Phác Tư Hạ đi tới bàn ngồi xuống nhìn Sa Hàn chuẩn bị bữa sáng.
Tạp dề màu trắng họa tiết cúc họa mi được đeo lên, xoắn cao tay áo.
Lượng vừa phải bột lúa mì đổ vào bát gỗ lớn tiếp đến một ít nước ấm, bàn tay thon dài bắt đầu nhào bột.
Thân ảnh cao gầy chăm chú nhào bột cách một khoản thời gian dừng lại chỉnh lại tay áo thỉnh thoảng lại có một vài sợ tóc rớt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Sa Hàn, hình ảnh đó phản chiếu toàn bộ lại vào trong tầm mắt của nữ nhân ngồi trên bàn.
Không phải là lần đầu tiên thấy nhào bột nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngây người nhìn người khác làm việc này.
Sa Hàn sau khi nhào xong để bột nghỉ ngơi trong bác gỗ,đắp tấm vải trắng lên miệng bát gỗ.
Đặc một viên nhân bánh vào miếng bột trên thớt khéo léo nặng thành hình không lâu sau đó những chiếc màng thầu tinh xảo được đặc ngay ngắn vào xửng hấp.
Bánh hấp chín được đặc ra bàn, Phác Tư Hạ vốn không phải người phàm ăn nhưng vẫn không tránh khỏi bị mùi thơm của nó làm lay động tâm trí.
Sa Hàn lấy một cái đưa đến chổ nàng sau đó đặc chén canh rong biển ngay bên cạnh.
Phác Tư Hạ ăn ngon miệng đến nổi quên mất đề tài mình muốn hỏi cô lúc nảy.
Sa Hàn sau khi thu dọn xong chén đũa đúng nhìn ra phía cửa sổ hỏi nàng
"Em thấy vườn nho bên ngoài không? Khu đất trồng này là của Sa Thị vốn dĩ là đất trống khoản hơn 3 năm trước Kim Lộ Khiết vốn yêu thích rựu vang muốn phát truyển công thức rựu nên mới trồng nho"
Cả vườn nho rộng lớn bên ngoài đang đón nắng nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy những cây nho ở đây lá điều rũ xuống ngã vàng không mấy tươi tốt.
Cô chống tay trên cửa sổ thở dài " Giống nho Vidal Blanc này rất phù hợp với thổ nhưỡng và khí hậu ở đây theo kế hoạch bây giờ phải đến mùa ra hoa nhưng lại xảy ra một số sự cố về nguồn nước nên không thể phát truyển như kỳ hạn được điều là do bọn gian quân trên đập thủy điện làm trò "
Phác Tư Hạ lúc này đã nhận thức được tiếp lời cô "Tôi đến để điều tra chuyện đó, đã sớm truyền đến viện trưởng, tôi cũng sẽ làm sáng tỏa "
Sa Hàn đối với chuyện nàng xuất hiện ở đây không có bất ngờ.
Cô quay sang nhìn nàng.
Hai ánh mắt chạm nhau nhìn đến khi Phác Tư Hạ ngượng ngùng chớp mắt cô mới đưa tay về phía nàng
"Vậy vạn sự nhờ em Kiểm Sát Trưởng Phác "
Phác Tư Hạ cũng từ từ bắt lấy tay cô
"Ừm tôi sẽ"
==============================
Sau khi ăn điểm tâm ở nhà Sa Hàn xong Phác Tư Hạ liền di chuyển đến thượng nguồn của con suối.
Đường đi lên thượng nguồn không xa hay hiểm trở nhưng không khí trong xe làm cho Phác Tư Hạ không khỏi cảm thấy ngột ngạt một phút trôi qua chậm gấp mấy lần mọi thường.
Tiểu Lục vì là người mới nên đối với đời tư của Phác Tư Hạ có tò mò cũng không dám nhiều lời đi hỏi thẳng nhưng Đinh Uyển Đồng thì khác, nha đầu này công tác chung với Phác Tư Hạ đã nhiều năm cũng có thể coi như là tỷ muội thân thiết nhất của nàng ở viện kiểm sát nên đối với chuyện nàng kết hôn nhưng mình không hề hay biết liền không khỏi cảm thấy ai oán trong lòng.
"Kết Hôn hai năm trước rồi cơ đấy tiểu muội này vốn không biết là cấp trên của mình đã có vợ" Đinh Uyển Đồng ngồi nhìn ra của sổ giả giọng trách móc
Phác Tư Hạ từ lúc nhận thức được mọi người đã biết chuyện giữa nàng và Sa Hàn từ khi lên xe đã không khỏi cảm thấy chọt dạ cũng đã chuẩn bị sẳn tinh thần nhưng đến khi Đinh Uyển Đồng đánh thẳng vào vấn đề như vậy làm cho nàng tự nhiên muốn ho khan.
Một người thẳng thắng luôn ăn ngay nói thẳng như Phác Tư Hạ hôm nay lại bị đặc vào thế khó.
" Đó là bất đắc dĩ, vã lại chỉ là không thông báo cũng không cố ý dấu"
Nàng phải lựa lời mà nói cho dễ nghe nhưng cũng không có nói dối, chuyện này ngoài gia đình hai bên, một số quan khách đặc biệt hôm đó ra thì không có nhiều người biết về cuộc hôn nhân của hai người.
Càng ít nguời biết thì về sau càng thuận lợi.
" Ha chị không nói thì chính là dấu, nhưng không sao Phác đội trưởng đã nói không dấu thì là không dấu, chi bằng về S thị chuẩn bị một bữa tiệc giới thiệu vợ chị thấy thế nào?"
Phác Tư Hạ "..."
"Im lặng tức là đồng ý a ~~~"
Lời của Đinh Uyển Đồng làm cho tiểu Lục ngồi một bên tán thành vỗ tay không ngừng, người trầm tính như Ảnh Quân trên nghế lái cũng bật cười thành tiếng, chuyện đến nước này rồi không còn đường lui nữa Phác Tư Hạ đành thở dài gật đầu.
Hết một đoạn đường ngắn thì cuối cùng xe cũng đến nơi,bốn bề nơi đây điều là núi, thành đập thủy điện bê tông cao lớn xây chắn ngang dòng nước chảy siết với hồ chứa, nơi này một phần nằm sâu trong núi xung quanh là thác nước cùng một bên là hồ chứa lớn.
Độ ẩm không khí cao làm cho người ta có cảm giác trời âm u sắp đổ mưa.
Hồ chứa nước to lớn ở một bên làm cho người mắc hội chứng Thalassophobia* như Phác Tư Hạ mặt lạnh xuống vài phần, nàng muốn giải quyết thật nhanh rồi mau chống rời khỏi nơi này
[*chứng sợ vùng nước sâu,sợ biển ]
Hầu hết các công trình đập thủy điện điều do chính phủ quản lý, nhưng khi thấy xe lạ đến đám người được phân phó canh gác tay cầm gậy sắt lại tiến đến vẻ mặt hùng hổ chặn trước đầu xe muốn làm khó dễ các nàng.
Gặp phải thế cục này những người ngồi trên xe trừ bỏ Tiểu Lục tay cầm máy ảnh chân run rẩy ra thì ba người các nàng mặt vẫn không biến sắc, nhìn bọn họ Đinh Uyển Đồng còn bình tĩnh ngáp dài một cái.
" Tính thế nào?" Ảnh Quân lên tiếng sau một hồi ngồi đối mắt với bọn chúng
Mà đám người bên ngoài lúc này cũng mất kiên nhẫn vung gậy đập vào nóc xe
Âm thanh đập phá cùng tiếng chửi bới bên ngoài không ngừng truyển đến, Phác Tư Hạ nhìn Ảnh Quân cùng Uyển Đồng thông qua cái kính nhỏ trên nóc xe phía trước.
Sáu mắt chạm nhau.
Phác Tư Hạ gật đầu sau đó vỗ vỗ vai Tiểu Lục
" Tác Nghiệp cho tốt chúng tôi chỉ làm một lần"
Lời vừa nói xong Phác Tư Hạ nhấn nút mở chốt thẳng chân đạp mạnh cửa xe ra, hai tên gác cổng đứng trước cửa xe liền bị hất văng ra đất, đau quá hóa giận nhìn về phía nàng mà gào to
"Khốn nạn, mày hóa ra là muốn chết "
Phác Tư Hạ dựa vào xe đứng xoắn tay áo: "Ha vị huynh đài này ngươi nói thật đúng ta quả thật đang muốn chết mau mau đến giúp ta thành toàn"
Ảnh Quân cùng Đinh Uyển Đồng cũng mau chống tông cửa đi ra các nàng tổng cộng có ba người bọn chúng có khoản hơn mười tên tay cầm vũ khí
Bọn họ liên tục nhào đến.
Đến một tên liền đổ xuống một tên Đinh Uyển Đồng cùng Ảnh Quân điều là người luyện võ đối với những tình huống như vậy bọn họ cũng không hề ái ngại va chạm.
Hai tên bị Phác Tư Hạ đẩy ngã lúc nảy chỉ nhắm vào nàng mà đánh tới, nàng thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay quật ngã một tên,lưng hắn tiếp đất đau đớn buôn gậy sắt trên tay ra Phác Tư Hạ cuối xuống nhặt không cẩn thận lại bị tên kia một gậy đánh trúng vai
Cảm giác đau đớn truyền tới nơi đó chắc chắn có chấn thương nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến.
Nhanh chóng cầm lên thanh sắt dưới đất nhắm ngay đầu gối tên đó phan đến, lập tức hắn khụy chân xuống lại nhận thêm một cú vung chân thẳng lòng ngực lúc này hắn đã chân chính nằm đất hai tay ôm lấy ngực lăn lộn.
Nàng cầm gậy đánh thêm vài tên, phía Ảnh Quân càng đánh càng hăng lúc này bên bọn chúng đã ngã xuống toàn bộ Uyển Đồng hình như đánh còn chưa đủ, người ngã rồi vẫn tiếp tục đánh.
Náo loạn với bọn chúng bên ngoài một hồi bên trong rốt cuộc xuất hiện thêm một đám người vừa chạy vừa quát lớn ra
" Các ngươi là người nơi nào cả gan dám đến chỗ ta phá " Tên nam nhân độ tuổi trung niên nhìn có thể đoán được hắn là quản lí ở nơi này, nàng có xem qua hồ sơ biết hắn tên họ là Dương Chấn.
" Các ngươi có biết đây là nơi nào không hả? làm người của ta ra nông nổi này biết hối lỗi quỳ xuống cầu xin thì ta sẽ tha cho một mạng"
Phác Tư Hạ không nhiều lời với hắn đi đến trước mặt bọn chúng đưa lên một tờ giấy.
Chính là lệnh khám xét bên dưới cùng gốc phải có mộc đỏ là dấu mộc của viện kiểm sát
Tờ giấy vừa đưa lên gương mặt của tên quản lý lập tức biến sắc từ xanh thành trắng,liền ra hiệu cho bọn thuộc hạ lui về hết.
" Tôi là Phác Tư Hạ, kiểm sát trưởng nhận lệnh đến kiểm tra mong hợp tác"
Thái độ của tên quản lý tự dưng cũng dẹp hết khí thế phách lối ban đầu đứng như trời trồng, một lúc sau mới hoàn hồn,đứng hạ thấp trọng tâm lắp bắp nói với nàng.
"Hóa ra...!lại là kiểm sát trưởng hôm nay thật thất lễ còn có...!không phải vài ngày trước đã đến có người đến kiểm tra rồi sao?"
Hắn chỉ là một tên quản lý nhỏ bé, con tốt thí nhận lệnh từ cấp trên được bọn tham quan chóng lưng, không coi người dân trong bản ra gì,cả quan chức địa phương cũng không cần đặc trong mắt thế nhưng đặc biệt kiên kị người của viện kiểm sát.
Đụng tới người của cơ quan thuộc quân đội khác gì tự đâm đầu vào chổ chết.
Giới chức chống lưng cho bọn chúng cũng nói rõ chuyện này mà chính bản thân hắn cũng hiểu thật rõ.
" Ngài yên tâm chúng tôi làm việc tuyệt đối không có sơ xuất...!a bằng không trực tiếp làm việc với tôi là được rồi không cần phải...!phải vào cái công trình nguy hiểm này"
Phác Tư Hạ đứng một bên đưa mắt nhìn hắn: "Chuyện các người làm tới viện trưởng điều đã biết cho tới thời điểm này vẫn cứng đầu thì tội danh càng nặng thêm một chút"
Dương Chấn giọng nói rũng rẩy vẫn tiếp tục chối tội chứng minh hắn trong sạch bằng mọi cách không để nàng vào bên trong đang nói nữa chừng thì lời bị nàng đánh gãy.
"Là chất hóa học Clo!"
Nghe đến đây tim hắn bắt đầu sắp nhảy ra bên ngoài trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh
" Ngài...ý ngài là sao? "
"Đập thủy điện nằm chắn ngang nhánh sông cấp nước con suối dưới làng, lợi dụng việc hệ thống chắn nước của đập có thể kiểm soát nước chảy xuống suối các người đã pha một lượng lớn clo nồng độ cao vào hồ chứa sau đó xả ra điều đó giải thích cho việc hàm lượng clo trong nước suối luôn vượt quá 0.8 mg /lít trong khi 0.5mg /lít đã là ngưởng gây ngộ độc
Nó lại là nguồn nước chính để canh tác hậu quả làm cho hoa màu không thể phát truyển tốt buộc người dân chuyển đi nơi khác thuận lợi để các người chiếm dụng khu đất đó
Các người hiểu rõ từ đầu năm nay chính phủ cho xây dựng trạm cấp nước nước sinh hoạt cho người dân vùng núi, nên sẽ ngọai trừ được có người tử vong do ngộ độc vì nếu trường hợp ảnh hưởng tới tính mạng con người xảy ra chính phủ chú ý đến chắc chắn sẽ làm sáng tỏ thế nhưng nếu đối tượng là thực vật mức độ bị chú ý sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Còn giải thích vì sao lại chọn sử dụng clo đơn giản là vì nó dễ tìm giá thành rẻ và quan trọng nhất là nó HỢP PHÁP"
Phác Tư Hạ đến ngần nói tiếp vào tai hắn " ít nhất là cho đến khi tôi kết tội anh!"
Tới giờ phút này hắn tự hiểu cánh cửa đập hôm nay không thể không mở, bọn thường ngày ức hiếp người dân trong làng, gay ra bao nhiêu là tội ác nay lại đứng ở một gốc rung rẩy,tên quản lý cầm điện thoại cũng liên tục quay số phát tin.
Trả lời hắn là một hồi chuông dài không người nhấc máy, sự bất lực tới đỉnh điểm hắn ngã ra vách tường phía sau ngồi trược xuống đất ôm mặt khóc.
Hứa Hẹn sau cùng cũng chỉ là lời nói trên đầu môi đến khi họa ập tới ai cũng trước tiên tìm nơi dung thân cho mình nào có dư hơi sức để quan tâm tới sống chết của kẻ khác.
Phác Tư Hạ tay ôm một bên vai dựa vào vách tường bên cạnh quan xét dáng vẻ sợ hãi của bọn chúng nàng có thể hình dung được cảnh tượng bọn chúng ta nháo nhào lên chối bỏ liên hệ dẫm đạp lên nhau để thoát thân.
Hối hận sao? bọn ngươi cơ bản không có tư cách, không một kẻ nào có tư cách phá hoại hay đe doạ đến quyền an sinh của người dân vô tội, ai phong cho các ngươi cái quyền đó chứ hãy chờ đợi để trả giá cho chuyện mình làm đi
Đã đến lúc phải đặc dấu chấm hết cho khoản thời gian lọng quyền của bọn chúng, các nàng nhanh chóng thu thập bằng chứng lấy lời khai toàn bộ người có mặt ở hiện trường, khai thác được tên quan chức đầu sỏ, đến cuối cùng chỉ cần lấy thêm lời khai từ dân làng là có thể khởi tố.
Tài liệu cũng gửi về viện kiểm sát.Nhiệm vụ của nàng hoàng thành, những tên khác bị nàng phân phó xuống chăm sóc vườn nho, phụ giúp dân trồng lại hoa màu không cần vội bắt bọn chúng về bây giờ chờ đến khi phiên tòa được mở sâu mọt dù một con cũng không thể thoát.
Trả lại sự bình yên vốn có lại cho người dân trong làng, Lời hứa với ai đó cũng hoàng thành coi như là lời cảm ơn cho bữa cơm lúc sáng đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...