Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình Yêu

Bất tri bất giác cũng leo hết năm tầng lầu. Thích Thiếu Thương không thể không lay tỉnh Cố Tích Triều, “Tích Triều, chìa khóa để chỗ nào?”

Vì bị nháo tỉnh, Cố Tích Triều có chút khó chịu chỉ he hé mở mắt, lại lời ít ý nhiều mà phun ra một chữ: “Túi”.

A ~ nguyên lai ở ngay trên người mình! Thích Thiếu Thương vội vàng mở túi xách ra, vừa lấy chiếc chìa khóa lại thấy một quyển “Quản trị kinh doanh hiện đại”. Hỗn đản mà! Thích Thiếu Thương nghĩ nghĩ, trách không được đeo chiếc túi, cảm giác cổ muốn rụng luôn.

Mang tâm tư tiếp tục cảm khái, lấy chìa khóa mở cửa, Thích Thiếu Thương vừa ôm vừa lôi, rốt cuộc cũng đem được Cố Tích Triều tới chiếc giường trong phòng ngủ. Hẳn các bạn trẻ vô cùng chờ mong được thấy một màn ướt át, tỷ như: Khi Thích Thiếu Thương buông Cố Tích Triều ra, “chẳng may” thuận thế ngã nhào trên người mỹ nhân đang say. Trong lúc hô hấp giao triền, điện quang đá lửa, đá chạy cát bay, kinh thiên động địa ~ Cảnh tượng được mong chờ, thật đáng tiếc, không có xuất hiện. Thích Thiếu Thương không hiểm không nguy đem Cố Tích Triều hảo hảo đặt trên giường, hảo hảo đắp chăn, lúc này mới có thời gian đánh giá ngôi nhà của Cố Tích Triều.


Đầu tiên là thám hiển phòng ngủ. Đơn giản, là từ duy nhất để hình dung. Tường màu trắng, một chiếc tủ quần áo, một bộ bàn ghế làm việc, một chiếc tủ đầu giường, một chiếc giường lớn, đều mang màu sắc lãnh đạm. Nhưng chỉ một ngọn đèn da cam soi tỏ, hết thảy lại trở nên ấm áp vô cùng.

Trong phòng, đáng chú ý nhất là một chiếc giá sách dựng sát tường, với đủ các thể loại như ‘địa lý quốc gia Trung Quốc’, ‘Hồi sinh’, ‘Phi điểu tập’, ‘Trăm năm cô đơn’, … thậm chí còn có cả sách dạy nấu ăn. Nhưng nhiều nhất vẫn là các loại sách quản trị kinh doanh và văn học cổ đại.

Thích Thiếu Thương cảm thấy tổ hợp này quả là kỳ diệu. Chúng cũng giống như Cố Tích Triều, trên thương trường luôn tràn đầy nhuệ khí cao ngạo mà cũng lạnh như băng. Nhưng không hiểu tại sao, Thích Thiếu Thương lại có thể nhìn ra được từ đó vẻ tịch liêu, ôn nhu tựa ‘hoa đào cười gió xuân’.

Là từ khi nào phát hiện ra? Là mỗi lần ‘gặp gỡ’, y trừng mắt nhìn hắn mang theo vẻ nghi hoặc? Là khi nghe Cố Tích Triều gọi điện thoại, trong giọng nói có vẻ thản nhiên mà cũng đầy thất vọng? Là khi trên đài thấy Cố Tích Triều đánh đàn, khóe miệng ẩn ẩn ý cười? Thích Thiếu Thương không nhớ được, nhưng cuối cùng, điều đọng lại trong tâm hắn chính là hình ảnh Cố Tích Triều ấm áp tựa như ánh mặt trời.

Trên giường, Cố Tích Triều vô thức phát ra những âm thanh rất khẽ. Thích Thiếu Thương đi ra ngoài, tới nhà bếp rót một chén nước, tiện thể đánh giá phòng khách. Nó cũng đơn giản như phòng ngủ, nhưng vì không bật đèn nên khiến cho người ta thấy lạnh lẽo như băng. Vào phòng ngủ, nhìn Cố Tích Triều dưới ánh đèn vàng ấm áp, Thích Thiếu Thương nở nụ cười. Khuôn mặt không hề phòng bị có chút mơ hồ nhưng lại rất nhu hòa. Thì ra ấm áp không phải bởi ngọn đèn, mà bởi vì có Tích Triều ở đây.

Thích Thiếu Thương nâng Cố Tích Triều dậy, “Tích Triều, uống nước đi”.


“Ân …” Cái chén ghé vào bên môi, miệng Cố Tích Triều hơi hơi hé ra uống một ngụm, thư thái hơn rất nhiều, ý nghĩ cũng theo đó mà thanh tỉnh, “Ngươi vẫn chưa về sao?”

“Ta chờ ngươi ngủ rồi mới về. Uống thêm ngụm nữa đi. Uống rượu nhiều, dễ miệng khô lưỡi nóng lắm!”. Thích Thiếu Thương khuyên nhủ, lại thấy Cố Tích Triều mắt vẫn không mở, cứ thế cúi đầu uống, chiếc răng nanh khẽ va vào miệng chén, tạo nên một tiếng vang thanh thúy bên tai. Tâm Thích Thiếu Thương, cũng vì tiếng vang ấy mà động.

Thích Thiếu Thương đem cái chén để lên tủ, cúi đầu nhìn Cố Tích Triều, lại dường như đang nói cho chính mình nghe: “Tích Triều, số điện thoại của ngươi là gì? Ân, ngươi không cần phải nghĩ đâu, để ta lấy số di động của ngươi…” Thích Thiếu Thương lấy di động trong túi Cố Tích Triều gọi sang máy mình. Nhìn dãy số hiện trên màn hình, hắn cười hớn hở, đôi má lúm đồng tiền càng sâu.

“Tích Triều, ngươi ngày mai không có xe, chúng ta cùng ngồi xe bus đi làm, được không?” Hắn biết, công ty Tích Triều chỉ cách công ty hắn có hai dãy phố thôi.


Đổi lấy một tiếng vô thức, “Ân…”

“Vậy ngươi cho ta chìa khóa nhà ngươi, ngày mai ta tới gọi ngươi, được không?” Người nào đó tính toán được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Chìa khóa nhà ta, dựa vào đâu phải đưa cho người xa lạ như ngươi…” Cố Tích Triều tung ra một câu, sau đó lui a lui a, cả người lui vào trong ổ chăn.

Lưu lại một cái bánh bao tâm vỡ ra từng mảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui