Tới công ty, nhìn chiếc xe thể thao đen kia vẫn không rời đi, Vân Hi tâm càng thêm chua xót… khi cậu đang cố gắng muốn quên đi thì sẽ luôn có cơ hội khiến cậu phải nhớ lại, toan điềm khổ lạt *, chung quy vì sao!
(* Nguyên tác 酸甜苦辣 – Suan tian ku la – toan điềm khổ lạt: suān 酸 (toan) = chua, tián 甜 (điềm) = ngọt, kǔ 苦 (khổ) = đắng, là 辣 (lạt) = cay; đây là một thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ cảm giác hỗn độn phức tạp; ứng với câu đắng cay ngọt bùi ở VN)
“Lục Vân Hi.”
Đồng nghiệp cùng tổ gọi to làm cậu bừng tỉnh quay đầu, trong mắt, nỗi bi thương cùng tình cảm chất chứa vẫn chưa phai, sự yếu đuối nhu mềm thu hết vào đáy mắt đồng sự, làm cho đối phương ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
“Ta, ta…….” ( =)) chết cười với ông này….dại trai quá )
Khôi phục cảm xúc lại bình thường, Vân Hi mỉm cười thân thiện.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm mềm mại như liều thuốc an thần, Đổng Phàm hít sâu một hơi, áp chế tâm tình đột nhiên bấn loạn của chính mình..
“Cái kia… Tiểu Lưu ngày mai có việc bận, cho nên nói với tôi và cậu một tiếng, cậu ta cùng với cậu đổi ca cho nhau. Hôm nay Tiểu Lưu ra ngoài đưa bưu phẩm của cậu, được chứ?“
Luôn luôn không có ý kiến, Vân Hi thản nhiên gật gật đầu…
“Không thành vấn đề.”
Công ty luôn an bài vài người phụ trách một khu vực để chuyển phát được nhanh chóng, cho nên quy định rằng, một tổ mỗi ngày thay phiên hai người làm việc, mà chính cậu ngày mai cũng có ca trực, tuy vậy điều đó cũng không sao cả .
“Chúng ta vào thôi!”
“Hảo.”
Xử lý tốt công việc trên tay, Vân Hi có chút mệt mỏi, xụi lơ ở trên ghế. Một đêm chưa chợp mắt cùng cả sáng phải làm một núi công việc…mệt nhọc, ủ rũ khiến cậu rất buồn ngủ.
“Lục Vân Hi, đến giờ ăn cơm rồi , đi thôi.”
“Cám ơn, tôi chưa đói bụng, lát nữa ăn cũng được.”
“Đi thôi, ăn xong rồi hẵng nghỉ ngơi, dù sao buổi chiều cũng không có nhiều việc .”
Vô lực lắc lắc đầu “Đổng Phàm, tôi thực không đói bụng, anh cứ đi ăn đi!”
“Đi thôi.” Đổng phàm ôm lấy cánh tay Vân Hi kéo cậu lên “Tôi đã dặn bọn Tiểu Lí đi trước mua cơm rồi, đi thôi!”
Tuy không hề cảm thấy đói bụng nhưng Vân Hi cuối cùng vẫn bị Đổng Phàm kéo tới căn tin của công ty.
.
Nhìn người trong căn tin ngày càng nhiều, đầu Vân Hi như càng đau thêm.. May mắn Đổng Phàm đã nhờ các đồng sự khác giúp mua cơm trước…nói một tiếng cảm ơn, Vân Hi ngồi xuống, yên lặng ăn cơm rồi nghe mọi người nói cười.
Đang trò chuyện ầm ĩ, căn tin dần dần yên tĩnh… Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, Vân Hi nhìn về phía Đổng Phàm thắc mắc, đối phương hạ giọng “Tôi vừa nói gì, cậu không nghe à?”
Vân Hi lắc đầu “Không có.”
“Vừa rồi cấp trên đưa chỉ thị xuống. Tổng giám đốc Lâm nói rằng tất cả mọi người vì đều chưa thấy qua Chủ tịch nên ngài ấy sẽ tới đây, còn có một số nhân vật lợi hại, rất nổi tiếng ở công ty ta cũng sẽ cùng nhau tới căn tin. Thực không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ có tiền, tới căng tin thì có cái gì để nhìn chứ…….” (nhìn cái người nào đó đang ngồi cạnh ấy *cười gian xảo*)
Những lời Đổng Phàm oán giận, Vân Hi đều không vào tai được từ nào, Tổng giám đốc là Lâm Hạo Nhiên, vậy Chủ tịch nổi danh của công ty có lẽ chính là Đường Dịch Thần… bỗng trong lòng có loại dự cảm không lành, đang muốn đứng dậy rời đi, Vân Hi liền nhìn thấy giám đốc công ty cúi đầu chào, mời hai ‘đại nhân vật’ xuất hiện ở cửa ra vào của căn tin. Hiện tại ly khai đã không kịp mất rồi, Vân Hi chỉ có thể cố gắng cúi thật thấp đầu, tận lực làm cho đối phương không thấy cậu.
Chính là thực tế thường luôn đi ngược với những gì mình tưởng tượng, cảm giác được tầm mặt mọi người đều tập trung tới chỗ cậu, Vân Hi chỉ có thể tận lực hi vọng hai người kia không làm gì đó bất ngờ. Nhưng cảm thấy vị trí bên cạnh như có người ngồi xuống, tim Vân Hi đập càng ngày càng nhanh…bởi vì cậu biết hơi thở quen thuộc này là của ai. Định đứng dậy rời đi nhưng bốn phía im lặng không một ai dám đi lại, cậu không muốn bị chú ý và gặp phiền toái không cần thiết cho nên chỉ có thể thành thành thật thật ngồi tại chỗ, cố gắng tỏ ra thật bình thường ăn hết bữa ăn đã nguội lạnh trên bàn.
Nhìn đến hai ‘đại nhân vật’ không thể đắc tội đang ngồi trên bàn ăn, Lưu quản lí thức thời bảo người chuẩn bị hai phần đồ ăn ngon đặt ở trước mặt hai người.
“Chủ tịch Đường, Tổng giám đốc Lâm, thỉnh dùng bữa.”
“Ân.” Lạnh lùng cất tiếng, tầm mắt hai người hoàn toàn không dịch chuyển. Cảm giác bị coi thường không hề làm cho Lưu quản lí bất mãn, ngược lại càng thêm tươi cười thỏa mãn “Đây là đồ ăn của nhà hàng Vân Sơn, không biết có hợp với khẩu vị của các vị không?”
“Cũng được.” Vẫn như trước là sự lãnh đạm, uy nghiêm…
Lưu quản lí trên mặt vẫn cười như nở hoa, nhìn nhìn bốn người đang ngồi trên bàn, nháy mắt ra dấu, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi bàn này. Ánh mắt mang theo mệnh lệnh nhìn đến Vân Hi, ngược lại làm cậu thở dài nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy, lại bị Đường Dịch Thần kéo ngồi trở lại chỗ cũ “Không cần rời đi, cứ thoải mái ngồi.”
Nghiến răng nghiến lợi đáp một tiếng “……vâng.”
Vân Hi cùng nhóm người Đổng Phàm trong lòng có chút run sợ một lần nữa lại ngồi xuống. Mà Lưu quản lí xấu hổ cũng chỉ giả vờ ho vài tiếng, rồi ngồi ở một bàn ăn đối, ăn một phần cơm khác đã được chuẩn bị sẵn.
Chỉ đơn thuần là một bữa ăn trưa nhưng lại làm cho Vân Hi tâm không thể nào bình tĩnh lại được. Nhiều năm rồi không ăn cơm gần gũi như vậy, ngày nào cũng như hình như bóng * với nhau, nhớ lại khiến mắt Vân Hi đột nhiên nặng nề, nhắm lại mắt, áp chế lo lắng trong lòng, cậu tiếp tục ăn cơm.
(* Nguyên tác 如影随形 -rú yǐng suí xíng : như hình như bóng, ý nói rất thân thiết, gắn bó với nhau)
Đột nhiên một đôi đũa kẹp một miếng thịt xuất hiện trước mắt, gắp bỏ vào trong bát của Vân Hi, thanh âm tuy lãnh đạm nhưng mang theo một phần ôn nhu “Cùng nhau ăn.”
Hành động này ở trong mắt người khác chỉ là bình dị gần gũi, nhưng đối với những người đã cùng làm việc lâu năm với Đường Dịch Thần thì vô cùng dị thường, mọi người bỗng nhìn chằm chằm vào Vân Hi cùng Đường Dịch Thần.
Gắp miếng thịt trong chén cơm của mình ra, bỏ vào bát cơm của Đồng Phàm, Vân Hi quay đầu lại, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt có một sự xa cách, khách sáo “Cám ơn Chủ tịch Đường, tôi không thích ăn những thứ này.”
Nháy mắt, trong mắt lóe lên một chút giận dữ, chua xót rồi lại thoáng qua đi, Đường Dịch Thần lại gắp một ít rau xanh khá bắt mắt trên bàn ăn, để vào trong chén của cậu, Vân Hi vẫn mỉm cười không đổi, lại đem đồ ăn chuyển đến bát cơm của Đổng Phàm.
Nhìn hai người như vậy, Lâm Hạo Nhiên bắt đầu cảm thấy khó chịu, trái tim cảm thấy đau đớn, hắn hạ thấp mắt, tiện che lấp đi ánh mắt chợt lóe lên nỗi niềm phức tạp rồi biến mất.
Trước ánh nhìn của mọi người, Vân Hi đứng lên. Ánh mắt mọi người thăm dò, tò mò đủ cả nhưng Vân Hi vẫn bình tĩnh, cậu biết nếu mình rời đi lúc này sẽ làm cho cuộc sống vốn tĩnh lặng bị xáo trộn, cậu giờ chưa muốn mất đi công việc này, cho nên phải nhẫn nại không được nôn nóng “Tôi ăn xong rồi, cám ơn Chủ tịch Đường.”
Vừa nói xong, Vân Hi liền rời khỏi căn tin…Nhìn bóng dáng Vân Hi dần đi khuất, Đường Dịch Thần buông bát cùng Lâm Hạo Nhiên và một nhóm người rời đi. Không hề đi theo, Lưu quản lí còn đang khiếp sợ chưa thanh tỉnh, vẫn ngây ngốc đứng sững sờ ở căn tin, mà xung quanh khe khẽ vang lên tiếng thầm thì to nhỏ….
_____
Lenivy: Ta đọc qt thấy chức vụ của hai anh Hạo Nhiên và Dịch Thần cứ lẫn lộn khó phân biệt…nhưng ta vẫn để anh Dịch Thần làm Chủ tịch còn anh Hạo Nhiên làm tổng giám đốc vì ta có chút thiên vị :”>…sr nhé mọi người!! Hihi..nếu ai đọc qt mà thấy khác thì cũng đừng ném đá ta a ~ ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...