Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị mở ra, không ai chú ý tới, nhưng khi dừng bước đến bên giường bệnh của Vân Hi, Lục Minh Tuyên cùng Đường Dịch Thần thái độ lại ăn ý đến kì lạ “ Anh tới đây làm gì———-. ”
Lòi nói lạnh như băng đồng nhất vang lên khiến Trình Mộ Vũ không chút nào để ý, dường như không thấy bất luận ai, kéo một cái ghế tựa đến trước người, tao nhã ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Vân Hi vẫn như trước đang say nồng. ( _ _|||| bá đạo thật….)
Mà ‘ẩn’ ở một nơi bí mật gần đó, Lâm Hạo Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn một cái, giống sớm đã dự đoán được thản nhiên cúi đầu xem tạp chí kinh tế, bầu không khí lại một lần nữa cứng ngắc.
Lục Minh Tuyên cứ chuyện gì liên quan tới ba ba là nháy mắt biến trở về với đúng độ tuổi của mình, có chút tính khí trẻ con ngồi ở trên giường bệnh, ngăn trở tầm mắt của Trình Mộ Vũ, còn Đường Dịch Thần cũng dịch người ngồi yên ổn trên giường, không nói một câu gì——-.
Trong phòng thanh âm duy nhất chỉ có tiếng của các thiết bị máy móc, tĩnh lặng khiến cho người ta không kịp thích ứng…..
Bầu không khí khác thường làm cho Vân Hi đang ngủ say cũng có dấu hiệu tỉnh giấc, hoảng hốt mở hai mắt, sự vật xung quanh chứ ẩn hiện trước mắt, thật lâu sau mới định thần thấy rõ hai thân ảnh trước giường, khi tầm mắt ‘đụng trúng’ mâu trung đầy lo lắng của Đường Dịch Thần, không biết phải đối mắt như thế nào nên Vân Hi có chút chật vật né tránh.
Thu hết động tác của người thương vào đáy mắt, Đường Dịch Thần trong lòng trầm xuống nhưng trên mặt vẫn dịu dàng như trước “Thế nào, có chỗ nào không thoải mái không ?! ”
Nghiêng đầu, tâm tư Vân Hi còn bị vây cuốn trong sự việc kia, cậu nhắm mắt lại, không đáp lời Đường Dịch Thần.
Nhìn thấy thế, Lục Minh Tuyên trong mắt trừ bỏ lo lắng thì vẻ mặt lại vui vẻ nhiều một chút “Ba, con làm thủ tục chuyển viện được không ———-?”
“Ân…..”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại hung hăng đập thẳng một quyền vào nội tâm, trong mắt Đường Dịch Thần nhuốm đầy vẻ nóng ruột, nhưng hắn hiểu được rằng có một số việc không được bức bách, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể chờ đợi bệnh tình của Vân Hi ổn định đã rồi sẽ giái thích sau.
“Vân Hi, thân thể thấy sao?”
Nghe được giọng nói thanh nhã có chút quen thuộc, Vân Hi mở mắt ra, nhìn theo thanh âm kia “Đã cảm thấy tốt hơn nhiều, làm phiền Trình thiếu phải lo lắng.”
“Vân Hi quá khách khí.”
Trình Mộ Vũ đứng lên, không nhìn ánh mắt ở bên lạnh như băng, đứng trước giường bệnh của Vân Hi “Tôi đã tìm được một chuyên gia rất có uy tín về não bộ, ông ta ngày kia sẽ tới đây.”
Lục Minh Tuyên lạnh lùng hừ một tiếng, xoay mặt nhìn về phía Trình Mộ Vũ “Tôi đã sắp xếp một chuyên gia cũng rất có danh tiếng, tôi nghĩ Trình tiên sinh đã quá để tâm rồi——-.”
“Minh Tuyên không được vô lễ nói những lời bất nhã với Trình tiên sinh!”
Nhìn ba ba còn suy yếu, Minh Tuyên cũng không dám cãi lời, mâu trung vẫn như cũ lạnh băng lại chuyển hướng tới Trình Mộ Vũ “Thực xin lỗi—–” Không giống một lời giải thích mà ngược lại giống như một lời uy hiếp thì đúng hơn, làm cho Trình Mộ Vũ bật cười.
Hiểu tính cách của đứa nhỏ này nên cho dù không nhìn đến biểu tình của Minh Tuyên, Vân Hi cũng đoán được tám chín phần “Thực xin lỗi Trình thiếu, Minh Tuyên có lẽ vì quá lo lắng cho tôi nên mới như vậy, xin ngài đừng để ý.”
“Không sao———-.”
Nếu so với những nụ cười trước đây thì nụ cười này lại càng thêm phần dịu dàng “Tôi có việc đi trước , buổi tối tôi sẽ đến thăm em.”
“Vâng, tái kiến.”
“Tái kiến.”
Nhìn hai người nói chuyện hài hòa, Đường Dịch Thần cùng Lục Minh Tuyên cùng kẻ vẫn ngồi ở trên sô pha Lâm Hạo Nhiên tầm mắt toàn bộ dừng trên người Trinh Mộ Vũ, cùng mang theo ánh mắt ghen tức lạnh lẽo…..
“Ba, chắc ba ba mệt rồi, ngủ thêm một lát nữa đi.”
Kéo chắn lên, không ngại ngần che kín phụ thân tránh cái nhìn của những kẻ khác.
Thực sự có phần mệt mỏi, Vân Hi khẽ gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Trong phòng lại khôi phục tĩnh lặng vốn có nhưng điều duy nhất không giống chính là lúc này tầm mắt ba người toàn bộ vẫn kiên định dừng trên Vân Hi, vẫn tiếp tục như vậy……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...