Chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bên tai Vân Hi văng vẳng âm thanh gì đó, muốn tìm nơi phát ra tiếng nhưng bóng đêm lại dần dần bao phủ chiếm lấy toàn bộ tâm trí của cậu…. Đến lúc bản thân đã tỉnh táo, Vân Hi có chút hoang mang nhìn xung quanh phòng ngủ hiện trước mắt, phòng rộng gần 100 mét vuông toát ra rõ vẻ tráng lệ nhưng không kém phần thoái mái và an tĩnh. Tuy không có một bóng người nào trong phòng nhưng vẫn khiến đầu óc Vân Hi đình trệ trong chốc lát, cố sức động thân mình, nhìn bộ quần áo mềm mại trên người không biết được thay lúc nào, ánh mắt Vân Hi vô thức nhăn lại, cái cảm giác mông lung, nghi hoặc làm cho cậu rất không thoái mái…
Hai chân chạm vào thảm trắng noãn (trắng tinh), ổn định đầu óc còn đang mê muội, Vân Hi dựa vào vách tường đi bước một hướng tới cánh cửa ra vào duy nhất trong phòng ngủ này, tay vừa mới đặt lên nắm đấm cửa thì cánh cửa mở ra… Có lẽ vì thân thể suy yếu còn chưa hoàn toàn hồi phục, không điều khiển được độ mạnh nhẹ nên Vân Hi theo quán tính ngã về phía trước, tức khắc cậu rơi vào một ***g ngực mang theo một mùi hương nhàn nhạt, trong chốc lát đã đứng vững lại được, Vân Hi có chút xấu hổ “Cám…ơn….”
“Đừng khách khí——.”
Thanh âm mang theo ý cười, trong giọng nói có một loại trầm ổn, thấu hiểu.
Giương mắt nhìn nơi phát ra tiếng nói, lớp sương mù trong lòng Vân Hi cũng tiêu tán đi nhiều, tuy thân hình đối phương cao lớn, khuôn mặt lại cương nghị anh tuấn, nhưng vẫn không thể che giấu hết được cái khí chất toát ra từ người hắn… Dù sao chính mình cũng từng là một kẻ hành khất lăn lội bao nhiêu năm trong cuộc sống tất nhiên trong những năm tháng hỗn độn đó loại người nào cậu cũng đều đã từng gặp qua.
Trong lòng đã có đáp án, Vân Hi cũng không thấy sợ hãi gì đối phương, khóe môi khẽ gợi lên một nét cong, lễ độ hỏi “Xin hỏi tiên sinh, nơi này là nơi nào.”
“Nhà của tôi.”
Lời ít mà nhiều ý tứ, trả lời rất bình tĩnh.
Nhưng ngược lại khiến Vân Hi nhăn mắt, lời hỏi kế tiếp chưa kịp nói ra đã thấy thân ảnh Lục Minh Tuyên xuất hiện ở trước mắt…“Ming Tuyên ——–”
Mang theo hơi thở kích động, Lục Minh Tuyên tiến lên ôm lấy đôi vai gầy yếu của phụ thân.
“Ba, ba tỉnh rồi….?!”
Nhìn phụ thân từ trên xuống dưới, thấy đã không còn gì đáng ngại nữa tâm tình Minh Tuyên mới thả lỏng xuống được “Ba, thân thể ba còn chưa tốt, trước hãy về giường nghỉ ngơi đi đã.”
Bước chân không dịch chuyển, Vân Hi hướng mắt nhìn đứa con trai “Con không định giải thích gì với ba sao?”
“Tôi còn chút việc chưa xử lý xong, cha con hai người cứ trò chuyện với nhau đi.” Nam nhân mỉm cười rời khỏi phòng, thuận tiện lịch sự khép lại cánh cửa.
Trong phòng nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng “Ba, con…….”
Biết phụ thân muốn hỏi về điều gì, đáng lý nó đang phải ở Mỹ nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh cậu, đã thế còn có thể vụng trộm lén qua mặt Đường Dịch Thần cường đại đưa cậu ra ngoài, tất cả những điều này một người không có chút quyền thế gì trong xã hội sao có thể gánh vác được, Lục Minh Tuyên thường ngày vẫn sấm rền gió cuốn * không sợ trời không sợ đất giờ lại như một tiểu hài tử cúi đầu… Nó biết ba ba luôn vì nó chịu nhiều vất vả, chưa bao giờ ép buộc nó phải đặt mục tiêu rất cao rất xa, ba ba luôn mỉm cười dịu dàng với nó, chỉ hy vọng nó được khỏe mạnh yên bình là một người bình thường mà thôi, nhưng hiện giờ thì sao, trên tay đã dính máu tươi, bản thân mình còn có thể quay đầu lại sao?
( * Nguyên tác 雷厉风行 – lôi lệ phong hành: nghĩa là sấm rền gió cuốn, ý nói rất mạnh mẽ kiên cường)
“Minh Tuyên, con đã trưởng thành, có quyền lựa chọn tương lai cho chính mình, nhưng ba không muốn con vì ba mà phải đi làm một số việc không tốt———.”
Ngăn lại đứa con đang muốn mở lời, Vân Hi khẽ thở dài một tiếng “Con từ nhỏ đã vậy rồi, có sự tình gì cũng không tâm sự với ba, ba ba chỉ hy vọng con bình an làm một người bình thường chứ không phải mỗi ngày phải đi đánh nhau chém giết, một cuộc sống không hề biết tới ngày mai” Có lẽ vì cảm xúc có chút kích động nên thanh âm Vân Hi khẽ run rẩy.
Hai tay ôm lấy phụ thân, Minh Tuyên vùi mặt vào vai ba ba “Ba, đây là lựa chọn của con, con không hối hận.” Có năng lực để bảo hộ ba là niềm hạnh phúc lớn nhất kiếp này của con, ba, ba mới chính là toàn bộ sinh mệnh của con!
“Minh Tuyên….”
Tay đặt ở sau bản lưng to rộng của đứa con, giọng nói Vân Hi không có một chút khí lực, phảng phất yếu ớt mong manh, cậu hiện giờ lo lắng một việc, cũng do cậu làm liên lụy tới đứa nhỏ, khiến Lục Minh Tuyên mở chỉ hơn mười tuổi đã phải gánh vác quá nhiều áp lực như vậy, đều là lỗi của cậu, đều do lỗi của cậu
“Ba, ba làm sao vậy?”
Cảm giác được thân hình phụ thân run rẩy, ánh mặt Minh Tuyên tràn đầy lo lắng, nó nhanh chóng đỡ lấy phụ thân, thuận thế ôm lấy thân thể suy yếu của cha mình đến giường “Con đi ra ngoài gọi bác sĩ cho ba—–”
Chưa kịp rời đi đã bị tay của ba ba giữ chặt, Minh Tuyên quỳ một gối xuống, nhìn người nằm trên giường gầy yếu suy nhược rất nhiều “Ba, đừng sợ, ba chắn chắn sẽ không có việc gì đâu.”
Che đậy toàn bộ dấu hiệu không khẻo đi, Vân Hi mỉm cười lắc đầu “Ba chỉ có chút mệt mỏi thôi.” Cánh tay vén mấy sợi tóc che đi ánh mắt của Minh Tuyên “..nào, cùng ba nằm nghỉ một lúc——–”
Cảm thấy phụ thân thật sự không có việc gì, Minh Tuyên gật đầu, bỏ giầy ra, cùng ba ba nằm lên chiếc giường mềm mại. Ngón tay ôn nhu dừng tại nơi Vân Hi đau đớn, nhẹ nhàng xoa nắn “Ba, con vụng trộm đem ba từ trong bênh viện kia ra” ngập ngừng chốc lát, Minh Tuyên có chút thận trọng hỏi “…ba, ba sẽ không giận con chứ———-.”
“Sẽ không….”
Được Minh Tuyên săn sóc, trong mắt cậu tràn đầy vui sướng, nói không vui mừng thì là nói dối…khóe miệng khẽ gợi lên một mạt cười, cảm giác thỏa mãn thư thái cũng đan xen cả chút cảm giác bi thương……..
________
Lenivy: * cúi đầu* Ta xin lỗi mọi người, ta đi chơi quên đường về TT_TT. Ta không dám bỏ bê nhà cửa nữa……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...