Cùng Trình Mộ Vũ ăn xong bữa tối cũng đã hơn chín giờ, khéo léo khước từ đối phương đưa về, Vân Hi tự mình chậm rãi bước đi trên đường phố nơi phồn hoa đô thị… Cước bộ nhàn nhã đứng trước một cửa kính, nhìn bên trong trưng bày một chiếc đồng hồ màu đen, khóe miệng Vân Hi khẽ cong.
Minh Tuyên từ nhỏ rất thích loại đồng hồ này, nhưng bởi vì trong nhà khó khăn nên trước giờ đều không đủ sức mua những thứ như thế này. Áy náy nhiều năm qua khiến cậu than nhẹ một tiếng, tay sờ sờ ví tiền trong túi mình, cân nhắc giá cả một chú rồi đi vào cửa hàng đồng hồ mà Minh Tuyên đã mơ ước có từ lâu.
.
Bước ra khỏi cửa tiệm hoa lệ, Vân Hi cúi đầu nhìn chiếc hộp nho nhỏ trong tay mình, nụ cười trên môi cũng ngày càng thêm nồng đậm… Tuy rằng hiện giờ chính mình có thể dùng hai từ nghèo nàn để so sánh, ngay cả số tiền cậu nhiều năm tích góp từng chút từng chút một cũng vơi đi hơn phân nửa, nhưng tâm tình Vân Hi vẫn cảm thấy niềm sung sướng lấn át hết thảy—–.
Bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngước nhìn không trung có ngàn vạn vì tinh tú, cậu cũng cảm thấy tươi cười thoải mái hơn, thật sự nhớ nhung đứa con vẫn luôn gắt gao nắm lấy tay mình, bầu bạn với mình cùng đi qua nhiều năm tháng vui vẻ. Xú tiểu tử kia đã đi được mười ngày mà sao cứ giống như vừa mới hôm qua tách khỏi mình để bước lên máy bay vậy, niềm hoài niệm không lúc nào là không làm phiền cậu.
Ong ong, ong ong—–
Di động rung khiến Vân Hi bừng tỉnh, lấy điện thoại ra, nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, Vân Hi sững sờ “Uy? Xin chào——.”
“Ba ba, con rất nhớ ba….”
Sáu từ mang theo vô hạn tưởng niệm, cái cảm giác nhắn nhủ đầy tình cảm từ nơi phương xa làm cho con tim của Vân Hi tràn đầy ấm áp “Minh tuyên, ba ba cũng rất nhớ con….”
“Ba ba, ba ba, ba ba.”
Thanh âm đã dần dần vỡ giọng nhẹ nhàng cất tiếng gọi, mỗi một lần đều ‘khắc sâu’ vào đáy lòng Vân Hi, không cần nói nhiều lời nhưng lại là nỗi nhớ nhung chân chính.
Trong lòng có chút chua xót, cái cảm giác gần ngay bên cạnh làm cho đáy mặt Vân Hi có chút ấm nóng “Minh tuyên, con đã trưởng thành rồi, phải học được cách độc lập.”
“Con biết, ba ba.”
Thế nhưng trái tim như bị xé rách do cơn đau nhung nhớ, len lỏi vào trong máu thịt, đau đớn làm cho cậu không thể chịu đựng được.
Vân Hi khóe môi khẽ gợi, phác lên một đường cong như tia nắng ấm áp của mặt trời “Tháng sau được nghỉ đông, ba ba sẽ tới Mỹ thăm con———.”
“Thật không ? Ba ba…”
Kinh hỉ rồi vội hỏi lại khiến ‘nét vẽ’ ở khóe miệng Vân Hi càng thêm sắc nét, trong ánh mắt chất chứa đầy sự sủng nịch“Thật sự.”
“Một lời đã định——-.”
“Ân.”
Đã lâu chưa được vui vẻ thoải mái nói chuyện với nhau, khiến sự xa cách lâu ngày cũng vơi đi, ấm áp như ôm trọn lấy trái tim của Vân Hi, đôi mắt nồng ấm mang theo ôn nhu vô hạn…
Lúc đi tới đến cửa nhà, Vân Hi mới cùng Minh Tuyên nói lời tạm biệt, cất điện thoại, còn chưa kịp lấy ra chìa khóa nhà thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong, nhìn Đường Dịch Thần một thân trang phục ở nhà, rất tự nhiên tiếp nhận cặp cậu, khi cậu vẫn còn ngớ người thì hắn đã kéo cậu vào trong, lập tức ngồi xuống, ôn nhu thuần thục thay giầy cho Vân Hi, mỗi một động tác đều tựa như đang chăm chút cho trân bảo, khiến đáy lòng người ta càng thêm lo lắng——-.
“Anh không cần như vậy.” Tôi không cần anh bù đắp bất kỳ điều gì….
Vẫn dịu dàng như trước, không chút dao động “Vân Hi, em đói bụng chưa?”
“Đường Dịch Thần, chúng ta…….”
Điểm nhẹ ở đầu môi Vân Hi “Anh đun chút canh khai vị, em uống một ít nhé.”
Đối mặt với nhu tình trước mắt, trái tim Vân Hi càng thêm nhói đau, giờ phút này đáy lòng cậu rất mờ mịt cùng lo lắng “Tôi mệt mỏi, tôi về phòng trước đây.” Nhẹ nhàng tránh khỏi hơi thở của Đường Dịch Thần, xoay người hướng phòng ngủ đi đến.
Trước kia luôn luôn bá đạo giờ lại không chút cưỡng ép, Đường Dịch Thần chỉ dịu dàng nhìn theo Vân Hi rời đi, nhẹ nhàng nói “Ân.”
Vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng, đầy mãnh liệt kia, Vân Hi vội đóng của phòng ngủ lại, tựa người trên cửa từ từ ngồi sụp xuống đất, cậu biết….có một số việc không thể níu kéo, nhất là chuyện tình cảm, nhưng trong lòng còn tồn tại chút vướng bận cùng không muốn cho nên khiến cậu không biết phải làm sao, yêu hay không yêu hơn kém nhau một chữ, nhưng sức nặng hơn lại kém nhau hàng vạn hàng nghìn lần……
Cậu rốt cuộc nên làm như thế nào, là nên buông những ràng buộc, vướng mắc trong lòng mình, nghe theo tiếng gọi của con tim hay là nên…..
Ong ong…… Ong ong———
Nhìn dãy số hiện trên di động, Vân Hi than nhẹ một tiếng “Trình thiếu. ”
“Giọng nói Vân Hi sao lại thiếu tinh thần vậy ?” Thanh âm quan tâm mang theo sự dịu dàng đặc biệt, dường như an ủi được phần nào nỗi buồn phiền lúc này
Nghe vào tai cũng làm cho Vân Hi không khỏi mỉm cười “Tôi chỉ là do mệt mỏi thôi.”
“Kia, Vân Hi sớm đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, những ưu phiền trước mắt lại quay về trong đầu, nâng tay xoa nhẹ thái dương, đứng dậy đi tới góc tường ôm đầu cuộn tròn mình lại……
_______
Lenivy: Cố chấp -> Bế tắc…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...