỉ có những người thân thiết mới càng vui vẻ hơn.
Âu Tĩnh Siêu ở lại giúp đôi uyên ương kia tiếp đãi bạn bè, cũng không biết là vì quá vui hay trong lòng có nhiều tâm sự mà uống nhiều đến nổi nằm bẹp trong một góc không dậy nổi.
Vệ sĩ muốn mang anh ta lên phòng khách sạn nhưng chỉ đành bất lực, anh ta say đến không biết trời đất nhưng nhất quyết không để cho bất cứ ai chạm vào, mãi đến khi Trác Phong đến dìu anh ta thì anh ta mới ngoan ngoãn khoác lấy vai cậu.
“Tiểu Phong, bọn họ muốn động vào người anh, anh tuyệt đối không cho phép.

Về sau anh chỉ thuộc em, ai cũng không thể động vào anh… Tiểu Phong… anh chỉ có em…”
Vệ sĩ mặt không cảm xúc quay sang hướng khác, lúc cần giả điếc thì nhất định phải giả điếc.
Trác Phong mặt mày lạnh lùng, liếc nhìn bọn họ, “Thiếu gia uống say rồi nên nói linh tinh, tôi đưa cậu ấy lên phòng.”
“Dạ, thư ký Trác.”
Âu Tĩnh Siêu còn muốn vùng vẫy, nhỏ giọng nỉ non, “Anh không có nói linh tinh, anh…”
Trác Phong dứt khoác dùng tay bịt miệng anh ta lại, sau đó nửa dìu nửa kéo người đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Âu Tĩnh Siêu đã vùng ra khỏi tay Trác Phong, sau đó ép sát vào người cậu.

“Sao em lại không tin anh, bây giờ ngoài em ra anh thật sự không chạm vào bất kỳ người nào nữa.”
Trác Phong xoay đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của Âu Tĩnh Siêu, bên trong khuôn mặt lạnh lùng là sự bối rối sắp không che giấu được nữa.
“Anh say rồi, đừng nói linh tinh nữa.”
“Anh không nói linh tinh, anh sẽ chứng minh cho em thấy, từ đầu đến chân của Âu Tĩnh Siêu này chỉ thuộc về một mình em.”
Nói rồi Âu thiếu cúi đầu xuống hôn lấy người trong lòng, một tay nắm chặt lấy tay cậu, một tay vòng ra sau lưng siết lấy vòng eo mảnh khảnh, hai thân thể dán chặt vào nhau.
“Ưm… ư… đừng…”
Trác Phong hoảng loạn vì hành động bất ngờ của hắn, cộng thêm việc hai người đang ở trong thang máy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, tim cậu đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng thở gấp cũng tăng dần.
Cậu càng vùng vẫy Âu Tĩnh Siêu lại càng ôm chặt cậu, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta chìm vào không tìm thấy lối ra.
Cửa thang máy “Ting” một tiếng mở ra, Trác Phong hốt hoảng nhắm chặt mắt lại trốn tránh theo bản năng, cho nên cậu không thấy khóe môi của người đàn ông trước mặt mình cong lên đầy thỏa mãn.
Hắn luồng tay xuống dưới mông cậu, xốc cậu lên vác trên vai, không nói không rằng đi một mạch về phòng.
“Âu Tĩnh Siêu, anh mau bỏ em xuống.”
“Em sợ người khác nhìn thấy thì nhỏ tiếng một chút.”
Một câu này của Âu thiếu liền làm cho người trên tay yên tĩnh trở lại, nhưng chỉ một lát sau anh ta lại nghe thấy một âm thanh chứa sự tức giận không hề nhẹ.
“Anh giả vờ say?”
“Tiểu Phong, tôi không say, cho nên những gì tiếp theo đây là chủ ý của tôi, không phải của rượu.

Em phải nhớ cho kỹ.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, căn phòng tối om không hề được bật đèn.
Tiếng sột soạt của quần áo ma sát vào nhau nghe rõ mồn một trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc rên rỉ tràn ra khỏi bờ môi xinh đẹp, lời mật ngọt yêu chiều văng vẳng bên tai, hai cơ thể va chạm nhịp nhàng không ngừng nghỉ, âm thanh ái muội len lỏi khắp mọi ngóc ngách của căn phòng mãi đến tận tờ mờ sáng hôm sau.

Kể từ sau ngày đám cưới Liễu gia diễn ra, bầu trời S thành bắt đầu nổi lên giông bão, mà người khởi xướng không ai khác chính là Kiều Cảnh Nam.
Kiều Thị dốc toàn lực trong tối ngoài sáng công khai đối phó với Hàn gia Tây thành, tin tức chấn động này đã truyền ra khắp giới kinh doanh ở S thành.

Tất cả dự án kinh doanh, đối tác, công trình… mà Hàn gia muốn tham gia đều bị Kiều Thị đoạt về, không quan tâm đó là vụ kinh doanh có lợi nhuận hay không, hoặc là có nằm trong kế hoạch phát triển và định hướng của tập đoàn hay không.
Hành động này chính là thay cho lời tuyên chiến của Kiều Cảnh Nam với Hàn gia, hay nói đúng hơn chính là Hàn Vũ Ly.
Tuy lần trước Hàn Vũ Ly đã cùng Kiều Cảnh Vân và Âu tổng của Âu gia hợp tác lợi ích, nhưng lần này Hàn Vũ Ly động đến Thần Thần thì đó lại là chuyện khác, đây chính là giới hạn của Kiều gia.
Đồng thời Kiều Cảnh Nam cũng muốn giúp Âu Tĩnh Siêu thoát khỏi cuộc hôn nhân thương mại với Hàn gia mà Âu tổng đang cân nhắc.
Trong lúc Kiều Thị và Hàn gia đang xảy ra bất hòa, bên ngoài không ai đoán được nguyên nhân nhưng cũng không ai dại gì nhúng tay vào việc này, bọn họ chỉ yên lặng ở một bên xem long hổ tranh đấu.
Ngay cả Liễu gia, Trương gia và Âu gia cũng không có bất kỳ động thái nào.

Cuộc chiến này giống như là cuộc chiến riêng của hai nhà Kiều - Hàn vậy.
Kiều Cảnh Nam thẳng tay nhắm vào Hàn gia, một mặt chính là trả thù chuyện lần trước Thần Thần bị bắt cóc, hắn vẫn không nghĩ chỉ trừng phạt Hàn Kỳ bấy nhiêu là đủ, cộng thêm chuyện Hàn Vũ Ly muốn khiến Thần Thần bị kích động, và cả chuyện của Âu Tĩnh Siêu, thù cũ nợ mới hắn đều sẽ tính cho rõ ràng.
Trong chuyện này, người vô tội nhất có lẽ chính là… Lục Văn.
Ông chủ của anh ta yêu đương, đám cưới, sinh con đều bắt anh ta tăng ca thì thôi đi, dù sao cũng là chuyện vui.

Lần này đến chuyện đi gây thù chuốc oán cũng bắt anh ta cõng nồi.
Cả tuần nay Lục Văn phải chạy tới chạy lui, vận dụng tất cả nguồn lực trong tay để điều tra các dự án mà Hàn gia đang nhắm tới, sau đó còn phải lên kế hoạch phối hợp cùng với các bộ phận khác giành về tay không sót bất cứ thứ gì, triệt để cắt đứt con đường kinh doanh của họ.
Tiền thì Kiều Thị có thừa, nhưng sức lực của thư ký thì có giới hạn mà! Ông chủ của anh ta chỉ ra một chỉ thị, sau đó… còn không có sau đó, ông chủ thậm chí còn không màng duyệt lại kế hoạch, để một mình anh ta phụ trách tất cả.
Nguyên nhân ấy à, đương nhiên là đang bận yêu đương rồi, nói chính xác hơn chính là bận chăm sóc phu nhân nhà mình.
Giờ ông chủ chẳng tha thiết gì đến chuyện ở tập đoàn nữa, chỉ chăm chăm học cách chăm sóc người mang thai, sau đó chăm chỉ làm một bảo mẫu toàn thời gian.
Ngày nào bị phu nhân bảo đến công ty thì mặt của ông chủ cứ như người bị mất sổ gạo vậy, một chút sức sống cũng không có.
Nghe đâu ông chủ của anh ta còn định không làm tổng giám đốc nữa, chuyển sang ăn cơm mềm, sống dựa vào nhà hàng lẩu của phu nhân.
Đúng là quá dọa người, suy nghĩ của người có tiền đúng là người bình thường không thể hiểu nổi, suy nghĩ của người có tiền lần đầu yêu đương lại càng không thể hiểu nổi.

Bên phía Hàn gia, những ngày qua chẳng khác gì một chiến trường không có tiếng súng.
Tất cả hoạt động đều bị người khác cản chân, nguồn vốn liên tục rót vào nhưng lại bị đóng băng, mỗi ngày trôi qua đều lỗ rất nhiều tiền, ngay cả giá trị cổ phiếu cũng sụt giảm không ít.
Hàn Vũ Ly phải chịu áp lực từ phía cổ đông, đối tác, và cả các trưởng bối của Hàn gia, mỗi ngày cô ta đều bận rộn tìm cách giải quyết, nếu không phải là túc trực ở công ty thì chính là đi đàm phán, tiếp khách… bận đến mức chẳng có thời gian để ngủ.
Vì Kiều Cảnh Nam ra tay bất ngờ, cộng thêm hắn cố ý dốc sức đánh nhanh diệt gọn nên không để cho Hàn Vũ Ly có thời gian để trở mình, tuy rằng Kiều Thị cũng vì vậy mà thiệt hại không ít nhưng suy cho cùng Hàn gia vẫn là bên chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.
Hàn Vũ Ly vẫn chưa chính thức tiếp quản Hàn gia, bao nhiêu ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm vào cô ta, nếu như lần này bởi vì đắc tội với Kiều gia mà khiến cho Hàn gia bị ảnh hưởng lợi ích, cái ghế gia chủ này của cô ta sẽ càng lung lay khó ngồi hơn.

Tình thế mỗi lúc một tệ hơn, nếu Hàn Vũ Ly còn không xoay sở nổi thì e là phải để cho Hàn lão gia ra mặt, nhưng nếu như vậy thì chứng tỏ cô ta không có năng lực quản lý Hàn gia, vậy những gì cô ta cố gắng giành lấy bấy lâu nay kể cả chuyện tính kế Hàn Kỳ cũng sẽ trở thành công cốc.
Đang lúc tình hình rối ren, Hàn Vũ Ly nhận được cuộc gọi từ biệt thự trên đồi nơi mà Hàn Kỳ đang ở.
Bên kia tình hình rất hỗn loạn, có một nhóm người trang bị đầy đủ vũ khí tối tân xông vào biệt thự, kiểm soát hết tất cả hoạt động bên trong, quan trọng hơn chính là… đó đều là thuộc hạ của Hàn Kỳ.
Lúc Hàn Vũ Ly đem người đến, trong ngoài biệt thự đều đã đổi người canh gác, dù cô biết Hàn Kỳ sẽ không ra tay làm hại mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảnh giác, bởi vì dù sao đôi chân của hắn cũng là do chính tay cô phế.
Trong phòng khách, Hàn Kỳ ngồi trên xe lăn, phía sau là Bạch Ân, xung quanh còn có mấy thuộc hạ mang súng bên mình.
Hàn Vũ Ly đảo mắt qua một lược, sau đó ngồi xuống sofa phía đối diện Hàn Kỳ, thản nhiên chào hỏi hắn, “Anh hai, mới có bao lâu không gặp, anh đã khiến em phải nhìn anh bằng ánh mắt khác rồi đó.”
“Câu này phải là anh nói với em mới đúng.”
Mặt cô ta vẫn không hề biến sắc, “Anh hai, nếu như anh muốn tự do, em có thể để anh rời khỏi biệt thự này, nhưng nếu anh muốn giành lại quyền thừa kế… em e là phải khiến anh thất vọng rồi.”
Hàn Kỳ đặt một túi văn kiện lên bàn, đẩy về phía Hàn Vũ Ly, từ tốn nói, “Anh gọi em đến đây là vì có chuyện muốn bàn bạc với em.

Nói đúng hơn là để cho em một đường lui.”
“Đường lui?”
“Đúng vậy, anh biết tình hình gần đây của em, cũng biết nguyên nhân vì sao Kiều Thị lại cố tình đối đầu với Hàn gia vào lúc này.

Chỉ cần em làm theo lời anh, anh có cách hóa giải cục diện hiện tại, hơn nữa còn có thể giúp em ngồi vững trên chiếc ghế gia chủ Hàn gia.”
Hàn Vũ Ly nhìn những thứ trong túi văn kiện, gần như không thể tin vào mắt mình.
“Đây là…”
Hàn Kỳ gật đầu, “Bây giờ phải xem em có muốn thực hiện giao dịch này hay không?”
Cô ta nghi hoặc nhìn hắn, “Anh giúp em thì có ích lợi gì cho anh, nếu như anh dựa vào thứ này để giành lại chức vị gia chủ của Hàn gia thì chắc chắn sẽ nắm trong tay phần thắng.

Anh hai, đây chính là đường lui cuối cùng của anh!”
Hàn Kỳ cụp mi mắt, “Anh muốn dùng nó để chuộc lại lỗi lầm của mình.”
“Anh hai, cậu ta đáng để anh đánh đổi mọi thứ như vậy sao?”
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng thở ra, “Yêu một người, không cần phải tính toán là có đáng hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận