Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 206: Ấu tể báo tuyết

Tuyết liên thật sự giống như bắp cải mọc thành từng mảnh từng mảnh sao? Hiển nhiên là không!

Cho nên 5 người ban ngày tìm kiếm ở trong rừng gần đó, kết quả cũng chỉ có một cây lúc trước. Nhưng lại khiến Đinh Tiếu tìm được một loại nấm nhỏ màu trắng gạo, nấm chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng hương vị là rất nồng đậm, hơn nữa là một mảnh nhỏ, khiến cậu hái đến quên cả thời gian.

Cuối cùng 5 người chỉ có thể đáp lều trại ở bên cạnh cánh rừng, nhưng buổi tối lại thêm món gà rừng hầm nấm đầy đủ sắc thái mùi vị, có lộc ăn là tất nhiên.

Lại đi về phía Bắc, đoàn người chậm lại bước chân, cũng không phải đi không nhanh, mà là đi nhanh không nhìn được thứ tốt nha!

Dần dần, cây cối chẳng những ít đi, mà kích cỡ cũng giảm xuống, cuối cùng đổi thành bụi cây, nhưng lại không giống như những bụi cây lúc trước mình nhìn thấy. Có một vài bụi còn kết quả mọng màu vàng kim, kích cỡ chỉ lớn bằng hạt đậu nành, ăn vào có mùi vị như quả xoài. Hạt bên trong nhỏ xíu giống như hạt bên ngoài quả dâu tây, cắn vào không khó khăn, chỉ là có chút đắng, cũng không ảnh hưởng tới hương vị chỉnh thể.

Mà ngoại từ loại cây quả mọng này ra, tuyệt đại đa số thực vật đều là một vài loại cỏ chịu rét. Màu sắc của cỏ hơi vàng một chút, những phiến lá đều hơi dày và to rộng. Chỉ tiếc là tuy không có độc, nhưng cũng không có chỗ tốt nào, hương vị lại càng không thể ăn.

Ngoại trừ ăn, bọn họ còn phát hiện một ít xương cốt động vật, trong đám xương cốt này ngẫu nhiên sẽ phát hiện hàm răng và xương móng vuốt, đây đều là vật liệu làm vũ khí, bọn họ cũng coi như là phát tài từ thú chết.

Nhưng vì phát hiện rất nhiều bộ xương hoàn chỉnh, mọi người cũng tăng độ cảnh giác lên một độ cao mới. Điều này chứng tỏ gần đây có đại hình mãnh thú ăn thịt sinh sống. Vì xương cốt này, không chỉ có những loài động vật ăn cỏ như dê bò lộc gì đó, mà còn có sói, hổ, báo thậm chí bọn họ còn phát hiện một bộ xương cốt của một con hào hùng cỡ lớn. Đương nhiên bên trên cũng không thể có cái tay gấu gì đó mà Đinh Tiếu luôn chờ đợi o(╯□╰)o

"Tuyết thú có hình dáng như thế nào?'' Đinh Tiếu rất tò mò, khi cậu ở hiện đại, có nghe nói qua ở nơi lạnh nhất có quái vật tuyết, người tuyết gì đó. Lời đồn luôn là khi thì ồn ào huyên náo khi thì bị mọi người quên đi. Như vậy tuyết thú này có phải có liên quan gì đó với quái vật tuyết hay không?

Mấy người bọn họ, Tiếu lớn tuổi nhất, tuy hắn cũng chưa thấy qua, nhưng khi nghe các lão nhân nói, hắn vẫn nhớ kỹ: "Tuyết thú rất cao lớn cường tráng, đại khái to gấp hai ba lần hào hùng, cả người da lông đều là màu tuyết trắng, chỉ có mặt màu đen. Nghe các lão nhân nói, tuyết thú và thú nhân chúng ta giống nhau đều đi lại bằng hai chân, nhưng hai cánh tay lại rất dài, cũng sẽ đặt xuống mặt đất dùng tứ chi để chạy nhanh. Hình như mặt tuyết thú thoạt nhìn rất giống thú nhân, nhưng làn da lại màu đen, còn nhăn nhúm, miệng thì đưa ra, bộ dáng rất là kỳ quái. Còn có truyền thuyết nói tuyết thú kỳ thực là thú nhân đã làm việc ác bị Thần Thú trừng phạt, khiến bọn chúng vĩnh viễn chỉ có thể ở tại trên Tuyết Sơn. Vĩnh viễn không cảm giác được ấm áp. À đúng rồi, các lão nhân đều nói tuyết thú sợ lửa, trước kia có một lần tuyết thú đi vào lãnh địa ý đồ tập kích thôn, mọi người ném gậy đuốc lửa lên trên người nó, liền khiến nó bị dọa chạy."

Nghe xong Tiếu miêu tả, Đinh Tiếu trên cơ bản não bổ ra chính là một con vượn khỉ khổng lồ. Nhưng thật ra rất giống với quái vật tuyết hay là người tuyết gì đó. Nếu biết sợ lửa, hình như an toàn cũng được đề cao thêm một chút.

"Vậy các vị có bắt giết qua tuyết thú không?"

Tiếu lắc đầu: "Dù sao ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy, nghe nói trước kia có tập hợp tất cả giống đực của một thôn đi bắt tuyết thú, nhưng cuối cùng bắt được hay là như thế nào cũng không có ai biết, chúng ta lần này không phải đã nói gặp phải tuyết thú thì liền chạy đi sao?"

Khôn gật đầu: "Đúng. Không cần thiết phải mạo hiểm."


Tiếu thở nhẹ một hơi trong lòng, nghe ý tứ vị trí giả bán thú nhân này, hình như rất hứng thú với tuyết thú, còn hỏi bọn họ có bắt giết qua chưa. Cho dù trước kia có, vậy cũng là việc rất nhiều người mới có thể làm được! Cho dù giống đực tộc Dực Hổ cường đại cũng không có khả năng đối  phó được tuyết thú. Bọn họ rất không muốn chết, ít nhất không thể chết không có giá trị như vậy được. Hiện tại vừa nghe Khôn nói như vậy, trái tim cũng coi như được thả lỏng.

Được rồi, Đinh Tiếu có thể thừa nhận bản thân thật sự tò mò bộ dáng tuyết thú kia, nhưng cậu còn không đến mức não tàn muốn đi bắt tuyết thú sau đó nếm thử hương vị thịt của nó. Chỉ là giống đực này chắc chắn không rõ những thứ như "người đều có tính tò mò" gì đó, nếu không sao có thể có câu không văn hóa thật đáng sợ chứ! Cư nhiên cho rằng mình không có đầu óc như vậy! Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra! (╯^╰)

Thời điểm rời rừng rậm đi săn quan trọng nhất chính là tốc độ và độ chuẩn xác.

Mà Đinh Tiếu lúc này có thể nhìn rất rõ hình ảnh giống đực truy đuổi bắt giết con mồi. Loại cảm giác tự thân chứng kiến này không phải xem chương trình thế giới động vật trên tivi lúc trước có thể sánh được, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trong không khí.

Đại khái là động vật ở dưới Tuyết Sơn rất ít khi gặp phải thú nhân giống đực bắt giết, cho nên bọn chúng không phán đoán được khoảng cách an toàn giữa mình và thú nhân. Cũng khiến cho bọn họ đi săn dễ dàng hơn một chút. Nhưng trên thực tế, lại cực kỳ tiêu hao thể lực, vì dê bò lộc gì đó ở dưới Tuyết Sơn thật sự là chạy rất nhanh.

Trên Tuyết Sơn có sơn động hay không bọn họ cũng không biết, nhưng ở dưới chân núi bọn họ cũng không tìm ra bất kỳ chỗ để che mưa chắn gió nào cả. Giống đực còn tốt, đặc biệt là tộc Ngân Lang, bọn họ vốn dĩ liền sinh sống ở phía Bắc, một năm có 5 tháng đều là mùa đông, tuy dưới chân Tuyết Sơn lạnh hơn trong rừng rậm rất nhiều, nhưng cũng còn chịu được. Đại gia hỏa Khôn này vốn dĩ chính là một đại lò sưởi thiên nhiên, hơn nữa sau khi biến thành lão hổ còn có thêm một thân da lông, lại càng không sợ chút băng tuyết này. Chỉ có Đinh Tiếu, cần phải mặc thật dày, áo khoác làm bằng da chuột đen lúc trước đã sớm bị cậu mặc ở trên người, thật là...quá lạnh!


Buổi tối lúc ngủ, Khôn chỉ có thể đem Tiếu Tiếu "ấp" trong lòng ngực sưởi ấm, bên ngoài lều trại có đống lửa xem như giữ ấm, dù sao ba giống đực ở bên ngoài lều trại cũng sẽ không lạnh.

Mấy ngày nay rượu trở thành đồ tốt chống lạnh của mọi người, Đinh Tiếu còn thực thông minh dùng không ít gừng vừa ớt ở đây, những thứ này cũng là đồ chống lạnh rất tốt.

Đặc biệt là gừng ở Bạc Sa, tuy có vẻ già một chút, sợi gừng tương đối thô, nhưng lại rất cay, lấy xào với thịt và nấu canh, rất là ấm người. Mấy ngày nay khi nấu cơm cậu đều cho thêm hai miếng gừng vào trong nồi, mặc kệ là có tác dụng bao nhiêu, cậu thật sự cảm thấy có cái tác dụng tâm lý cũng được rồi!

Thật ra trên người lạnh cũng không sao, nhưng Đinh Tiếu không dự đoán được mình làm giày dày như vậy mà đi trên Tuyết Sơn vẫn còn lạnh như thế. Tuy đại đa số thời gian đều ở sau lưng Khôn, nhưng chân cũng không giấu đi được, qua 10 phút phải lắc chân, đương nhiên Đinh Tiếu cũng biết, giày này so với bất cứ đôi giày bông mình đi lúc trước đã giữ ấm hơn rất nhiều, bằng không nếu đổi thành giày du lịch, một phút đồng hồ chân cũng đã bị lạnh đến tê cứng.

Nói chưa từng hối hận là không đúng, Khôn ca nhìn thấy Tiếu Tiếu mỗi ngày đều rúc ở trong lòng ngực của mình, tuy tâm cũng thực ngứa, nhưng phần lớn lại là đau lòng. Đặc biệt là mỗi đêm hai chân Tiếu Tiếu đều rất lạnh giá, mình phải ủ ấm trong lòng ngực một hồi lâu mới có thể ấm lên, hắn liền cảm thấy tìm Long tộc gì đó đều là vô nghĩa, sau này không thể để Tiếu Tiếu chịu tội nữa.

Còn Đinh Tiếu, mỗi ngày đều lạnh như ma như vậy nhưng vẫn khá vui vẻ, tuy sau khi lên Tuyết Sơn, một ngày cũng không leo được bao nhiêu, nhưng quay đầu nhìn xuống chân núi, cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, xa xa là một mảnh xanh lục, lại gần là tuyết trắng đan xen với núi đen, thật sự là một kiểu phối màu mỹ diệu. Đây là không có camera cũng không có các loại bút màu rực rỡ, bằng không cậu thật sự muốn đem cảnh tượng này lưu lại.

Trên Tuyết Sơn cũng có rất nhiều con mồi có thể bắt, điều này là tất cả mọi người không nghĩ tới.

Trâu có lông rất dày và dài, dê có khả năng chạy đặc biệt nhanh, còn có một loại heo nhỏ chuyên môn ở trên nền tuyết bới đồ ăn, lông rất dài, loại heo nhỏ kích cỡ không khác mấy với chó hoang này có vẻ giống như một quả cầu. Thịt của nó cũng hơi ít, nhưng mà thịt chất cực kỳ tươi ngon, thịt mỡ và thịt nạc đều đan xen với nhau, mặc kệ là ăn nướng hay chiên xào gì, cũng béo ngậy không chịu được.

Lần đầu tiên ăn loại thịt heo này Đinh Tiếu liền say mê, vì thế rất tò mò loại heo này rốt cuộc ăn cái gì ở dưới nền tuyết, kết quả tìm một hồi cũng không thấy, cậu phát hiện những chỗ bị bới qua, bên dưới có một tầng thực vật màu đen, rậm rạp lan đầy bên dưới núi đá. Thiên nhãn biểu hiểm, thứ này tính ôn vị hàm, chẳng những không độc, còn có thể kiện vị bổ tì, tẩm bổ khí huyết. Này cũng khó trách loại heo này lại khỏe mạnh như vậy.

Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu liền hầm một nồi thịt heo cùng với loại thực vật này, mọi người sau khi ăn xong đều khá vừa lòng, loại thực vật này rất là thơm, nhưng tất cả mọi người không nói rõ được nó giống như cái gì. Chỉ là nó nấu cùng với thịt heo này thực sự rất hợp khẩu vị, cuối cùng nồi thịt hầm này chỉ còn lại đáy còn bị đám quần hùng này dùng bánh lau sạch sẽ. Nhưng Đinh Tiếu lúc này cũng không "ghét bỏ khinh bỉ" mọi người, nếu không phải sức chiến đấu quá yếu trong đám quần hùng này, bản thân cũng muốn ăn nhiều thêm mấy miếng!

Khi mọi người ăn uống no đủ, tinh thần cũng đang trong thời điểm rời rạc nhất trong ngày, lỗ tai Khôn đột nhiên động động, sau đó lập tức đứng lên: "Có dã thú!"

Có thể khiến Khôn cảnh giác, tự nhiên không phải là động vật ăn cỏ gì đó, lập tức ba người Giác bọn họ cũng đứng lên, đồng thời cùng nhìn về một phía, đặc biệt là Ngụy, trực tiếp liền biến thành hình thú, hơn nữa hướng về phía mọi người đang nhìn nhe răng gào lên một tiếng.

Đinh Tiếu lúc này đang làm cái tăm xỉa răng, thấy mọi người như vậy, trong lúc nhất thời đúng là khiến cậu sững sờ: "Sao? Có cái gì?"

Khôn trả lời: "Có mùi máu tươi."


Đinh Tiếu cũng dựng đứng cả lỗ tai, kết quả đợi một hồi lâu, cũng không thấy thứ gì xuất hiện, nhưng lại nghe thấy một trận tiếng kêu be bé, rất giống...mèo con?

Khi Khôn mang theo Đinh Tiếu và ba người Giác tới gần nơi phát ra thanh âm, Đinh Tiếu phát hiện thật đúng là một con "mèo con" nha!

Con vật nhỏ toàn thân lông tơ màu trắng, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Nhưng bên cạnh tiểu gia hỏa đáng yêu này lại có một con báo tuyết hình thể rất đẹp bị cắn rách bụng. Máu tươi nhiễm đỏ trên nền da lông tuyết trắng cùng với băng tuyết xung quanh. Nhưng nhìn dấu chân trên nền tuyết, hẳn là vừa mới chạy tới, bằng không Khôn bọn họ cũng sẽ không phải đến bây giờ mới phát hiện.

Bụng của con báo tuyết thành niên này còn đang phập phồng chứng tỏ nó còn chưa chết, nhưng có lẽ cũng chỉ còn một hơi tàn mà thôi.

Đối với tình huống này, các giống đực không chút nào động dung, bọn họ chỉ lập tức cảm thấy càng thêm khẩn trương, dã thú có thể khiến báo tuyết biến thành bộ dạng như này, tuyệt đối không phải loại hiền lành gì.

"Chẳng lẽ là tuyết thú sao?" Đây là Đinh Tiếu suy đoán.

Giác lắc đầu: "Nếu là tuyết thú, con báo tuyết này không phải là bị cắn bị thương, hẳn là bị chụp bẹp"


Được rồi, ngài nói rất giảm trừ nhưng hiện thực rất thê thảm! Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, đau lòng mà nhìn con báo con kia: "Khôn, chúng ta đem con báo tuyết con này mang về đi, để lại chỗ này nó nhất định sẽ chết đói."

Khôn nhíu mày: "Em muốn nuôi?" Tuy mang theo một con báo tuyết ấu tể cũng không có gì ghê gớm, nhưng liên tưởng tới Điểm Điểm, tính cảnh giác của Khôn ca liền tăng lên: "Đây là quy luật sinh tồn của dã thú, chúng ta không nên can thiệp."

Đinh Tiếu không vui: "Này này này, anh không cần đùn đẩy cái này cho quy luật sinh tồn được không? Em chính là thấy nó đáng thương muốn nuôi nấng nó thôi có gì to tát đâu?"

Giác bọn họ cũng cực kỳ không hiểu suy nghĩ của Đinh Tiếu: "Nuôi lớn nó...... Làm gì?" 


Đinh Tiếu tự hỏi một chút: "Không làm gì cả, chỉ là nuôi nó từ lúc còn nhỏ như này, lớn lên có lẽ sẽ nghe lời nhỉ? Dù sao các vị không cảm thấy con vật bé xíu như vậy bị đông lạnh đói rét mà chết thực đáng thương sao?"

Khôn vẫn khá lý giải được suy nghĩ của bạn lữ nhà mình, nghĩ tới đậu hầu trước kia, con báo này sẽ bị Tiếu Tiếu biến thành cái gì hắn cũng rõ ràng. Tuy không vui, nhưng hắn càng không muốn để Tiếu Tiếu không an tâm: "Nhưng nếu hai tháng sau nó không nghe lời, ta sẽ giết chết nó!"

Đinh Tiếu vui vẻ, quản nó hai tháng sau như thế nào làm gì, dù sao hiện tại tiểu gia hỏa này không phải chết là tốt rồi!

Chương 207: Ác giao


Nhìn báo con củng qua củng lại giữa cổ mẹ nó, dùng thanh âm tinh tế không ngừng kêu gọi, Đinh Tiếu liền cảm thấy thật sự là quá đáng thương.

Nhưng lúc này, báo mẹ còn chưa hoàn toàn tắt thở, bất luận sinh vật nào tới gần chúng nó đều bị coi là tử địch, nó sẽ dùng một hơi thở cuối cùng để công kích đối phương.

Đừng nói Khôn sẽ không để Tiếu Tiếu tiến lên, ngay cả bản thân hắn cũng sẽ không vươn tay.

"Hiện tại quan trọng nhất chính là theo vết máu nhìn xem rốt cuộc là thứ gì biến nó thành như vậy."

Đám người Giác cũng gật đầu tán đồng, nhưng Đinh Tiếu trong loại tình huống này, liền rõ ràng là một "trói buộc", Khôn không muốn mang theo Tiếu Tiếu đi xem xét ngọn nguồn. Dù sao báo tuyết là một trong những mãnh thú nguy hiểm nhất trên Tuyết Sơn, tuy đối với thú nhân giống đực nó không phải sinh vật khó đối phó, nhưng ở trên núi, cũng chắc chắn phải cảnh giác. Khiến nó bị thương như vậy, ngoại trừ đàn sói ra, động vật có thể sử dụng hàm răng cắn thành vết thương như vậy, bọn họ còn chưa nghĩ ra là loại gì. Đặc biệt là Khôn, hắn lại càng không có hiểu biết gì mấy về động vật ở trên Tuyết Sơn.

Chính vì không biết, hắn lại không thể mang theo Tiếu Tiếu, để bất cứ một người nào ở lại chiếu cố bạn lữ nhà mình hắn đều không thể yên tâm, dã ngoại vốn dĩ tùy thời sẽ xảy ra nguy hiểm, huống chi còn là Tuyết Sơn mà thú nhân không nên đặt chân tới. Cho nên cuối cùng bọn họ lựa chọn mang theo tất cả đồ đạc, cùng lên đường xem xét. Nhưng mấy thứ trên người Khôn phải nhờ Giác bọn họ cõng, ngoại trừ Đinh Tiếu ra, hắn tạm thời không thể mang bất cứ thứ gì. Vạn nhất có nguy hiểm, hắn sẽ có thể trước tiên buông Tiếu Tiếu tiến hành công kích.

Đinh Tiếu rất không yên tâm về báo con. Khôn nói cho cậu: "Nó là sẽ không rời khỏi nơi này, xung quanh có hương vị của mãnh thú, còn có hơi thở của chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thứ gì khác tới đây."

Giác cũng nói: "Sói hoang đối với hơi thở của giống đực tộc Ngân Lang chúng ta rất mẫn cảm, chỉ cần có khí vị của chúng ta ở đây, bọn chúng sẽ không dễ dàng tới gần." Tuy nói như vậy, hắn vẫn không thể lý giải nổi vì sao phải nuôi một con báo tuyết o(╯□╰)o 

Một đường theo vết máu hướng lên trên núi, lúc này bởi vì phải tùy thời lưu ý tình huống xung quanh, bốn giống đực đều không chạy nhanh.

Thanh âm tiếng chân bước trên nền tuyết kết hợp với tiếng gió, có vẻ có chút quỷ dị. Ước chừng leo tới một mảnh đất bằng giữa sườn núi, bọn họ đột nhiên cảm giác được một cỗ mùi tanh khó ngửi. Bốn giống đực theo bản năng ý thức được, thứ này hết sức nguy hiểm, cho dù loại hơi thở và hương vị này bọn họ hoàn toàn không quen thuộc, nhưng bản năng dã thú lại nói cho bọn họ có nguy hiểm hay không. Đặc biệt là khi đối phương cố ý tản mát ra loại ý đồ này.

Đinh Tiếu phát hiện có một cái sơn động đầu tiên, tuy thường xuyên có nham thạch và tuyết đọng bao trùm, nhưng xương và xác động vật hỗn độn trước cửa động bắt mắt như vậy, nhìn không ra thì thật kỳ quái.

"Khôn, có sơn động."


Khôn dùng  đuôi đem Tiếu Tiếu cuốn xuống dưới, sau đó nói với ba người phía sau: "Ta trước đem Tiếu Tiếu nhờ cậy các vị, ta đi vào trước nhìn xem rốt cuộc là gì."

Ba người cùng nhau đáp ứng, tuy bọn họ cũng rất muốn đi cùng, nhưng an nguy của Đinh Tiếu quan trọng, thú hình của dực hổ khổng lồ, Khôn đi vào, nhìn cái cửa động kia, đám người bọn họ cũng không có chỗ để thi triển, làm cho chậm trễ chuyện này. 

Đinh Tiếu rất lo lắng nhưng lại càng nôn nóng: "Khôn, anh cẩn thận một chút nhé!"


Khôn cũng không nói gì với Đinh Tiếu nữa, từng bước một, chậm rãi đi về phía cửa động.

 Chưa chờ Khôn ca tới gần cửa động, đột nhiên mọi người liền nhìn thấy một thứ khủng khiếp từ trong động nhanh chóng nhảy ra.

Ấn tượng của Đinh Tiếu đối với thứ này là cái mồm to như bồn máu, điều này khiến cho ấn tượng đầu tiên đối với thứ này là đầu của thứ này chỉ có một cái miệng thôi!


Khôn ca phản ứng phi thường nhanh chóng, đồ vật kia vừa phi tới chỗ mình, hắn lấy tốc độ cực nhanh chuyển tới bên cạnh người đồ vật kia, hơn nữa khi xoay người đồng thời vươn móng vuốt hổ, tát vào đồ vật kia một cái.

Đồ vật kia hiển nhiên không nghĩ tới con mồi hôm nay khó gặm như vậy, hơn nữa vừa rồi bị con báo đáng ghét kia làm bị thương ở bụng, động tác hơi dừng lại, một trảo này của Khôn vừa lúc đánh tới trên người nó. Nhưng thân thể của nó rất linh hoạt, khi móng vuốt của Khôn đụng tới thân thể của nó, gia hỏa này lập tức thuận thế liền cuốn lấy chi trước của Khôn, hơn nữa lại há mồm lần nữa định cắn xuống.

Đây không phải loại mãng xà to nhất mà Đinh Tiếu từng gặp, nhưng loại cự mãng này cũng tuyệt đối không thua bất cứ một loại mãng xà nào từng gặp trước kia. Không riêng gì cái đầu, còn có diện mạo hung hãn kia, khiến Đinh Tiếu run rẩy trong lòng chính là cậu thấy trên trán con cự mãng này có một cái sừng, còn có vảy đen trên lưng cổ nó. Theo hiểu biết của cậu, rắn mọc sừng là giao, chẳng lẽ đây là long chủng?

Đương nhiên suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu cậu, thứ cậu để ý nhất chính là an nguy của Khôn. Đương nhiên Khôn ca trời sinh thần lực, đối phó một con cự mãng cũng không khó, trong chớp mắt, mọi người đều chưa cả nhìn rõ, Khôn cũng đã cắn vào phần thất thốn (bảy tấc) của con cự mãng kia. Nhưng cho dù như thế, con cự mãng kia vẫn như cũ quấn lấy cánh tay Khôn, hơn nữa nhìn ra được càng ngày càng dùng sức.

Khôn ca cảm thấy hơi không tốt, sừng con cự mãng kia đang đâm vào người mình, tuy không đến mức đau đớn không chịu nổi, nhưng lại khiến tâm tình hắn dị thường táo bạo. Đặc biệt là cánh tay bị cuốn lấy kia, sức lực cũng không phải mãng xà bình thường có thể sánh được. Đầu con mãng xà này quá lớn, thân thể cũng thô to, đừng thấy nó có thể dùng một bộ phận nhỏ cuốn lấy tay của mình, mình cũng không có biện pháp một ngụm cắt đứt nó.

Lúc này Đinh Tiếu liền mặc kệ, lấy ra chủy thủ bằng sắt trong lòng ngực, hai bước liền nhảy tới, hướng tới nửa người dưới của con cự mãng kia đâm xuống. 

Thất thốn của cự mãng bị cắn nên nó không thể động đậy được, đây là dùng tất cả sức lực quấn lấy đối thủ, hiện tại đột nhiên nơi quan trọng nhất bị thứ gì trực tiếp đâm vào. Cái loại đau đớn này tuyệt đối không kém khi thất thốn bị động vào này, nhưng với loại động vật như rắn, ngươi càng làm nó đau nó liền càng liều mạng quấn lấy ngươi, ôm theo quyết tâm thà làm ngọc nát còn hơn giữ ngói lành. Cho nên lần này, cự mãng không những không buông lỏng ra mà ngược lại càng thêm ác độc. Hơn nữa dùng thân mình còn lại dùng sức vung, lập tức quét văng Đinh Tiếu ra ngoài.

Đinh Tiếu bị thương, Khôn lập tức liền bạo phát, vốn đang nỗ lực cắn đứt xương sống cự mãng, lúc này xem như như nguyện. "Rắc" một tiếng, con cự mãng lập tức trút hơi thở cuối cùng, chẳng những phần thân thể đang cuốn lấy chi trước của Khôn gục xuống, ngay cả phần thân dài ngoằng kia cũng lập tức mất đi sức lực.

Chấn động của đầu cự mãng khi rơi xuống dừng lại, chuyện đầu tiên Khôn làm chính là chạy tới đỡ lấy Tiếu Tiếu nhà mình.

Đương nhiên chờ tới khi hắn thoát thân thì Tiếu đã tiếp được Đinh Tiếu trước hắn một bước. Chẳng qua Tiếu Tiếu vẫn bị lăn hai vòng trên nền tuyết, may mắn là Tiếu đỡ nhanh nên cậu không bị lăn xuống vách núi, bằng không thì chuyện lớn xảy ra.

Một hồi chiến đấu kịch liệt kỳ thực cũng chỉ là chuyện xảy ra trong một hai phút, nhưng tất cả mọi người đều phải mất một hồi lâu mới hồi phục lại được tình thần từ trong kinh hách.

Khôn lúc này đã biến trở lại hình người, đem Tiếu Tiếu toàn bộ ôm vào trong lòng ngực, đau lòng đến không chịu được: "Lần sau không được đi lên!"

Đinh Tiếu cũng tự mình sợ quá mức, nhưng cũng may đã an toàn: "Em còn không phải là lo lắng cho anh sao." Nhưng nói chuyện rõ ràng không có tự tin như vậy. Nói thật, vừa rồi cậu thật sự cho rằng bản thân sẽ lập tức lăn xuống núi, nói không sợ là lừa người thôi.

Khôn cau mày, sờ soạng Tiếu Tiếu từ đầu đến chân một lượt, xác định bạn lữ bảo bối của mình thật sự không bị thương, lúc này mới yên tâm: "Ngày mai chúng ta liền xuống núi trở về!" Kinh hồn chưa định, hắn thật sự không chịu nổi.

Trước kia bọn họ ra ngoài chưa từng gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, mà bản thân cũng hiếm khi giao phong cùng đối thủ khó chơi như thế, hắn thừa nhận, là vì Tiếu Tiếu nên mình mới có thể nhanh chóng giải quyết được con cự mãng này, nhưng loại việc như này, tự nhiên vẫn nên không phát sinh mới tốt!

Đinh Tiếu lúc này cũng có loại suy nghĩ này, ba vị bên cạnh cũng đồng dạng tâm tư, một chuyến Tuyết Sơn gặp được một màn trình diễn chưa từng thấy qua đã quá sức, bọn họ không muốn tiếp tục đánh cuộc tính mạng của mình nữa. Xem tình huống, cự mãng này nếu đổi thành giống đực Ngân Lang bọn họ đối phó, tuyệt đối không phải một người có thể đối phó được, hơn nữa, vị trí giả Khôn này chính là thần đồng trời sinh thần lực đấy!

Vì thế mọi người nhất trí gật đầu, cho rằng ngày mai xuống núi là lựa chọn khá đúng đắn, dù sao ít nhất bọn họ cũng đã tìm được một đóa tuyết liên hoa.


Chưa nói tới việc ngày mai, trước mắt vẫn có rất nhiều việc cần xử lý, ví dụ như xung quanh có còn nguy hiểm hay không, ví dụ như trong sơn động có đồng bạn hoặc ấu tể của con giao mãng này hay không, lại ví như thi thể của con cự mãng này.

Trải qua thiên nhãn xác nhận, thịt con cự mãng này không có độc, dịch nhầy ở hàm răng và khoang miệng cũng không có độc. Chẳng những không có độc, thiên nhãn còn biểu hiện thịt mãng xà này là nguyên liệu nấu ăn có thể bổ khí huyết, dưỡng ngũ tạng, tính ôn. Đặc biệt là cái sừng kia, có công hiệu an thần giảm đau tiêu sưng, ngay cả hàm răng cũng là một nguyên liệu thượng giai để làm săn xoa. Cùng với vảy rắn sau lưng kia, Đinh Tiếu dùng chủy thủ bằng sắt thử thử, hoàn toàn không cắt được. Có thể thấy Khôn cắn đứt xương sống của con cự mãng này là dùng bao nhiêu sức lực, răng nanh kia có bao nhiêu sắc bén. Thật là...may mà mình là bạn lữ của hắn chứ không phải con mồi _ _!!!

Lột da, lóc thịt lọc xương, những việc này đối với giống đực mà nói là vô cùng đơn giản, nhưng vì con cự mãng này là hai người Khôn và Đinh Tiếu liều chết xử lý, tự nhiên tất cả đồ vật đều thuộc về bọn họ. Nhưng Đinh Tiếu vẫn rất hào phóng, thịt rắn để mọi người cùng ăn, xương rắn là thứ tốt, có thể đuổi hàn khư thấp, giao cho hiến tế thôn bọn họ nhất định biết dùng thế nào, châm chước một chút, quyết định đưa một phần ba cho thôn bọn họ.

Khi lấy xà tiên, Khôn ca nói với Tiếu Tiếu như này: ""Một đao này của em, đâm thực sự chuẩn."

Đinh Tiếu lúc này mới biết bản thân xuống tay có bao nhiêu "độc ác'', vì thế yên lặng mà xoa xoa mồ hôi mới não bổ chảy ra: "Là nam nhân xuống tay liền phải tàn nhẫn một chút!"

Khôn ca tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu: "Cái này cho ta ngâm rượu."


Đinh Tiếu có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Định mệnh! Em xuống tay tàn nhẫn với con cự mãng này, anh lại nói em ra tay tàn nhẫn!!! Bản thân anh tự mang 'hổ tiên' hộ thể, còn cần dùng đến loại hàng kém cỏi này?

"Vẫn là bán đi đi, có thể đổi được rất nhiều thứ tốt"

Khôn lắc đầu: "Em nói có thể cường kiện gân cốt, trước kia bắt được rắn em đều ngâm tặng người ta, ta cũng chưa uống qua."

Tôi chính là sợ anh uống đấy đại ca! Trước kia không cho anh uống, lần này anh cư nhiên còn muốn uống một cái thể biến dị, là muốn mạng già của tôi sao!

"Này có cái gì mà uống chứ, trở về em làm cho anh bách quả tửu, cái đó mới uống tốt!"

Khôn nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Được, chờ ta uống xong bách tửu quả, rượu xà tiên cũng có thể ngâm xong rồi."

Sét tới đánh tên hỗn đản này đi!!! Đinh Tiếu yên lặng ở trong lòng giơ ngón giữa với bầu trời.

"Anh không cần không tự tin vào bản thân như vậy! Em rất tin tưởng anh!!" vẫn cố níu kéo.

Khôn gật đầu: "Ừ. Ta biết ta rất mạnh, nhưng giống đực cần phải theo đuổi càng mạnh hơn nữa."


Đề tài không tiết tháo này cứ như vậy một đi không trở lại, cuối cùng Đinh Tiếu chỉ có thể sầu cái mặt, tỏ vẻ bực mình: "Anh cố ý phải không!''

Khôn rất thành thật mà cười một chút: "Ừ, em không nghe lời."


Vì thế Đinh Tiếu hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Đây là "thu sau tính sổ" trong truyền thuyết sao?

 "Không sợ em bị thương thì anh cứ tự nhiên!"

Khôn ca ôm chầm bả vai bạn lữ, hôn một cái lên mặt bạn lữ: ""Ta tích cóp cho em uống, miễn cho em đau eo.""

Đinh Tiếu lập tức lệ rơi đầy mặt, sao lại cảm thấy so với vừa rồi còn khổ bức hơn!!

"Em mới không đau eo! Anh mau đi ôm báo con về cho em! Ngàn vạn lần không được làm nó bị thương! Em thấy địa thế nơi này còn tạm, bằng phẳng có chướng ngại vật, đêm nay liền ở chỗ này đi. Anh không phải nói trong sơn động không có dã thú nguy hiểm sao? Chúng ta có lẽ có thể dọn dẹp một chút ở bên trong đi." Cho nên, đuổi hàng này rời đi là lựa chọn tốt nhất, quá tốt!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui