Nhật Mộ Hải Hàng


Sau khi khôi phục ký ức, Tiana cũng không biểu hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, nàng của trước kia, kiên nhẫn tiếp đón một vị tín đồ thống khổ bi thương, những tín đồ này một số là cầu nguyện vì gia đình, còn một số lại cầu xin Thánh Nữ hãy tha thứ cho tội ác mà mình đã phạm phải.


Solomon đã dạy nàng rằng vào những lúc như vậy, nàng nên trả lời: Đấng đã biết tội lỗi của con, xin hãy tiếp tục cầu nguyện với lòng thành kính, một ngày nào đó đấng sẽ tha thứ cho con.


Tuy nhiên, ngay tại thời điểm này, Tiana lắng nghe những ‘tội lỗi’ vô lý không đáng kể và lố bịch, trả lời, “Đó không phải là lỗi của con, đấng sẽ tha thứ cho con.



Dần dà, tà dương kết thúc, từ từ rơi xuống mực nước biển, bầu trời đỏ như máu như ngã sang một bên, ánh tà dương chiếu vào nhà thờ như máu nóng xuyên qua những ô cửa kính màu.


Cả ngày hôm nay thật không dễ dàng, Tiana bắt buộc phải đứng từ chín giờ sáng đến tận đêm khuya, không được nghỉ ngơi giữa chừng, không được ăn uống, thậm chí không thể đi đại tiện hay tiểu tiện.


Để buổi cầu nguyện diễn ra suôn sẻ, một ngày trước đó nàng chỉ ăn chút ít.



Trước khi màn đêm đến, tất cả các tín đồ đều đã trở về nhà theo ánh hoàng hôn dần dần buông trên đường phố.


Chẳng bao lâu, nhà thờ chỉ còn lại một mình Tiana.


Hôm nay nàng không có ý định đứng ngu ngốc ở đây đến khuya, bây giờ nàng có nhiều việc quan trọng hơn để làm.


Nàng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.


Tiana nghĩ rằng đó là một âm thanh phát ra từ một lính canh giữ ở cửa.


Nhưng với một tiếng ‘kẽo kẹt’, cánh cửa của nhà thờ được đẩy ra, là một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp màu bạc đen.


Hắn cầm thanh kiếm dài trong tay, ánh hoàng hôn nồng đậm như máu cuối cùng ở phía chân trời phủ lên người hắn, giống như áo giáp nhuốm máu đỏ thẫm.


Từ trang phục của hắn, không khó để nhận thấy rằng đây là một kỵ sĩ.


Điều đáng nói là trong thời gian Tiana hóa thân vào đóng vai Thánh Nữ, hầu như không có kỵ sĩ nào đến để cầu nguyện trước mặt nàng.


Bởi vì bọn họ biết, sát phạt vĩnh viễn là tội danh không thể tha thứ, không một vị thần nào có thể rửa sạch tội nghiệt sâu nặng này.


Hoặc là, họ vốn quen với các bạn bè và anh em kỵ sĩ đã chết trên chiến trường, trái tim đã không còn tin vào các vị thần của bất kỳ giáo phái nào trên thế gian này nữa.


Chỉ có một người đã quỳ xuống dưới chân Tiana, đau buồn và thành kính cầu xin sự khoan dung và tha thứ của nàng.



Adrian.


Con nuôi của nàng ở kiếp trước.


Người trước mặt cầm thanh kiếm dài trong tay, nhìn Tiana không chớp mắt, hắn cất bước, từng bước tiến về phía nàng.


Bộ giáp nặng nhất trên người kỵ sĩ đủ để đạt được trọng lượng của một người trưởng thành, thân hình người nọ cao lớn, mặc dù hắn mặc bộ giáp, cũng có thể thấy được dáng cao chân dài, vóc dáng cường tráng.


Nghĩ đến sức nặng áo giáp trên người hắn nhất định cũng không nhẹ.


Theo đối phương đến gần, Tiana phát hiện hơi thở của hắn không ổn định, động tác phập phồng của tấm giáp ngực rất rõ ràng, như thể vội vàng chạy tới từ một nơi xa xôi.


Đôi bốt chiến đấu màu đen bạc nặng nề giẫm lên sàn đã trải qua lớp sơn trắng của nhà thờ, điều khiến Tiana ngạc nhiên chính là nàng vậy mà không nghe thấy một chút tiếng động nào, bước chân đi bộ của người đàn ông khá rộng, vừa nhanh nhẹn nhưng không tiếng động như một con mèo bay qua vách tường.


Tiana có thể cảm nhận được tầm mắt dưới mũ giáp của hắn, ánh mắt đó phảng phất như vốn rơi vào trên người nàng, nhưng điều này lại làm cho Tiana cảm nhận được một chút khẩn trương, đây là lực uy hiếp mà các tín đồ khác không có.



Nhưng hắn có vẻ biết rằng vẻ ngoài được trang bị vũ khí đầy đủ của mình lúc này sẽ dọa đến Tiana, động tác của hắn cũng không vội vàng, ngược lại bước đi của hắn chậm chạp.


Gần như tiết lộ một cảm giác thận trọng.


Trong một khoảnh khắc hoảng hốt như vậy, nàng dường như nhìn thấy con người trước kia của mình ở đối phương, cũng lặng lẽ âm thầm như vậy, thật cẩn thận đi tới bên cạnh Solomon.


Nhưng điều này cũng không làm cho Tiana dễ chịu bao nhiêu, bởi vì nàng có thể cảm nhận được, từ lúc tiến vào nhà thờ, tầm mắt của đối phương vẫn không hề dời đi khỏi người nàng.


Hắn vẫn luôn nhìn nàng.


Tiana không muốn hình dung như thế này, nhưng nàng cảm thấy đôi mắt của đối phương nhìn nàng, giống như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận