Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Thành Phú Ninh có một nơi hết sức nổi tiếng gọi là Chiếu Nguyệt Phường, nó rõ ràng nằm sát phía tây phồn hoa nhất trong thành, nhưng trong phường lại yên ả tĩnh mịch. Người bên trong phường, hoặc là gia đình giàu sang giấu thê tử nuôi người khác bên ngoài, hoặc là con riêng của gia đình nào đó, số ít còn lại là kỹ nữ. Nử tữ trong thành ngay cả đi ngang qua Chiếu Nguyệt Phường cũng chẳng muốn, nam tử thì thường xuyên quyến luyến ở đây quên mất về nhà, thường thường cả đêm không về.

An Nguyễn Nguyễn không sợ tiến vào Chiếu Nguyệt Phường, nàng đi còn không ít à, chỉ vì trong Chiếu Nguyệt Phường có bạn thân Tân Hồng Đậu mà nàng tình cờ kết giao. Chẳng qua, Tân Hồng Đậu đã không còn ở Chiếu Nguyệt Phường, mà là hoa khôi của Xuân Phong Các.

Lúc nàng biết phải tới Chiếu Nguyệt Phường còn có chút kinh ngạc: “Cố An Chi thế mà rất biết giấu người, khó trách Tâm Nguyệt không biết gì, ngay cả ta cũng bị hình tượng của hắn lừa rồi.”

Vào Chiếu Nguyệt Phường, An Tiểu Tú ở đằng trước dẫn đường, nàng ta nghe vậy nghiêng người quay đầu nói: “Cô nương kia vốn ở Xuân Phong Các, còn chưa treo thẻ bài tiếp khách đã được Vương công tử giới thiệu cho Cố thiếu gia, được Cố thiếu gia nuôi ở Chiếu Nguyệt Phường, đây là chuyện hồi đầu năm.”

An Nguyễn Nguyễn nghe xong thì lạnh giọng hừ một tiếng.

Các nàng một hàng ba người, An Nguyễn Nguyễn vốn đã xinh đẹp, tuy nói tính cách không được người ta ưa thích, nhưng vẫn có nhận thức chung về diện mạo của nàng. An Tiểu Tú tuy là một nha hoàn nhưng cũng thanh tú đáng yêu, lại thêm một Ôn Hạc Hiên khi không nói lời nào cử chỉ tựa như công tử cao quý, người đi đường thấy được luôn quay đầu lại nhìn vài lần.

An Nguyễn Nguyễn đã quen với những cái nhìn này, An Tiểu Tú đi theo nàng từ nhỏ cũng đã sớm thành thói quen, còn Ôn Hạc Hiên khi người khác nhìn mình thì hắn sẽ mỉm cười đáp lại. Sau mấy lần, ngay cả hắn cũng phát hiện điểm bất thường, hắn ngờ vực hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, vì sao bọn họ đều nhìn chúng ta?”

An Nguyễn Nguyễn thuận miệng đáp: “Nhìn dáng vẻ đẹp trai của ngươi.”

“À.” Ôn Hạc Hiên phấn chấn ánh mắt sáng rực, trong chốc lát lại mờ đi mấy phần, “Nhưng không đẹp bằng tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn dừng lại, có chút bất ngờ nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi còn biết nghe lời đấy.”

Tuy rằng Ôn Hạc Hiên nghe không hiểu, nhưng hắn biết đây là khen mình, thế là mỉm cười với An Nguyễn Nguyễn.

An Tiểu Tú vừa đi vừa ló đầu nhìn Ôn Hạc Hiên, nàng ta đi nhanh hai bước tiến đến bên cạnh An Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, Ôn công tử chỗ này…có ổn không?”

“Cần có điều kiện kích hoạt.” Ngày đó An Nguyễn Nguyễn nghe thầy thuốc nói một tràng, tổng kết là “Ta cũng không biết khi nào hắn có thể khôi phục trí nhớ, tất cả đều xem ý trời.”


Có điều loại tình huống này nàng là một người hiện đại có thể đoán được một ít. Ôn Hạc Hiên bị thương ở đầu, trong não có máu bầm, cho nên khi nào máu bầm trong não hắn tan hết thì hắn có thể khôi phục lại bình thường.

Nhưng nàng cũng không thể lấy gạch ném lên đầu Ôn Hạc Hiên, xem thử có giống như đóng trong phim không, đụng đầu lần nữa có thể khôi phục trí nhớ chăng? Lỡ như bị đụng đầu càng ngốc hơn thì sao?

Khi hai người nói chuyện thì đã đi qua một căn lầu nhỏ hai tầng, một người bỗng nhiên lao tới từ bên cạnh, An Tiểu Tú theo bản năng muốn chắn trước mặt An Nguyễn Nguyễn, phát hiện có người nhanh hơn nàng ta một bước.

Nàng ta bất ngờ nhìn thấy Ôn Hạc Hiên, cảm thấy dáng vẻ hung dữ của hắn cũng rất tuấn tú, nghĩ thầm nếu Ôn công tử không mất trí nhớ thì tốt rồi.

Trong lúc An Tiểu Tú suy nghĩ miên man thì An Nguyễn Nguyễn đã thấy rõ người kia. Nàng kéo Ôn Hạc Hiên ra phía sau, cười nói với người kia: “Cô Lan.”

“Tiểu thư.” Diệp Cô Lan chắp tay hành lễ với An Nguyễn Nguyễn. Nàng ta không phải hạ nhân của An phủ, chỉ là được An Nguyễn Nguyễn cứu, nhưng không có chỗ để đi vì thế theo An Nguyễn Nguyễn, vậy nên theo những người khác cùng gọi nàng là tiểu thư.

Nàng ta nhìn Ôn Hạc Hiên, nói: “Cố thiếu gia ở bên trong.”

An Nguyễn Nguyễn liền đi gõ cửa. Chỉ chốc lát sau có một tiểu nha hoàn hơi mở ra cửa hông: “Các ngươi là ai?”

Lúc này An Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra nàng cứ gọi là tiểu thiếp của Cố An Chi, nhưng vẫn chưa biết tên họ của người ta.

An Tiểu Tú thấy tiểu thư nhà mình hiếm khi xấu hổ, nàng ta cười nói: “Chúng ta là người của Cố gia, tới đây tìm thiếu gia nhà chúng ta.”

Nha hoàn kia có phần cảnh giác: “Ở đây không có Cố thiếu gia gì đó, có lẽ các ngươi tìm nhầm rồi.” Nói xong thì định đóng cửa.

Diệp Cô Lan nhét kiếm ở khe cửa rồi nhẹ nhàng dùng sức đẩy ra, tiểu nha hoàn bị ép lùi về sau hai ba bước, kinh hãi nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao vô lễ như vậy!”


An Nguyễn Nguyễn từng bước một tiến vào bên trong, tươi cười dịu dàng nói: “Ta là bạn thân của Cố phu nhân, thay nàng ấy tới gặp muội muội tương lai.”

Tiểu nha hoàn mở to hai mắt, hiển nhiên đã thăm dò về Lâu Tâm Nguyệt: “Cô…cô chính là, chính là người lén lút qua lại với người khác An… Á!”

Tiểu nha hoàn còn chưa nói xong đã bị tát một cái trên mặt, Diệp Cô Lan lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nếu miệng ngươi còn thốt ra lời không hay, ta sẽ cắt miệng ngươi.”

“Cô Lan!” An Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, “Để người ta nói mấy câu cũng chẳng sao, huống chi cũng không phải nàng ta nói trước.”

Diệp Cô Lan nói: “Ta không nghe được thì thôi, nhưng ở trước mặt ta mắng tiểu thư thì không được!”

Ôn Hạc Hiên nhìn tiểu nha hoàn, lại nhìn Diệp Cô Lan, hắn nhỏ giọng hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Lén lút qua lại với người khác là cái gì? Chuyện không tốt ư?”

An Nguyễn Nguyễn sờ đầu hắn, cười hì hì nói: “Cái này không phải kiến thức con nít phải hiểu.”

Ôn Hạc Hiên chớp mắt, nhấn mạnh nói: “Hiên nhi không nhỏ.”

“Ừ, ngươi không nhỏ.” An Nguyễn Nguyễn đáp có lệ, nàng tinh mắt thấy sau tấm màn có bóng người, nàng hô lên “Cô Lan”.

Diệp Cô Lan lướt qua tiểu nha hoàn xông vào sương phòng bên trái, thấy một người đang định trèo ra cửa sổ.

An Nguyễn Nguyễn không nói gì nhìn Cố An Chi bị Diệp Cô Lan lôi ra, nàng nhàn nhã ngồi trên ghế, tươi cười nói: “Cố tỷ phu, huynh nhảy cửa sổ làm gì chứ? Lẽ nào huynh làm ra chuyện gì có lỗi với Tâm Nguyệt, sợ ta đánh huynh sao?” Nàng vừa nói vừa cho An Tiểu Tú một ánh mắt.

An Tiểu Tú bảo Ôn Hạc Hiên trông chừng tiểu nha hoàn, còn mình thì tiến vào trong phòng. Cố An Chi nhìn thấy muốn ngăn cản, lại bị Diệp Cô Lan vung kiếm chặn lại.


Cố An Chi theo phản xạ lùi về sau một bước, chỉnh lại quần áo và tóc tai của mình, hắn ta nói: “Nguyễn Nguyễn, cô làm gì hả?”

An Nguyễn Nguyễn nói đùa: “Bắt kẻ gian dâm ấy.”

Cố An Chi lập tức thay đổi sắc mặt: “Nguyệt nhi bảo cô tới?”

An Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng cái trở nên rất sắc bén. Nàng cầm lấy quả vải trên mâm đựng trái cây bên trái chậm rãi lột vỏ, dáng vẻ tự tại như ở nhà mình: “Huynh không cần sợ hãi. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huynh chỉ nạp thiếp thôi, ta sẽ không đánh huynh, An Nguyễn Nguyễn ta là người văn minh.”

Người văn minh làm sao giống như cô. Cố An Chi rõ ràng không tin lời nàng. Hắn ta cố gắng đứng thẳng, ho một tiếng thử nói: “Việc đó…Nguyễn Nguyễn à, Nguyệt nhi đã nói gì với cô?”

Hắn vừa nói xong lời này thì bên trong chạy ra một người, ôm lấy cánh tay Cố An Chi khóc lóc: “An Chi, có người bắt nạt thiếp.”

An Tiểu Tú đi ra nghe vậy tức giận trừng to mắt tố cáo: “Tiểu thư, nàng ta vu tội người khác, em chưa chạm vào nàng ta.”

An Nguyễn Nguyễn nhét quả vải vào miệng An Tiểu Tú, rồi vừa lấy khăn tay nằm trong thắt lưng nàng ta lau đi chất lỏng trên tay, vừa tới gần xem tiểu thiếp kia. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào rất quyến rũ, dáng vẻ ôm cánh tay Cố An Chi giống như cây liễu yếu ớt đón gió, khiến người ta nhìn thấy mà thương hại.

Tầm mắt nàng dời xuống phía bụng của nàng ta, nơi đó bằng phẳng. Hai tháng quả thật không nhìn ra được gì.

An Nguyễn Nguyễn nhét khăn về cho An Tiểu Tú, nàng đứng dậy đi tới trước mặt nữ tử kia, mỉm cười nói: “Tâm Nguyệt nói với ta, tiểu thiếp sắp vào cửa của tỷ phu đang mang thai, cố ý bảo ta qua đây giúp nàng ta chẩn bệnh, sợ tỷ phu sơ ý không biết làm thế nào chăm sóc phụ nữ có thai.”

Cố An Chi sửng sốt, ánh mắt mang hy vọng hỏi: “Nguyệt nhi thật nói vậy ư? Thiên Thiên, ta đã nói Nguyệt nhi sẽ chấp nhận nàng, nàng ấy rất dịu dàng độ lượng, không phải loại nữ nhân ghen ghét hung hãn. Nàng vào cửa rồi, nhất định sẽ chung sống hòa thuận với nàng ấy.”

“Phải…phải không?” Liễu Thiên Thiên hơi co ro trốn phía sau Cố An Chi, nàng ta rõ ràng sợ An Nguyễn Nguyễn, nhưng thấy được nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Cố An Chi, nàng ta chậm rãi vươn tay ra.

An Nguyễn Nguyễn bắt mạch cho nữ tử kia, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Một tiếng “bốp” vang lên, Cố An Chi bị ăn một bạt tai, nữ tử kia hét lên sợ tới mức trốn dưới bàn.

Tiểu nha hoàn muốn bảo vệ chủ nhân, nhưng bị Ôn Hạc Hiên nhận nhiệm vụ “trông chừng” chặn lại.


Cố An Chi không thể tin được quay đầu lại, đón nhận đôi mắt đầy tức giận của An Nguyễn Nguyễn: “Tâm Nguyệt dịu dàng độ lượng không hung hãn, nhưng ta thì không. Cố An Chi, ngươi đã quên năm đó ngươi đã thề non hẹn biển như thế nào sao? Giờ mới ba năm, ngươi đã có mới nới cũ, ngay cả nghiệt chủng cũng tạo ra rồi.”

“Cô dựa vào gì đánh ta!” Cố An Chi còn oan ức, “Nguyệt nhi đã đồng ý.”

“Nàng ấy đồng ý?” An Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó càng tức giận hơn, “Vì sao nàng ấy đồng ý, trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Lẽ nào ngươi bảo nàng ấy đi làm nữ nhân đố kỵ hung hãn, độc chết nghiệt chủng của Cố gia, giết chết hồ ly tinh của ngươi hả?”

“Tiểu thư!” Ôn Hạc Hiên chưa từng thấy An Nguyễn Nguyễn như vậy, hắn bỏ lại mục tiêu nhiệm vụ của mình bắt lấy tay nàng, giơ tay thuận khí cho nàng, “Tiểu thư đừng tức giận.”

An Nguyễn Nguyễn lòng đầy tức giận, bởi động tác của Ôn Hạc Hiên mà tiêu tan một nửa, khuôn mặt hung dữ dịu xuống. Nàng hỏi Cố An Chi: “Tâm Nguyệt thực sự đồng ý?”

Cố An Chi bị đánh đến nửa nỗi khuôn mặt sưng đỏ lên, trong lòng cũng có tức giận, nhưng hắn nghe không ít về danh tiếng hung ác của An Nguyễn Nguyễn, bên cạnh còn có một Diệp Cô Lan biết dùng kiếm, ngay cả tức giận hắn cũng không dám trút ra, thậm chí còn bắt đầu trách móc thê tử, định chờ sau khi thê tử trở về từ nhà mẹ nhất định sẽ khuyên nàng ấy sau này đừng lui tới với An Nguyễn Nguyễn nữa.

Nhưng hắn ta nhớ tới lời nói của An Nguyễn Nguyễn, lại có chút sững sờ: “Ý cô là Nguyệt nhi không phải thật lòng đồng ý ư?”

An Nguyễn Nguyễn nhìn hắn ta chằm chằm một lát, xác định hắn ta thật sự chưa nghĩ thông suốt, nàng đè nén cơn giận nói: “Nàng ấy đồng ý thế nào?”

“Nguyệt nhi gả vào Cố phủ ba năm không có tin tức gì, phụ thân mẫu thân mỗi ngày đều ép ta, ta không có cách nào khác mới… Ss!” Cố An Chi bị Liễu Thiên Thiêm chạm vào má, hắn ta đau đớn lên tiếng, khoát tay bảo nha hoàn đưa nàng ta xuống, “Nguyệt nhi chỉ hỏi ta một câu, là cha mẹ ép ta, hay là tự ta muốn nạp thiếp.”

An Nguyễn Nguyễn lập tức hiểu ra vì sao Tâm Nguyệt hỏi câu này, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, đã đoán được câu trả lời của Cố An Chi.

Sắc mặt Cố An Chi trở nên điềm đạm: “Ta yêu Nguyệt nhi, không muốn nàng chịu bất cứ uất ức nào. Nhưng tội bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là lớn nhất, ta vốn định tìm một nữ tử mua vui giúp ta sinh một đứa con. Mà khi Thiên Thiên thực sự mang cốt nhục của ta, trong lòng ta lại…ta, ta muốn có trách nhiệm với nàng ấy.”

An Nguyễn Nguyễn đã giơ tay lên, thấy dáng vẻ cố ý né tránh của Cố An Chi, cuối cùng nàng buông tay xuống: “Vậy ngươi phụ trách với Thiên Thiên của ngươi đi.”

Nàng cảm thấy đã có quyết định, xoay người muốn đi tìm Lâu Tâm Nguyệt nhưng bị Cố An Chi giữ lại hỏi: “Nguyễn Nguyễn, cô tới tìm ta có phải là Tâm Nguyệt nói gì với cô không? Nàng không phải thật lòng đồng ý cho ta nạp thiếp ư?”

An Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn thấy chút hy vọng trong đáy mắt của hắn ta, cuối cùng nàng không thể khống chế tính khí của mình, trở tay cho hắn ta một bạt tai, nhưng cảm thấy vẫn chưa hết giận, nàng lại giơ chân lên đá bụng Cố An Chi một cái, khiến hắn ta lùi về sau mấy bước rồi ngã xuống nàng mới dẫn người đi khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui