Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Đinh Tiếu dùng lá cây sạch sẽ đem gói bánh lại, với cậu mà nói giữ ấm đồ ăn đối với giống đực cơ bản chính là trò trẻ con, vì thế Khôn ca quang vinh tiếp nhận nhiệm vụ này. Hai người đi theo sau Bổn và Lâm, người cao lớn đầy mặt cảnh giác, người nhỏ hơn đầy mặt hưng phấn và tò mò. Không biết dùng một cái bánh có thể đổi được thứ gì, dù sao chỉ cần là thứ mình dùng được là được, nhất định đã siêu đáng giá rồi!

Chờ đến khi tới doanh địa của tộc Kim Sư, Đinh Tiếu mới phát hiện kỳ thực nơi đóng quân dựng trại của hai tộc rất gần, không đến 200 mét, nhưng ở giữa có một sườn núi nhỏ nhỏ, nếu không sợ rằng bản thân đã sớm nhìn thấy. Tuy khoảng cách không tính là xa, nhưng hương vị bay được tới bên này khiến cậu có chút ngạc nhiên, thật sự thơm như vậy sao? Hít hít mũi ngửi thử, là có vị thịt nướng, nhưng không phải là mùi thịt nướng tương mình điều chế, có lẽ là bữa sáng của người tộc Kim Sư mới đúng. Hay là mũi của đám thú nhân này quá mức nghịch thiên đi?!

Không đợi Đinh Tiếu và Khôn thảo luận một chút về vấn đề khứu giác của thú nhân, một thiếu niên từ doanh địa của tộc Kim Sư chạy ra. Đinh Tiếu cảm thấy mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh này tuổi tác hẳn là tương đương cậu, nếu ở đời trước, hẳn là mĩ thanh niên, chỉ tiếc đây là thế giới thú nhân. Cậu cảm thán một chút, chủng tộc nơi này khác biệt quá lớn, đây hoàn toàn chính là người Âu Mỹ nhỉ, cư nhiên cùng tộc Dực Hổ hình dáng người Châu Á sinh sống trên một khối lục địa thậm chí là giữa một rừng cây.

"Cha! Con ngửi được một mùi thơm! Cha mua được rồi đúng không? A? Hai người kia là tộc Dực Hổ sao? Là bọn họ mang tới đồ ăn có mùi thơm đó sao?" Thiếu niên nhìn thấy Bổn trở về, cao hứng phấn chấn mà chạy vội tới.

Đinh Tiếu vốn cho rằng ấu tế lăn lộn trên mặt đất đòi ăn ngon thế nào cũng phải tầm tuổi như Miêu Miêu, hoặc cùng lắm là 11 tuổi như Thương cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu. Kết quả...thật là hỏng mất, người lớn như vậy, còn la lối khóc lóc lăn lộn vì muốn ăn. Cậu thật sự là có chút rối rắm.

Khóe miệng Lâm cũng khó có thể khống chế mà run rẩy một chút, duỗi tay đập một cái đằng sau lưng thiếu niên: "Cháu nhìn xem ấu tể tộc Dực Hổ nhà người ta, lớn tầm tuổi như cháu, lại có thể làm ra đồ ăn mĩ vị như vậy, còn cháu thì sao? Chỉ biết ăn, ngoại trừ ăn vẫn là ăn!"

Bổn cảm thấy rất ngượng ngùng, đặc biệt là trước mặt ấu tể dị tộc vừa hiểu chuyện vừa nghe lời lại có bản lĩnh như Đinh Tiếu: "Đây là con trai nhỏ của ta, nó tên Mông, năm nay mới 22 tuổi."

Mới 22 tuổi? Ngài cho rằng cái tuổi này thật sự rất nhỏ bé đúng không? Hắc tuyến. Lại còn cái tên, Mông (manh)? Thiếu niên lăn lộn muốn ăn này tên Mông? Ha ha ha ha ha!!! Đinh Tiếu trong lòng cười lớn, nhưng mặt ngoài lại làm bộ thực bình tĩnh. Ừm! Kỳ thực bộ dáng đúng là có chút manh: "Chào cậu, tôi tên Đinh Tiếu." Nói xong cậu muốn vươn tay muốn bắt tay với đối phương, nhưng đột nhiên nhớ tới phương thức chào hỏi của cha và Bổn, vì thế lập tức liền học theo.

Mông nhìn nhìn Đinh Tiếu, lại nhìn nhìn người cao to đứng đằng sau Đinh Tiếu, sau đó cười ha ha làm tư thế chào hỏi giống như Đinh Tiếu: "Đinh Tiếu, các ngươi là mang đến thức ăn ngon sao? Ta đã ngửi được mùi thơm! Vừa rồi ta ghé vào sườn núi ngửi được rất rõ!!"

Đinh Tiếu hắc tuyến, khó trách y lại ngửi được mùi, thì ra là bò đến sườn núi để ngửi, tiểu tử này đúng là kỳ lạ: "Ừm, cái kia là bánh, là ta làm, ở bộ tộc chúng ta cũng rất ít, nhưng vì Bổn thúc thúc nói ngươi nhất định muốn ăn, ta liền quyết định phần của ta không ăn, có thể lấy ra đổi đồ vật với các ngươi."


Đối với hành động Đinh Tiếu chịu đánh đổi đồ ăn của mình tới thỏa mãn ấu tể tham an của tộc mình, toàn bộ đội ngũ đi họp chợ của tộc Kim Sư đều rất cảm động. Nhưng Đinh Tiếu lại cho rằng, có lẽ bởi vì thiếu niên Mông quá ầm ĩ, cho nên mọi người đối với hành vi giải cứu quần chúng khỏi nước lửa của cậu nên mới hoan nghênh đi.

Xét thấy thiếu niên Mông thật sự là chết vì ăn, Đinh Tiếu sợ y chờ không kịp mình chọn đồ vật lại lăn lộn trước mặt mình, vì thế cậu nhanh chóng lấy bánh từ tay Khôn đưa qua. Đương nhiên còn không quên nói một câu: "Bánh ngươi ăn trước đi, bị lạnh mùi vị sẽ kém rất nhiều, ta chọn đồ vật không vội." Nhìn đi, một câu nói này cỡ nào hiểu lòng người, Khôn ca đều cảm thấy Tiếu Tiếu nhà mình quá tốt, quá biết làm người!

Vốn là người thẳng thắn, hơn nữa bị con trai làm cho thực quẫn bách, cho nên Bổn nhanh chóng đi cùng người nhà và bạn tốt tụ tập một chỗ, sau đó đem hàng hóa chuẩn bị cầm đi chợ Đông đổi bán mở ra: "Đinh Tiếu, cậu đến xem, mấy thứ này ta có thể làm chủ." Kỳ thực lúc này, trong lòng hắn vẫn có chút tự đắc, dù sao triển lộ tài phú và tài năng của bộ tộc mình là một việc rất có thể diện.

Tiếu Tiếu cảm thấy bản lĩnh của đội họ thật không tồi, toàn thứ tốt, nhiều da như vậy, còn có một ít vải bố, không ít đồ trang sức thủ công ở thời này đã tương đối tinh xảo, đương nhiên cũng có một chút đồ vật kỳ quái. Ví dụ như lông chim nhiều màu, một ít xương đầu của động vật, chỉ tiếc mấy thứ này Đinh Tiếu một cái cũng không coi trọng, thật sự là vì trừ bỏ vải bố và vàng bạc ra, cha với ba nhà cậu còn có Khôn ca đều có thể làm ra cho mình. Nhưng vải bố của tộc Kim Sư sờ lên có chút thô thô, chêch lệch rất nhiều so với nhà mình hay dùng, cho nên cũng bị cậu bỏ qua.

"Bổn thúc thúc, có thứ gì hay hay không? Cũng...không cần rất hữu dụng, nhưng đẹp một chút?" Dù sao cậu cũng không biết mình muốn thứ gì, xem nhiều thứ luôn tốt hơn.

Lúc này thiếu niên Mông đã đem một khối bánh mì lớn ăn sạch, đương nhiên y cũng rất nhân đạo chia cho ba mình một chút, còn cha y, không phải đang chiêu đãi khách nhân hay sao, không thể ăn gì được, nếu không thì thật không lễ phép (hùng hài tử này), cho nên liền miễn đi: "Đồ vật đẹp ta có!"

Đinh Tiếu tiếp nhận một cái túi da nhỏ thiếu niên Mông đưa qua, trên tay lập tức thấy hơi có trọng lượng: "Là cái gì?"

Mông đầy mặt đắc ý nói: "Đây là bảo bối ta kiếm được! Là viên đá đẹp nhất ở tộc Kim Sư! Ngươi làm được đồ ăn ngon như vậy, ta nguyện ý lấy một túi viên đá này ra đổi với ngươi!"

Khôn ca không vui: "Tiếu Tiếu, viên đá vô dụng, rất nguy hiểm" Vết xe đổ lúc trước, không, là ấu tể Đinh Tiếu có tiền án.

Đinh Tiếu mở túi ra, đầu tiên nhìn kỹ một chút viên đá khiến thiếu niên Mông tự đắc, kỳ thực trước khi mở túi cậu không đồng ý, viên đá sao, mình và Kinh cùng Lục Hi cũng có rất nhiều. Nhưng sau khi mở túi lấy ra một viên đá trong suốt to bằng trứng chim bồ câu, để dưới ánh mặt trời nhìn qua một lúc, cậu lập tức quyết định: "Viên đá này của ngươi rất đẹp, ta cũng thích các loại viên đá xinh đẹp, ngươi thực sự quyết định lấy viên đá này trao đổi với ta hay sao?"


Thiếu niên Mông gật đầu: "Đương nhiên! Lời ta nói ra trước nay đều là nói được làm được!"

Lâm ở bên cạnh phun tào: "Đúng vậy, cho nên cháu nói cháu muốn ăn đồ ăn rất thơm, khiến cho cha cháu và ta vứt hết mặt mũi đi đổi cho cháu, cháu đương nhiên nói được thì làm được."

Đinh Tiếu cười, cười đến thực vui vẻ: "Vậy chúng ta đây liền thành giao! Nếu đổi xong, bọn tôi liền trở về đây."

Bổn thấy Đinh Tiếu chỉ cùng con trai đổi lấy một túi viên đá vô dụng như vậy, trong lòng rất băn khoăn, đồ ăn tuy không nhiều lắm, nhưng dù sao nó cũng là đồ ăn, cho nên hắn từ trong túi quần áo lớn nhà mình lấy ra một khối vải bố đưa qua: "Đây là vải bố bạn lữ của ta làm ra, tuy không lớn lắm, nhưng cũng là tâm ý của chúng ta, cậu chỉ lấy mấy viên đá đó ta sẽ rất bất an."

Đinh Tiếu biết nghe lời phải, lập tức gật đầu: "Vậy cảm ơn thúc thúc, nhưng ba tôi nói không thể chiếm lợi của người khác, tôi đã cầm một túi đá, cho nên khối vải bố cho tôi kia ít hơn một chút là được rồi, khối này quá lớn." Hắc hắc, để lại cái ấn tượng tốt, mấy ngày nữa tới chợ Đông nhìn đến đồ vật tộc nhân mình cần ở tộc Kim Sư, bản thân có thể đem ra mặc cả!

Bổn thật sâu cảm khái vì Đinh Tiếu hiểu chuyện: "Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, ba và cha cậu thật hạnh phúc."

Tiếp nhận một khối vải bố ước chừng 2 mét vuông, Đinh Tiếu kéo Khôn một chút: "Chúng ta liền đi thôi, gặp lại ở đông thị~!"

Khôn ca cầm theo miếng vải kia, đi khỏi 100 mét mới nhịn không được nói: "Em muốn đồ vật quá ít, đồ ăn của chúng ta rất quý rất hi hữu." Bởi vì là lần đầu tiên Tiếu Tiếu dùng trứng làm, cho nên đối với hắn mà nói tất nhiên là trân quý lại hi hữu...

Đinh Tiếu gật đầu: "Hi hữu...... Nhưng cục đá của Mông cũng thực hi hữu." Nói xong cậu lấy ra một cục đá, màu hồng phấn nhàn nhạt, gần như trong suốt, nguyên thạch chưa trải qua cắt gọt mài giũa cũng không quá bắt mắt, nhưng đừng nhìn bên ngoài có chút bẩn, chỉ cần chiếu dưới ánh sáng, bề ngoài cục đá sẽ chiếu ra một tầng sáng lấp lánh, ánh sáng phản xạ ra từ kim cương hoàn toàn khác với thủy tinh cùng màu.


Đinh Tiếu cũng không hiểu biết rõ lắm các loại tính chất đặc biệt của khoáng thạch, nhưng thời còn đi học vẫn may mắn hiểu biết qua một chút đá quý chân chính. Cậu cảm thấy một túi đá này tính chất đều vượt xa những viên mình tìm được, cho dù chỉ là một viên trên tay mình đây, có đến 10 kara kim cương, cho dù không phải, cũng có thể là một loại đá quý khác, dù sao mặc kệ là vô dụng hay hữu dụng, mình cảm thấy có lợi là được rồi.

Khôn nhìn viên đá kia, hoàn toàn không biết có cái gì hi hữu: "Còn không phải là viên đá trong suốt sao, em và Kinh bọn họ không phải cũng nhặt rất nhiều sao"

Đinh Tiếu lắc đầu: "Không giống nhau, chúng tôi nhặt được không đẹp bằng viên này". Giải thích quá phiền toái, cho nên cậu lựa chọn câu này, dù sao là thứ mình thích, Khôn trước nay đều không tỏ vẻ quá phản đối, kỳ thực cũng là do hắn không biết đá quý này đó có khả năng gì. Dù sao căn cứ vào dục vọng đối với đá quý của người nguyên thủy, dùng một cái bánh đổi lấy một thứ kim cương hư hư thực thực, nói như thế nào cũng không đáng giá. Kỳ thực so với đá quý, cậu càng hi vọng có một ngày người nơi này có thể chế tạo ra thủy tinh, như vậy mình có thể có cửa kính cho phòng sáng ngời rồi!

Khôn thở dài: "Rõ ràng có thể đổi lấy nhiều vải bố hơn nữa". Nhưng thôi, Tiếu Tiếu thích cục đá thì là cục đá đi, về sau khi mình ra ngoài đi săn cũng chú ý loại đá trong suốt phản quang này hơn một chút, hiến tế nói gãi đúng chỗ ngứa rất quan trọng, chỉ lo ăn uống là không được.

Đinh Tiếu vươn tay sờ sờ khối vải bố kia một phen, tuy tính chất không quá tốt, hơi thô một chút, nhưng mặc vào cũng không rát da, mùa hè hẳn là có thể làm cho mình và ba mỗi người một cái tiểu xà lỏn.

"Tộc Kim Sư trước kia cũng có bán vải bố sao?"

Khôn lắc đầu: "Trước kia không thấy bọn họ bán qua, vải bố vẫn luôn là do người tộc Cửu Vĩ và tộc Mèo Rừng bán ra. Vải này của tộc Kim Sư hình như hơi thô ráp một chút". Nói xong câu này, hắn cũng ý thức được trọng điểm: "Tộc Kim Sư học được cách dệt vải!"

Đinh Tiếu nghiêm túc gật gật đầu: "Tôi nói với anh một việc này anh không được nói với người khác nhé, kỳ thực tôi cũng hơi biết dệt vải bố như thế nào, nhưng cũng chỉ biết một chút mà thôi, hoàn toàn không tự mình dệt qua, cũng không biết rõ dệt vải thì chỉnh sợi như thế nào, hơn nữa dệt vải giống như còn có đồ phụ trợ, những thứ này tôi hoàn toàn không biết. Nhưng bộ tộc chúng ta hẳn là có nhiều người có tay nghề khéo léo nhỉ? Người tộc Kim Sư cũng học được, không lý nào người bộ tộc ta không học được!" Nói thật ra, vật liệu chế tạo vải vóc gì đó cậu có đọc qua trong sách, nhưng những tri thức đó cũng không phải trọng điểm kiểm tra, cho nên Đinh Tiếu sớm đã nghe tai phải ra tai trái rồi.

Khôn sờ sờ trán Đinh Tiếu: "Chuyện này sau này ta sẽ cùng cha và hiến tế thảo luận một chút, việc em nói tạm thời đừng nói cho nhị thúc và Quỳnh thúc, trên đường bình an là được."

Nhìn thấy Đinh Tiếu và Khôn trở về, Quỳnh và Hạ dẫn đầu ra đón, kỳ thực cũng chỉ mất 10 phút đồng hồ, mọi người đang chờ Đinh Tiếu trở về tiếp tục làm trứng đây ( ||| ).

"Người tộc Kim Sư thế nào?" Quỳnh kỳ thực cũng không thèm để ý con trai đổi về thứ tốt gì một chút nào, anh quan tâm nhất chính là người tộc Kim Sư có làm gì không tốt với Đinh Tiếu nhà mình hay không, hoặc là quá nhiệt tình gì đó.


Đinh Tiếu trả lời: "Người tộc Kim sư rất tốt, còn rất hào phóng, con vốn dĩ chỉ cần đổi một túi viên đá, nhưng họ lại cho con thêm một khối vải bố."

Hạ nhíu mày nói: "Tiếu Tiếu, vì sao chỉ muốn đổi viên đá? Không phải con đã có rất nhiều viên đá rồi sao?" Ấu tể nhà mình rốt cuộc là có bao nhiêu yêu thích viên đá đây?

Đinh Tiếu trả lời: "Vì họ cho con viên đá rất đẹp, không giống với những viên đá con tìm được trước kia, Khôn nói con có thể đổi càng nhiều vải bố, nhưng con chỉ thích mấy viên đá này thôi."

Quỳnh đỡ trán, ấu tể nhà mình có đôi khi thật là...... ngốc đến quá sức: "Con thích là được, thôi không nói chuyện này nữa, đói bụng chưa, ăn thứ gì trước đi, con đứa nhỏ này không thể để đói bụng."

Quả nhiên vấn đề vải bố những người khác cũng không nảy sinh nghi vấn gì, Đinh Tiếu và Khôn nhìn thoáng qua nhau, Tiếu Tiếu hiểu ý mà nháy mắt một cái với Khôn. Kết quả Khôn ca lập tức hiểu sai ý rồi "!!!" Tiếu Tiếu như vậy thật đẹp! Còn xinh đẹp hơn ngày thường! Tiếu Tiếu cư nhiên nháy mắt với mình! Trước kia chỉ có những giống cái muốn kết làm bạn lữ với mình mới nháy mắt với mình. Vậy có phải là Tiếu Tiếu cũng thích mình?! Đúng rồi! Tiếu Tiếu chỉ đem việc em ấy hiểu biết một chút về dệt vải nói cho mình, ngay cả nhị thúc và Quỳnh thúc cũng không được biết, ừm, Tiếu Tiếu nhất định là thích mình nhất!

Khi Khôn ca đang tự bổ não đến vui vẻ vô cùng, Đinh Tiếu đã bắt đầu đánh trứng.

Năm quả trứng còn lại được cậu đập ra cho vào bình gốm lớn, khi quấy rất là cố sức, dịch trứng này so với trứng gà đặc sệt hơn nhiều, cho nên việc tốn sức cậu liền qua tay giao lại cho cha.

Khi Hạ đánh trứng hơi dùng sức, trong chốc lát dịch trứng liền trở thành dạng bọt li ti. Đinh Tiếu chạy nhanh tới "cứu giúp", đánh như vậy là quá đủ rồi, lực cánh tay và tốc độ thật ghê gớm, xem ra sau này mình có thể nếm thử một chút làm bánh kem, loại động tay đánh trứng này của giống đực gì đó, nhất định phải like một cái!

Cho thịt mỡ heo vào một bình gốm lớn khác, bên này luyện mỡ, bên kia Đinh Tiếu bắt đầu thái hành. Hành núi này có chút khác với hành ở khu an toàn của thôn Thiên Hà, mùi vị hành cũng đậm hơn một chút, đun nóng lên còn có chút ngọt, khuyết điểm duy nhất là tương đối nhỏ, cũng may mùa này số lượng cũng không ít, chờ những miếng củ hành cắt hết ra, cho thêm lá hành xanh vào, màu xanh vẫn là nhìn ngon mắt hơn.

Trứng đúc hành là một món ăn có thể nói là khá đơn giản đối với mỗi gia đình hiện đại, nhưng ở thế giới thú nhân này vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, mọi người xem dịch trứng sau khi bị đánh tan cho vào mỡ heo, sau đó nhanh chóng phồng lên, tản mát ra một mùi thơm nồng đậm của trứng và thịt, 19 người tính cả Đinh Tiếu đều nước miếng tràn lan.

Khi còn dư lại một chút dịch trứng trên mặt, Đinh Tiếu đem hành đã thái sẵn đổ vào, hành chạm vào mỡ, lập tức lại một mùi thơm của hành tỏa ra, gia vị chủ yếu là muối xanh, nhưng Đinh Tiếu không có bủn xỉn cho thêm ba thìa tương cay. Kỳ thực cậu đời trước khi ở nhà thích nhất chính là trong trứng đúc hành cho thêm một chút tương hột, như vậy khi ăn vào mùi vị sẽ càng thơm, nơi này không có tương hột, vậy đành phải dùng nước tương hoa quả để thay thế vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui