Nhặt Một Nhành Hoa Rơi FULL


Một kẻ khác lẻn vào từ cửa sổ.

Bước chân mò mẫn trong bóng tối, thận trọng bước tới trước giường Hàn Y Tuyết.“Tuyết…” Hắn chưa kịp mở miệng, Bạch Ngạn đã vung chăn, phóng ra, đạp một phát vào ngực khiến hắn ngã lăn quay.Nghe tiếng động trong phòng, hai tên lính gác tung cửa chạy vào xem xét.“Ai đó?”“Thắp nến lên!” Bạch Ngạn lạnh giọng ra lệnh.Nhận ra tiếng nói của chủ tướng, hai tên nhanh chóng đốt đèn.

Lúc này, cái gã bị đánh vẫn đang ôm ngực đau đớn lăn lóc dưới nền nhà.“A Lăng, sao đệ lại ở đây?” Hàn Y Tuyết nhận ra thiếu niên đang nhăn mặt nằm dưới đất, vội hô lên.“Hắn là ai?” Bạch Ngạn truy vấn.Trương Tùng chưa kịp đút vào trong đã nghe có người bẩm báo nội tôn bị người Bạch Ngạn bắt tại trận ở phòng Hàn Y Tuyết.

Hắn lê thân xác già nua, trèo lên cầu thang, ba chân bốn cẳng chạy tới.

Bên ngoài quân lính đã vây quanh, Trương Tùng ráng hít thở, giữ lấy phong độ rồi mới đi vào.Quỳ trước mặt Bạch Ngạn chính là đứa cháu đích tôn đang bị trói gô như tội phạm.“Bạch đại nhân, chuyện này là thế nào? Nghịch tôn đã đắc tội gì mà bị trói thế này?” Trương Tùng quỳ xuống một bên, giọng điệu run rẩy.“Trương đại nhân, việc này ngài nên hỏi chắt tử của mình thì rõ hơn” Bạch Ngạn đĩnh đạc ngồi trước mặt, buông lời khó nghe.Trương Tùng muối mặt, quay sang nghiến răng hỏi “Lăng nhi, rốt cuộc chuyện này là sao?”“Tổ phụ, con chỉ tới thăm Tuyết tỷ, liền bị vị kia đá một phát đến thổ huyết” Trương Thiên Lăng ném cái nhìn hậm hực về phía Bạch Ngạn.Tên nghịch tôn chết tiệt này! Bình thường ỷ mình là đích tôn, trong nhà ai cũng cưng chiều, ra đường coi trời bằng vung.

Người hắn đắc tội là ai còn dám kêu tổ phụ này đứng ra gánh chịu.“Bạch đại nhân, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Đứa cháu này tính tình ăn chơi lêu lỏng, hay tự ý làm càn, là do lão thân răn dạy chưa nghiêm.

Nếu có gì không phải mong ngài bỏ qua cho” Trương Tùng chấp tay cầu tình.“Vậy sao nửa đêm nửa hôm lại lén la lén lút tới đây làm gì? Ngươi không biết nàng ta đang là nghi phạm sao?” Bạch Ngạn không bận tâm chuyện nhà Trương Tùng, tiếp tục hỏi cung.“Chính vì Tuyết tỷ bị giam lỏng, nên ta mới phải lẻn vào ban đêm” Trương Thiên Lăng không sợ uy hiếp mà mạnh miệng.Trương Tùng nghe xong, cơ hồ như muốn nhồi máu cơ tim.“Nghịch tôn, câm miệng ngay! Ngươi xem, ngươi đem Trương gia ra bôi tro trát tráu vô mặt như thế này mà được hả?” Trương Tùng tức giận tát Trương Thiên Lăng một cái.“Chuyện nhà của ngươi về nhà mà giải quyết!” Bạch Nhạn không muốn nhìn thấy mấy thứ không vui, cho phép thả Trương Thiên Lăng theo Trương Tùng rời đi.Trương Thiên Lăng vẫn rất ngoan cố, trước khi đi không quên nhắn nhủ “Tuyết tỷ, đợi đệ, khi khác đệ lại đến thăm tỷ”“Hồ đồ!” Trương Tùng tức giận quát lớn, nắm tai kéo Trương Thiên Lăng xách đi.Bạch Ngạn ra hiệu, quân lính cũng giải tán, trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.“Không ngờ Hàn cô nương lại quen thân với Trương công tử” Bạch Ngạn nhếch môi.“Không lẽ tiểu nữ không được phép qua lại với con cháu thế tộc?” Hàn Y Tuyết nhìn thẳng mặt Bạch Ngạn đáp trả.“Chi bằng tạo mối quan hệ với ta, không phải có lợi hơn nhiều sao?” Bạch Ngạn kéo Hàn Y Tuyết ngồi lên đùi mình, siết lấy vòng eo mảnh mai, tinh tế.Lúc nảy ở trên giường cùng nàng, chạm vào thân thể mềm mại khiến tâm can hắn rạo rực.

Chỉ vì tình huống lúc ấy không thể buông thả, bây giờ hắn muốn thả một mồi câu xem sao.Hàn Y Tuyết giật mình, không sao thoát khỏi cái ôm của Bạch Ngạn.

Nàng như lọt thỏm trong cơ thể to lớn đó.

Cảm giác như bị gọng kiềm vây hãm, không tài nào thoát ra nổi.“Bạch đại nhân, buông ra!” Hàn Y Tuyết cứng rắn kháng cự.“Hàn cô nương, đây là muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt sao?” Bạch Ngạn tà tứ nâng cằm nàng lên, ánh mắt dụ hoặc say đắm nhìn nàng.“Bạch đại nhân, người xem trọng bản thân quá rồi!” Hàn Y Tuyết hừ lạnh.Bạch Ngạn tướng tá cao lớn, dung mạo phong trần.

Tuy tuổi tác đã tới tứ tuần nhưng đối phó với tiểu cô nương này, một lão làng tình trường như hắn sao có thể bó tay được.“Vậy mà ta lại xem trọng cô nương rồi! Nếu muốn chính minh bản thân trong sạch, chi bằng giao mình cho ta, ta sẽ tự kiểm chứng cô nương rốt cuộc có phải là nghi phạm hay không?” Bạch Ngạn câu môi.Bị lời nói xàm xỡ kia kề bên tai, Hàn Y Tuyết không khỏi rùng mình.


Nàng đưa tay tát tới nhưng động tác nhỏ nhặt đó liền bị Bạch Ngạn chặn lại.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, siết nhẹ, cảm tưởng như chỉ cần mạnh tay một tý, cổ tay xinh xắn này sẽ gãy vụn.“Một nữ tử thanh lâu còn ra vẻ thanh cao?”“Tuy thân ta ở trong thanh lâu nhưng người không làm nhục được ý chí của ta” Hàn Y Tuyết thẳng thừng đối chọi.Nữ tử nhỏ bé lại chứa đựng một nội lực lớn lao.

Nàng vậy mà dám khước từ hắn.

Bạch Ngạn cảm thấy trêu đùa đã chán, hất nàng ra, đứng lên cao ngạo nhìn xuống.“Ta sẽ chóng mắt đợi xem cái ý chí sắt son đó là gì?”Hắn lại một lần nữa ngạo nghễ bước ra khỏi phòng nàng.

Hàn Y Tuyết chống đỡ ngồi dậy, môi mím chặt, ánh mắt phát hỏa [Bạch Ngạn, ngài cứ chóng mắt mà xem!]***Vì sự cố đêm qua, Bạch Ngạn cho người tăng cường canh gác, trước cửa và ngoài gác mái.

Hàn Y Tuyết bị kiềm kẹp đến thở không nỗi.“Bạch đại nhân, Hàn cô nương nhất quyết đòi gặp người” Người canh gác tới báo tin.Bạch Ngạn buông phong thư từ Kinh Thương gửi tới, xoa cằm suy tư [Mới có mấy ngày, nàng ta đã chịu thua rồi sao? Ta phải đi xem thử nàng ta muốn gì?]Trương Tùng bố trí một biệt viện tươm tắc cho đoàn người Bạch Ngạn, cách không xa Tú Uyển Lâu.

Đi qua một con phố là tới.“Hàn cô nương gọi ta đến chắc đã suy nghĩ kỹ lời ta nói lúc trước” Bạch Ngạn nhìn dáng vẻ lầm lì của Hàn Y Tuyết tự mình đa tình.“Bạch đại nhân, tiểu nữ chỉ muốn xin ngài cho phép tiểu nữ được tới Tịnh Thất Am”“Tịnh Thất Am?”Một năm trở lại đây, mỗi tháng cứ đến ngày mùng một và mười lăm, Hàn Y Tuyết sẽ rời Tú Uyển tới Tịnh Thất Am để khấn phật, tịnh thân, thanh tẩy.

Tịnh Thất Am là ngôi chùa nhỏ dành cho mấy ni cô sống nương nhờ cửa phật.

Nàng sẽ ở lại chùa một ngày, nghe tụng kinh ăn chay.

Ngày mai đã đến ngày mười lăm, không thể vì bị giam giữ mà nàng bỏ lỡ thói quen của mình.“Mùng một và mười lăm hằng tháng, tiểu nữ tới Tịnh Thất Am tụng kinh, ăn chay.

Ngày mai là mười lăm, tiểu nữ khẩn cầu đại nhân cho phép tiểu nữ đi một chuyến”“Cô nương đang là nghi phạm, sao có thể tự ý đi ra ngoài”“Ngài theo dõi gần mười ngày rồi chưa có kết quả gì, không lẽ ngài vẫn không tin tiểu nữ vô can?”“Nếu sự việc dễ dàng như vậy ta đã bắt được tên trọng phạm từ lâu.


Ta đây là lo cho an nguy của Hàn cô nương mới phải giam giữ để bảo vệ”“Đây mà là bảo vệ ư? Có khác nào ỷ quyền cậy thế bức hiếp dân lành”“Hàn cô nương không cần kích động như vậy.

Không phải ta đã nói nếu dựa vào ta, ta sẽ đảm bảo cho cô nương tốt hơn sao?”Lại là lời châm chích kia.

Chỉ cần nàng cắn câu, hắn có được thứ hắn muốn rồi lại ném nàng đi như một món đồ chơi đã chán.

Hàn Y Tuyết sao không nhìn ra được bộ mặt dối trá của đám nam nhân này.

Muốn nàng hạ mình, tuyệt đối không.Thấy Hàn Y Tuyết vẫn cắn răng không chịu chuyển ý, tốt thôi, hắn có rất nhiều thời gian để chơi đùa với nàng.

Một nữ tử thanh lâu còn làm cao, làm dáng tới chừng nào.“Nếu không còn gì để nói… vậy ta đi đây!” Bạch Ngạn định quay lưng rời đi.“Nếu ngài bức ép, ta sẽ liều mạng tới cùng!” Hàn Y Tuyết buông lời cứng rắn.Nàng dám uy hiếp hắn? Nàng sống hay chết cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ, không gợn một chút sóng nào trong lòng hắn.

Cớ sao trong thân thể bé nhỏ kia như có một nguồn lực lan tỏa, hấp dẫn hắn, khiến hắn không muốn buông tay.“Một buổi! Ta cho cô nương một buổi! Đi sớm về sớm! Nếu để ta biết đến giờ mà cô nương vẫn chưa quay lại, ta sẽ tống nàng vào đại lao”Bạch Ngạn bỏ vào tai Hàn Y Tuyết một câu rồi rời đi.

Lúc nào hắn cũng tỏ vẻ ngạo mạn, xem thường người khác.

Cả khi hắn tiến sát vào nàng nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng.

Vậy mà nhịp tim Hàn Y Tuyết lại vọt tăng nhanh.


Nếu Bạch Ngạn ở lại chậm một chút đã thấy rặng mây hồng ửng trên gò má nàng.Sáng hôm sau, Hàn Y Tuyết rời Tú Uyển Lâu từ sớm.

Nàng xách theo làn đựng đồ ăn, đi một mạch tới Tịnh Thất Am.

Bạch Ngạn đâu có dễ dàng để nàng rời đi như vậy.

Hắn đã bí mật cài người mai phục sẵn ở đó.

Để xem lần này nàng có lòi cái đuôi của mình ra không.“Hàn cô nương đã tới rồi sao?”“Tịnh Tâm sư cô, hôm nay con có mang chút bánh ngọt do đầu bếp Tú Uyển làm tới cho người”Hàn Y Tuyết đang trò chuyện với một ni cô ở trong chùa, xem ra hai người quen thân nhau.

Bạch Ngạn ra hiệu, quân lính mai phục lập tức bao quanh hai người.

Hàn Y Tuyết còn đang ngơ ngác chưa hiểu sự tình, đã bị vị ni cô tưởng là bằng hữu kéo vào người, kề dao vào cổ.“Tịnh Tâm, người…”“Mau buông dao xuống!” Bạch Ngạn hô lớn, giọng nói lay chuyển không gian.“Tại sao ta coi cô nương là bằng hữu, cô nương lại dám bán đứng ta?” Tịnh Tâm điên tiết quát lên.“Con không biết, người phải tin con” Hàn Y Tuyết lắc đầu thanh minh.“Vị sư cô kia! Một là ngươi buông dao xuống, thả Hàn cô nương ra, ta sẽ xem xét giảm nhẹ tội trạng của ngươi.

Nếu ngươi ngoan cố, còn đả thương người khác, kết cục thì ngươi vẫn bị bắt giữ nhưng sẽ chịu không ít đau đớn đâu” Bạch Ngạn uy hiếp.“Cẩu quan! Các ngươi đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Hôm nay ta có chết tại đây cũng quyết liều mạng với các ngươi”Tịnh Tâm đẩy Hàn Y Tuyết qua một bên rồi xông vào đám quân lính chém điên loạn.

Bạch Ngạn một kiếm đâm xuyên qua bụng, máu bắn ra tung tóe.

Tịnh Tâm phun máu đầy miệng, đổ ầm xuống đất.Lần đầu tiên chứng kiến cảnh máu chảy người chết, Hàn Y Tuyết choáng váng ngã quỵ.

Bạch Ngạn kịp thời đỡ lấy lưng nàng.“Ta đã nói cô nương không nên rời đi! Bây giờ cô nương đã tin lời ta chưa?”Từ lúc hắn xuất hiện, mọi thứ xung quanh nàng bị đảo lộn.

Trương Thiên Lăng vì nàng bị quản giáo.

Cả vị sư cô từng thân thuộc lại là không phải là người nhà phật.


Nàng thấy đầu óc mình xây xẩm, không chống đỡ nổi mà ngất xỉu.

Bạch Ngạn ôm nàng trở về Tú Uyển.Lộ Chi hốt hoảng khi trông thấy Hàn Y Tuyết ngất trên tay Bạch Ngạn, vội kêu người đi gọi đại phu.

Sau khi đại phu thăm khám xong, nói rằng nàng vì bị kích động quá độ mà ngất xỉu, kê thuốc an thần cho nàng.“Bạch đại nhân, rốt cuộc Tuyết nhi đã gặp phải chuyện gì?” Lộ Chi lấy khăn chấm mắt, nghẹn ngào nhìn đôi mắt nhắm chặt đầy sợ hãi của Hàn Y Tuyết.“Cái này là do cô nương ấy cương quyết muốn, ta chỉ giúp cô nương ấy tỉnh ngộ”“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho Tuyết nhi.

Đứa nhỏ đáng thương từ nhỏ đã bị bỏ rơi.

Ta nhận nuôi nàng, đến nay cũng coi nàng như nhi nữ mà đối đãi”“Coi như nhi nữ mà rao bán đêm lạc hồng của nàng ấy? Có người phụ mẫu nào tốt như ngươi không?” Bạch Nhạn khinh bỉ.“Bọn ta thân ở trong thanh lâu, cái đáng giá nhất cũng chỉ là lần đầu tiên.

Ta chỉ muốn nâng giá trị của nàng ấy.

Việc này chẳng có gì là sai” Lộ Chi vẫn chém đinh chặt sắt.“Vậy nếu ta trả giá mua, ngươi có bán không?” Bạch Ngạn ra giá.“Đáng tiếc! Dù ngài có muốn nhưng quyền quyết định đều phụ thuộc vào Tuyết nhi.

Mà ngài, từ đầu đã không để lại ấn tượng tốt trong lòng nó”Thân thể cao lớn bất động trước lời nói như gió táp vào mặt kia.***Sau khi điều tra ra được, thì ra khay đồ ăn mà Hàn Y Tuyết mang đến cho Tịnh Tâm là món bánh điểm tâm có khắc chữ.

Nhờ đó Tịnh Tâm đã liên lạc được với một người ở trong Tú Uyển.

Chính là đầu bếp Vương Đại Thống.

Khi biết tin Tịnh Tâm bị bại lỗ, Vương Đại Thống lập tức bỏ trốn.

Dấu tích lại một lần nữa đi vào ngỏ cụt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận