Một số người không thèm quan tâm, bởi vì không thèm quan tâm, cho nên sẽ không làm phức tạp, ví dụ như Triệu Thanh Khê.
Có một số người không muốn quan tâm, nhưng lại không thể không quan tâm, vì thế phải dây dưa ở trong đó, ví dụ như Trương Tử Đồng.
Từ Lệ tựa hồ rất thích tiệm cà phê này, sau khi rót một ly cà phê, hắn mới nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày, mỉm cười nói: "Ta nhớ rõ là ta đã sớm nhắc nhở ngươi."
"Ta chỉ là không nghĩ tới bọn người Tống Ngôn An sẽ thông đồng cùng lão nhân nhà ngươi, cấu kết với nhau làm việc xấu." Trương Tử Đồng đặt ly cà phê xuống, răng cắn lại có chút chặc.
"Vậy sao?" Cười nhìn Trương Tử Đồng, "Ở trước mặt ta ngươi gọi cha ta là lão nhân, có chút không ổn hay không a?"
Nghiêng đầu lại gần mấy phân, Trương Tử Đồng khinh thường nói: "Vậy xin hỏi Từ công tử, không gọi hắn là lão nhân chẳng lẽ muốn gọi hắn là tiểu tử?"
"Ok, ta nói không lại ngươi, dù sao ngươi đang ở thế bất lợi trong cuộc chiến, chỉ có thề dùng miệng phát tiết một chút." Từ Lệ không quan tâm lắc đầu, khóe miệng vẫn duy trì vài phần ý cười, tiếp tục thưởng thức ly cà phê thơm lừng.
"Từ lúc nào thì ra tay với cổ phần của công ty Hằng Tín?" Cũng không đấu võ mồm nữa, Trương Tử Đồng trầm mặt, nghiêm túc hỏi.
"Rất sớm."
Đây là câu trả lời gì vậy? Trương Tử Đồng nhăn mặt nhíu mày, "Cụ thể?"
"Miễn ý kiến."
Từ Lệ nói rất thoải mái tùy ý, Trương Tử Đồng ném một ánh mắt lạnh qua, đối phương cũng chỉ là cười cười, thích ý nhấm nháp cà phê.
"Nói hay không nói có gì khác nhau sao? Hôm nay ngươi là rất nhàm chán, đến thanh minh với ra sao?"
"Không, ta không phải đến thanh minh với ngươi, ta là đến thông báo với ngươi." Thu hồi thanh thản, Từ Lệ nhìn Trương Tử Đồng, nói, "Tập đoàn Hằng Tín, ta cũng muốn."
Lễ kỷ niệm mười sáu năm của tập đoàn Hằng Tín, STOP là đối tác lâu dài đương nhiên cũng được mời, lúc Trần Kha nhận được điện thoại mời của tập đoàn Hằng Tín cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường loại chuyện này cũng không cần trực tiếp gọi cho hắn, nhưng mà càng kỳ quái là, đích thân Trương Hằng Tín gọi cho hắn.
Thẳng đến cuối cùng, hắn mới biết được mục đích chính của cuộc điện thoại này.
"Trần tổng, ta hy vọng ngày đó Triệu tiểu thư cũng có thể tham dự."
Trần Kha suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, Triệu tiểu thư này hẳn là chỉ Thanh Khê, "Được, ta sẽ nói với Thanh Khê."
Gọi Thanh Khê lên văn phòng, Trần Kha nói ý tứ của Trương Hằng Tín cho Thanh Khê, sau đó nói: "Ngươi có thể lựa chọn không đi, không cần miễn cưỡng bản thân."
Trương Hằng Tín làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân của hắn, mà nguyên nhân này tất nhiên là có liên quan đến tin đồn đồng tính giữa Thanh Khê và Trương Tử Đồng, tuy rằng không biết thật giả, nhưng mà có tin đồn sẽ có ảnh hưởng, lần này lễ kỷ niệm của tập đoàn Hằng Tín được tổ chức long trọng như vậy, đại khái cũng là muốn thoát khỏi những ảnh hưởng tiêu cực vừa rồi.
Về phần có đi hay không, Trần Kha chỉ có thể nhắn lại, không thể đưa ra đề nghị, mà theo ý riêng của mình, hắn cũng không mong Thanh Khê bị tổn thương, đây là nhân viên của hắn, cũng là một cô gái rất tốt.
Đi, hoặc là không đi. Trong văn phòng Trần Kha có mùi cỏ cây thơm ngát, Thanh Khê nhẹ nhàng hít vào một hơi, đề cho không khí mát lạnh tràn đầy buồng phổi, "Là thứ sáu sao?"
Hỏi như vậy, Trần Kha cũng đã biết ý tứ của Thanh Khê, "Đúng vậy, đến lúc đó ta sẽ đón ngươi." Dừng một chút, "Ngươi là đi cùng ta hay đi cùng nàng?"
"Cám ơn Trần tổng, ta sẽ đi với ngài."
"Cũng tốt."
Cũng tốt cái gì? Ở trong lòng Thanh Khê nhẹ nhàng hỏi một câu, lại tự trả lời, không đi cùng người kia, đương nhiên là "Cũng tốt".
Lúc Thanh Khê tan tầm về nhà nhìn thấy Trương Tử Đồng đang cầm một phần văn kiện từ phòng ngủ đi đến thư phòng, thấy nàng trở về cũng chỉ đơn giản cười một cái, sau đó xoay người vào thư phòng.
Từ sau khi các nàng quyết định ở cùng phòng, Trương Tử Đồng đã có thói quen đem văn kiện cùng tư liệu đều đưa vào phòng ngủ, tăng ca cũng ở trong phòng ngủ, mà hôm nay sau khi Trương Tử Đồng đi vào thư phòng thật lâu cũng chưa thấy đi ra.
Thẳng đến khi Thanh Khê làm xong bữa tối ngồi ở trên sopha chờ hơn hai mươi phút, lúc này Trương Tử Đồng mang vẻ mặt mệt mỏi mới xoa cái trán từ trong thư phòng đi ra.
"Xin lỗi, có vài phần văn kiện phải lập tức xử lý, làm việc có chút muộn." Trương Tử Đồng đi đến trước mặt Thanh Khê, phát hiện người đang cầm điều khiển từ xa nhìn chằm chằm màn hình TV cư nhiên lại thất thần.
"Làm sao vậy?" Trương Tử Đồng nhân thể ngồi ở bên cạnh Thanh Khê, nhẹ tay khẽ vuốt gương mặt Thanh Khê, "Đang suy nghĩ cái gì?"
"Không có việc gì, chắc đồ ăn nguội rồi, ta đi hâm nóng lại một chút."
Nói xong Thanh Khê muốn đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn, Trương Tử Đồng giữ chặt nàng, hơi hơi nhíu nhíu mày, "Không cần, trời nóng như vậy, cũng không lạnh đến mức nào."
Thanh Khê, rốt cuộc là không muốn đem suy nghĩ nói cho nàng.
"Tối thứ sáu tuần này công ty có lễ kỷ niệm mười sáu năm, ta sẽ về trễ." Vốn muốn nói Thanh Khê không cần chờ nàng, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Chờ, Thanh Khê sẽ không bởi vì một câu của nàng mà không chờ, không chờ, Thanh Khê cũng sẽ không bởi vì những lời nàng nói mà chờ, về quyết định, Thanh Khê chỉ dựa theo ý mình mà hành động.
Huống chi nàng cũng ích kỷ hy vọng, sau khi xã giao mệt mỏi về nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thanh Khê ngồi ở trong nhà chờ nàng, nói một câu vô cùng đơn giản "Ngươi đã về rồi." Sau đó nàng nhìn thấy trong ánh mắt Thanh Khê tràn ra thản nhiên ôn nhu, cười nói: "Ân, ta đã về rồi."
Đêm đó không phải Thanh Khê chưa từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra chuyện nàng sẽ tham dự lễ kỷ niệm của tập đoàn Hằng Tín, không có lý do để nói, cũng không cần phải nói.
Cho nên khi nàng đứng bên cạnh Trần Kha xuất hiện ở trước mặt Trương Tử Đồng, rõ ràng thấy được nghi hoặc trong mắt Trương Tử Đồng.
Có đôi khi quen một người, sẽ mẫn cảm với từ trường của nàng, giống như Trương Tử Đồng vậy, không biết tại sao ánh mắt đầu tiên lại nhìn về phía cửa xoay trước đại sảnh lầu hai của khách sạn Thịnh Thế.
Tay áo tung bay, dung nhan nhẹ nhàng, mái tóc đen dài chỉ cuộn lên đơn giản, vài lọn tóc rơi xuống bên tai, tán ra, trong sự tùy ý lộ ra cẩn thận, dưới ánh sáng ngọc của ngọn đèn tản ra nét mị hoặc của bóng đêm.
Quần áo của Thanh Khê luôn luôn là đơn giản mà duyên dáng, cho dù là lễ phục, cũng mang theo nét thanh lịch, không quá phô trương, lại cũng đủ bắt mắt.
Trương Tử Đồng cứ như vậy mà nhìn chăm chú thật lâu, thẳng đến khi Thanh Khê cùng Trần Kha đi đến trước mặt của nàng.
"Trương tổng, chúc mừng."
"Cảm ơn Trần tổng."
Khách sáo hai câu, Trần Kha nói một tiếng thật có lỗi với Trương Tử Đồng cùng Thanh Khê, sau đó đi tìm một người bằng hữu trò chuyện, cũng thuận tiện để lại không gian cho các nàng.
"Tại sao không nói cho ta biết ngươi sẽ tới?"
Nói không nên lời là có cảm xúc gì, không phải phẫn nộ, cũng không có trách cứ, chính là có một chút nghi hoặc, một chút tiếc nuối, nghi hoặc lý do hôm nay Thanh Khê tới đây, tiếc nuối Thanh Khê không có nói chuyện này với nàng.
"Có liên quan gì sao?" Thanh Khê nhẹ nhàng mím môi, nhìn xuống chân, "Ta nghĩ rằng chuyện này không quan trọng."
"Được rồi, không liên quan thì không liên quan, tùy ngươi đi." Nghĩ nghĩ, Trương Tử Đồng đột nhiên nói, "Là ba của ta muốn ngươi tới sao?"
Thanh Khê gật gật đầu, "Ân."
Tình tiết khiếm nhã tầm thưởng như vậy cư nhiên lại xuất hiện giữa nàng và Thanh Khê, là muốn diễn tiết mục trưởng bối chia rẽ tình yêu không được coi trọng sao?
Ba của mình là người như thế nào, làm nữ nhi tất nhiên biết rõ, Trương Hằng Tín không phải loại trưởng bối độc đoán sẽ dùng những thủ đoạn ác độc để bức bách Thanh Khê rời đi, cho tới bây giờ cách làm việc của hắn đều là một bộ dạng trí thức dùng lời lẽ khôn ngoan để thuyết phục, dẫn đường ngươi ta thành thành thật thật đi theo con đường mà hắn đã định trước.
"Ngươi cảm thấy ông ấy sẽ nói cái gì?" Trương Tử Đồng hít sâu một hơi, hỏi.
"Không biết."
"Vậy ngươi đoán ông ấy sẽ nói cái gì?"
Các nàng đứng đằng sau một cái cột to tráng lệ, che khuất phần lớn tầm nhìn, cả đại sảnh rực rỡ tràn đầy cả nam lẫn nữ ăn mặc lộng lẫy, những bóng dáng lễ phục xen lẫn vào nhau, tinh thần rất sao, ngẫu nhiên có một hai ánh mắt bay tới, Thanh Khê bất giác chớp chớp mắt.
"Đoán được hay không đoán được có gì khác nhau sao?"
Thanh âm ôn hòa nghe có chút thanh đạm, Trương Tử Đồng lui ra phía sau một bước, dựa vào cửa sổ sát đất thật lớn, "Có, khác nhau là ngươi có muốn đoán ra những lời này hay không, khác nhau là khi đối mặt với những lời này, ngươi có thể đưa ra đáp án như thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...