Hôm sau là chủ nhật, Tụng Nhiên tỉnh lại trong ánh nắng chan hòa bao phủ chiếc giường. Cậu thấy trên ngực mình có một bàn chân nhỏ xíu trắng nõn, năm ngón chân thi thoảng lại động đậy một cái, giống như một loạt phím đàn đang bị nhấn.
Tướng ngủ của Bố Bố rất phóng khoáng, một đêm tự quay 90 độ, chân tay dạng rộng, suýt nữa đã ngã lăn xuống giường. Tụng Nhiên ôm bé nhét về trong chăn, thế mà Bố Bố vẫn không tỉnh. Đã vậy lại còn chẹp chẹp miệng, quay người ôm chặt chiếc chăn lông vịt chảy nước miếng mút chùn chụt.
Thật muốn nhét cho bé một cái núm vú cao su moe moe.
Tụng Nhiên chống cằm nghĩ.
Tối qua Lâm Hủy không kịp về nhà, nên ngủ tạm ở phòng khách sát vách. Sáng sớm cô đánh một cái ngáp dài, lại phát hiện cửa phòng khách đã mở rộng, căn 8012A ở đầu kia hành lang cũng mở cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên trong. Tiếng mèo the thé to rõ truyền tới, nộ khí max cấp, nghe thế nào cũng thấy nó đang mắng người.
" Tụng Nhiên, mèo nhà anh làm sao thế?"
Lâm Hủy đi tới gõ cửa một cái.
Tụng Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, tay phải bị Bố Đâu Đâu cắn trong miệng, tay phải cầm một hộp đồ ăn định dùng răng mở ra, đau khổ nói: "Thì tối qua tôi không về nên ngài tổ tông đây đói phát điên rồi, đang nổi khùng."
Lâm Hủy mở đồ hộp ra thay cậu, đổ vào trong bát nhỏ.
Bố Đâu Đâu ngửi được mùi thịt gà, rốt cuộc cũng phóng thích tù nhân Tụng Nhiên ra. Tuy vậy lửa giận của ngài mèo vẫn không tiêu tan, vừa liếm ăn vừa rầm rì, dáng vẻ ngạo kiều không tha thứ.
Chủ nhật dư thời gian, bữa sáng cũng phong phú hơn ngày thường: Một đĩa đậu hũ đánh tơi thơm phức, một đĩa thịt bò ngũ vị hương, cháo hoa trong nồi đất nhỏ chia làm ba bát, giữa mỗi bát có rắc chà bông, trứng muối và dưa muối. Bố Bố hưởng thụ đãi ngộ VIP, còn được thêm một chén sữa tươi.
Lâm Hủy giúp bày biện bàn ăn xong, ánh mắt bắt đầu theo đuổi Tụng Nhiên khắp nơi. Cô cảm thấy cậu mặc tạp dề ca rô cũng đẹp trai, mang chén đũa lên bàn cũng đẹp trai, động tác buộc miếng vải lên cổ Bố Bố càng đẹp trai hơn, càng nhìn càng thích, bong bóng trái tim bay loạn đầy trời.
Ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Tụng Nhiên thấy rất ngại, bèn múc cho cô thêm một muôi cháo: "Ăn đi, đừng nhìn nữa."
Lâm Hủy lắc đầu: "Không thèm!"
Tụng Nhiên giơ nồi đất và muôi lên: "Tôi đẹp lắm à?"
Lâm Hủy nhếch miệng cười một cái, quay đầu lại hỏi Bố Bố: "Anh Tụng Nhiên có đẹp không nào?"
"Đẹp ạ!"
Bố Bố lớn tiếng trả lời.
Thế là biến thành hai người cùng ngồi nhìn Tụng Nhiên chằm chằm.
Tụng Nhiên thất bại thảm hại trước kỹ năng tán trai thô bạo của Lâm Hủy, thẹn đỏ cả mặt, chỉ biết gãi gãi mái tóc ngắn rồi chuồn vào bếp tránh đi.
Ăn sáng xong, Lâm Hủy tạm biệt trở về trường, Tụng Nhiên dẫn Bố Bố đến chợ để "Trải nghiệm cuộc sống".
"Trải nghiệm cuộc sống" là hoạt động gia đình thường lệ ở nhà trẻ. Mỗi cuối tuần bố mẹ sẽ cùng con mình hoàn thành một chủ đề nho nhỏ về sinh hoạt, ví dụ như làm bánh quy nhỏ, thứ hai sẽ đưa đến lớp chia cho các bạn nhỏ khác ăn. Hoặc là trồng cỏ lúa mì, quan sát quá trình từ hạt giống mọc thành mầm xanh, sau đó sẽ vẽ thành một bản ghi chép.
Hạ Trí Viễn bận rộn công việc nên vẫn luôn giao hoạt động "Trò đùa trẻ con" này cho bảo mẫu phụ trách. Bảo mẫu cũng không nghiêm túc coi trọng nó, chỉ có Tụng Nhiên cho rằng đó là một hoạt động cực kỳ quan trọng.
Ít nhất, đây cũng là "Chuyện lớn" của đứa trẻ.
Nhiệm vụ tuần này của Bố Bố là "Tìm kiếm một loại rau quả tròn". Tay bé cầm một chiếc túi bảo vệ môi trường, bên trong là một trăm tệ, cùng tiến vào chợ với Tụng Nhiên. Khu chợ này đông đúc ồn ào, trước đó Bố Bố chưa từng tới nên hơi e dè. Tụng Nhiên thực hiện quy trình chọn đồ thanh toán làm mẫu mấy lần, Bố Bố học được rất nhanh, bắt đầu nhảy nhót điêu luyện giữa các quầy hàng như một bé thỏ nhỏ.
Tụng Nhiên lấy điện thoại ra, đi theo chụp ảnh Bố Bố.
"Khoai tím, ba tệ sáu!"
Mỗi tay Bố Bố cầm một củ khoai tím giơ lên đỉnh đầu, bày ra tạo hình chuột Mickey.
Tanh tách, Tụng Nhiên nhấn nút chụp.
"Quả bầu, hai tệ tám!"
Bố Bố ôm mấy quả bầu trước ngực, tạo dáng nâng bình hoa.
Tanh tách, Tụng Nhiên lại nhất nút chụp.
"Bí đỏ, năm tệ tư!"
Vai Bố Bố đỡ bí đỏ, nắm tay ngẩng đầu, đóng vai một đại lực sĩ.
Tanh tách, Tụng Nhiên lần thứ ba nhấn nút.
Hai người mua một nửa túi "Rau củ tròn", cuối cùng đi đến một sạp bày đủ loại củ thuộc họ củ cải, cà rốt, củ cải trắng, củ dền. Bố Bố nhón chân lên chọn một củ cải, cảm thấy cái này cũng tròn, cái kia cũng tròn, phồng má do dự. Mới đầu Tụng Nhiên còn hí ha hí hửng chọn đồ với bé, về sau bỗng cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu càng lúc càng khiếp người mới ngẩng đầu lên, bèn đối diện với một đôi mắt nhỏ già nua, lòng bỗng lộp bộp một chút.
Đây không phải là bà lão từng cho cậu là ông bố đơn thân chưa cưới đã sinh con đấy ư?!
Dù tuổi đã cao nhưng ánh mắt bà lão vẫn sắc bén. Bà nhìn Tụng Nhiên, lại nhìn Bố Bố, hoàn toàn khiến hiểu lầm này sâu sắc hơn. Sau đó bà run rẩy đứng lên hỏi: "Bé con à, năm ni cháu mấy tuổi rồi?"
Bố Bố cực kỳ sôi nổi: "Cháu chào bà ạ, cháu bốn tuổi rồi!"
Có lẽ bà lão không ngờ được một đứa bé trong gia đình đơn thân lại cởi mở như vậy, vẻ mặt hoàn toàn sững sờ. Bà chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Bố Bố trong chốc lát, hốc mắt đỏ hoe, hình như nhớ lại hồi ức nào đó đã qua. Bà lấy một chiếc túi nilon, nhặt mấy củ cải trắng vừa tròn vừa múp bỏ vào túi, lẩm bẩm: "Để bà giúp cháu chọn củ cải ngon, không thu tiền mặt mô, tặng không, tặng không đó."
Dù củ cải không đáng mấy đồng, nhưng đó lại là thứ bà lão dựa vào sinh sống. Tụng Nhiên không muốn dùng hiểu lầm để chiếm món lợi từ người khác, bèn vội vàng cản bà lại, nhưng lập tức bị đẩy tay ra.
Bà lão trừng cậu, tướng mạo rất hung dữ, nhưng giọng điệu lại rất hiền lành: "Bà thấy mi một mình nuôi con, kiểu chi cũng rất khổ đúng không? Nuôi được đứa con sáng láng thông minh như ri, tuổi còn nhỏ đã phải giúp mi mua đồ ăn rồi, ngoan lắm, ngoan lắm, tương lai kiểu chi cũng có tiền đồ."
Nói xong bà thắt chặt túi nilon lại, đưa vào tay Bố Bố.
Bố Bố ôm củ cải trắng, lấy làm lạ hỏi: "Bà ơi, sao bà lại không lấy tiền ạ?"
Bà lão cười tủm tỉm: "Vì thích cháu chớ răng."
Bố Bố nhận lý do này, rất lanh lợi nói: "Cô giáo muốn mọi người tìm rau củ tròn tròn, củ cải của bà cũng là tròn, cháu cảm ơn bà ạ! Cháu cũng thích bà lắm ạ!"
Bà lão cảm động suýt rơi lệ vì câu nói của bé, níu tay Tụng Nhiên lại chỉ sạp hàng thịt lợn đối diện, dặn dò: "Bé con đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng phải theo kịp. Xương sườn nhà anh Cát tươi lắm, đi mua mấy dảnh đi, về nhà nấu canh củ cải, biết chưa?"
Bố Bố túm lấy góc áo Tụng Nhiên, mặt mũi ngập tràn chờ mong: "Canh củ cải!"
Tụng Nhiên nói cảm ơn với bà lão, bỏ củ cải vào túi bảo vệ môi trường rồi ngồi xổm xuống mỉm cười nói: "Được, để anh nấu canh củ cải cho em."
Canh củ cải xương sườn tình yêu của Tụng thị, gừng xắt miếng, hành thái khúc, thêm hai nắp rượu gia vị, hầm trong lửa lớn ba tiếng đồng hồ, hầm ra nước canh màu trắng sữa, từng miếng củ cải chìm chìm nổi nổi, nom mềm mại trong veo. Lại rắc thêm một nhúm hành lá cắt khúc vào, mùi thơm hấp dẫn ngập tràn phòng khách.
Bố Bố thèm đến độ không chơi với mèo nữa, chủ động đeo tấm vải nhỏ rồi nhảy lên ghế ngồi ngay ngắn chờ đợi.
Sau bữa ăn là thời gian ngủ trưa nhàn nhã. Tụng Nhiên ôm Bố Bố bịa ra câu chuyện cuộc phiêu lưu mạo hiểm của củ cải để kể cho bé. Ban đầu tính kể xong là đi ngủ, nhưng Bố Bố vừa uống canh củ cải xong, cực kỳ quan tâm đến việc củ cải chui vào nồi khi nào. Bé vẫn luôn truy hỏi "Nồi sắp lên sân khấu chưa ạ", "Nó gặp được nồi chưa". Củ cải của Tụng Nhiên vất vả lắm mới chạy thoát được, nào ngờ vận mệnh vô tình, vòng đi vòng lại mấy lần, cuối cùng vẫn kết thúc trong một nồi nước. Cậu tốn hai tiếng đồng hồ mới bịa được một câu chuyện hoàn chỉnh, buồn ngủ suýt khóc.
Tối đến khi Hạ Trí Viễn gọi điện thoại tới, Bố Bố đang ngồi trên đùi Tụng Nhiên, tay cầm một chiếc bút lớn đầu dẹp tô màu.
Lần này không phải màu chì, mà là màu nước thật sự.
Tay trái bé cầm điện thoại, tay phải thì được Tụng Nhiên nắm chặt để chấm màu, thêm nước, điều chỉnh đậm nhạt, rồi sau đó cẩn thận tô.
Trên giấy là một củ cải trắng mập mập tròn tròn, một nửa chôn dưới đất, một nửa lộ ra bên ngoài. Bên cạnh còn có một con thỏ xám tai dài đang túm lá xanh trên đầu củ cải hì hục nhổ lên.
"Papa ơi, con đang vẽ củ cải nè!" Bố Bố ngọt ngào nói: "Chờ vẽ xong con sẽ đem cho những bạn nhỏ khác nhìn, kể chuyện củ cải nữa."
Hạ Trí Viễn vui vẻ hỏi: "Củ cải có chuyện gì nào?"
Bố Bố bi bô nói: "Đương nhiên là củ cải có chuyện để kể rồi! Nó vốn là một hạt giống nhỏ chôn dưới đất, sau đó dài ra dài ra. Có một ngày nó bị con thỏ nhổ lên. Con thỏ không ăn được củ cải lớn thế này, nên giao lại cho bà bà, bà bà lại cho con, sau đó anh lại nấu thành canh, cuối cùng bị con uống sạch hết luôn!"
Giọng nói của bé trong veo mà đáng yêu, Hạ Trí Viễn bật cười, hỏi: "Bảo bối học được cách vẽ củ cải rồi à?"
Bố Bố xấu hổ lắc đầu: "Con chưa ạ."
"Nên... Là anh Tụng Nhiên vẽ à?"
"Dạ đúng." Bố Bố gật đầu: "Củ cải và thỏ con đều là anh Tụng Nhiên vẽ, con chỉ cần tô màu là được. Papa, con nói nhé, tô màu thích cực, chấm một chấm màu, quấy trong ô vuông một cái, còn thêm nước, sau đó, sau đó quẹt quẹt chỗ này một cái, quẹt quẹt chỗ kia một cái... Ôi chao!"
Bé nói quá hưng phấn, không khống chế được lực tay nên tô lem màu đỏ ra ngoài củ cải.
Bố Bố ngơ ngác nhìn đường màu đỏ chướng mắt kia, trong lòng rất áy náy. Bé ngẩng đầu lên nhìn Tụng Nhiên bằng đôi mắt to đen nhánh: "Anh ơi, em không cẩn thận nên vẽ lem mất rồi... Em xin lỗi."
Trong mắt lấp loáng nước, giọng cũng trầm hẳn.
Tụng Nhiên vội vàng an ủi bé: "Không sao đâu, anh cũng thường xuyên vẽ lem ra ngoài mà, chúng ta sửa lại là được rồi."
Nói xong cậu lấy một chiếc bút nhỏ hơn, vẽ mấy nét. Bên cạnh củ cải ban đầu xuất hiện thêm một củ nữa, vừa vặn khoanh nét màu đỏ vẽ lem hồi nãy vào trong.
"Em xem này, có phải là đã sửa xong rồi không?"
"Oa!" Bố Bố mở to mắt nhìn củ cải mới mọc ra, sợ hãi than: "Anh lợi hại quá!"
Tụng Nhiên cười cười, tiếp tục cầm tay bé tô màu. Bố Bố tay bận rộn, ngoài miệng lại nhàn rỗi tiếp tục thuật lại quá trình tô màu cho Hạ Trí Viễn nghe, lúc thì tô lá xanh của củ cải, màu xanh đẹp lắm ạ, lúc lại tô màu mắt thỏ, màu đỏ xinh ghê ta.
Hạ Trí Viễn cứ thế cách một chiếc điện thoại cùng Bố Bố tô xong bức tranh màu nước đầu tiên trong cuộc đời bé.
Thật lòng mà nói, lúc trẻ con hưng phấn khó tránh khỏi ầm ĩ. Trước đó Hạ Trí Viễn không chịu được, vẫn luôn hi vọng có thể được yên tĩnh một chút, Bây giờ trái lại anh lại cảm thấy Bố Bố nhảy nhót thế này thật đáng yêu.
Đứa bé này rất nhạy bén với màu sắc và hình vẽ, thích nói đủ thứ trên đời, tiếng cười vừa trong sáng lại vui tươi. Thi thoảng gây ra một sai sót nhỏ, bé sẽ căng thẳng nhìn Tụng Nhiên để cầu xin giúp đỡ. Chờ giải quyết xong rồi lại biến về bảo bối vui mừng hớn hở thích giày vò kia.
Không hề ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng thật sự cực kỳ đáng yêu.
Thật muốn ôm bé lên thơm thơm mấy cái, dùng hàng ria mép vẫn chưa cạo để cọ cọ vào bé, để bé nằm trong lòng mình bày tỏ thiên tính mà không bị ràng buộc, cũng nũng nịu, cũng cười to thế này.
Hạ Trí Viễn phát hiện lúc anh và Bố Bố nói chuyện điện thoại, bình thường Tụng Nhiên sẽ không xen vào. Chỉ khi nào Bố Bố đặt câu hỏi cậu mới trả lời ngắn gọn vài câu, tựa hồ sợ quấy rầy tương tác khó có được giữa hai cha con họ.
Tuy cậu không nhiều lời, nhưng mỗi một câu đều là quan tâm kiên nhẫn thật lòng. Thậm chí Hạ Trí Viễn còn hoài nghi sự khoan dung với trẻ con của Tụng Nhiên là bẩm sinh và không hề có ranh giới cuối cùng. Có một lần Bố Bố thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất định phải tô con thỏ thành màu rực rỡ. Tụng Nhiên dịu dàng giải thích nhiều lần với bé, nói trên đời này không có con thỏ nào màu sắc rực rỡ cả. Nhưng Bố Bố vẫn cố chấp không chịu nghe theo. Hạ Trí Viễn cho rằng kiểu gì Tụng Nhiên cũng sẽ tức giận, nhưng cuối cùng cậu chỉ cười cười, nói, Chúng ta sẽ phối một tổ hợp màu sắc đẹp nhất, tô một con thỏ sắc màu rực rỡ đẹp nhất.
Trước mặt trẻ con, Tụng Nhiên vẫn luôn dịu dàng trầm tĩnh. Mà ở trước mặt Hạ Trí Viễn, cậu lại luôn căng thẳng lắp ba lắp bắp, răng còn thích va vào nhau.
Hạ Trí Viễn không biết mình thích dáng vẻ nào của cậu hơn, hoặc là nói...
Thật ra đều thích cả.
________________________
Người post: Yến Nhi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...