Chương 202: Gặp lại Điểm Điểm
Một đêm này, Đinh Tiếu ngủ một giấc ngon lành.
Nhiệt độ không khí giảm, chui vào trong thảm da thú ấm áp, lại có một cái 'lò sưởi' ấm áp ôm lấy mình, cảm giác thật sự cực kỳ thích thú. Nói thật, từ khi ngủ trên giường đất, loại cảm giác này tương đối ít. Quá ấm áp cùng với sưởi ấm lẫn nhau là hai loại cảm giác và tâm tình khác nhau nha!
Tuy ngủ đến thoải mái, nhưng Đinh Tiếu vẫn cảm thấy ở nơi này thiếu thiếu gì đó. Bởi vì sơn động không có phòng có ngăn cách có thể ở, cho nên cửa động luôn có một loại cảm giác mở toang hoác ra. Điều này khiến người có thói quen ngủ cần phải đóng cửa như Đinh Tiếu có chút không thoải mái. Nhưng rất nhanh Khôn đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Dùng gỗ làm một cái khung, đặt vừa ở cửa động. Lại đem da thú làm thành một cái mành phủ lên trên khung gỗ, kể tử đó cửa động liền có một cái rèm. Như vậy ban ngày đem cái khung dịch ra, buổi tối lại dùng tảng đá cố định, vừa tiện lợi lại hoàn mỹ.
Bọn họ không thiếu da thú, mấy ngày nay con mồi bắt giữ được đều ăn luôn, xương cốt không thể dùng nên vứt đi, da thú lại đều giữ lại thuộc, mở ra khâu thành một cái rèm cửa vẫn là dư dả. Chỉ là hôm nay không cần vội vã làm việc này, theo Đinh Tiếu phỏng đoán, có lẽ muộn nhất vào giữa trưa Điểm Điểm sẽ tới nơi này?
Vì thế hai người dậy sớm, sau đó phân công rất rõ ràng. Tuy Khôn ca không quá vui vẻ, nhưng vẫn ăn xong cơm sáng liền chạy đi săn thú.
Đinh Tiếu nhìn bột mì hôm qua ủ, quả nhiên để gần đống lửa ở trong sơn động nên lên men nhanh hơn một chút, hiện tại đã có thể lấy làm bánh.
Còn có rắn cỏ ngày hôm qua trên giá nướng, đặt ở bên cạnh bếp nửa hun khói nửa hong gió, chỉ ướp một lớp muối và bột tiêu, tới buổi sáng, thịt rắn cũng đã biến thành thịt khô co dãn mười phần. Thịt rắn chính là đồ tốt có hiệu quả trừ phong, quá mấy ngày nữa đi Tuyết Sơn, đây chính là lương thực dự phòng không tồi.
Thu thập một chút nguyên liệu nấu ăn hiện tại mình có thể sử dụng, trừ gạo, mì, và gia vị, những thứ sử dụng được thật sự không nhiều lắm. Vì thế cậu lên tinh thần, cài phi đao ở bên hông, cõng một cái sọt tre liền chuẩn bị ra ngoài săn thú và thu thập.
Các thú nhân vô luận là xây dựng thôn hay ra ngoài săn thú, đều dựa theo nguyên tắc ở gần nguồn nước. Đây cũng là bản năng từ động vật, cho nên Đinh Tiếu rất dễ dàng mà tìm được một con sông ở phụ cận. Tuy không có rộng và sâu như con sông ở thôn Thiên Hà bọn họ, nhưng nước sông trong veo thấy cả đáy, lại có không ít cá, chỉ là kích cỡ không quá khả quan, không khoa trương như ở cái hồ nước lúc trước. Có lẽ là do tộc Ngân Lang thường xuyên bắt đi sao?
Trên mặt sông đúng là có rất nhiều cúc sông, từ trong miệng Chu, Đinh Tiếu biết được, thứ này ở mỗi một cái thủy vực của Bạc Sa đều có, thật sự là đồ vật không hề hiếm lạ chút nào, đương nhiên nguyên nhân chính là vì như thế mới không có ai đi chú ý xem nó có ăn được hay không, Đinh Tiếu vẫn hái một đống trở về.
Trong sông ngoại trừ cúc sông và cá ra, cậu còn phát hiện một loại đồ vật giống như viên đá. Thiên nhãn biểu hiện loại đồ vật này có công dụng thanh nhiệt nhuận phổi, vì thế cầm lên nhìn thử, lại ngửi ngửi, cư nhiên có mùi của nấm hương. Thứ này nhìn giống viên đá, nhưng cảm xúc lại giống như trái cây. Dùng chủy thủ cắt ra, bên trong vẫn là màu xám, nhưng mùi nấm hương càng thêm nồng đậm xông ra. Đinh Tiếu cho vào miệng nếm thử một chút, hai mắt lập tức sáng ngời, thứ này cư nhiên có chút ngọt? Lại còn giòn giòn, thật là đồ vật thần kỳ!
Phóng tầm mắt ra nhìn, ở trong sông cùng với lẫn trong đám đá sỏi cạnh bờ sông thứ này có rất nhiều. Đinh Tiếu quyết định gọi nó là nấm nước, đương nhiên là vì nó sinh trưởng ở trong nước và bờ cạnh nguồn nước. Còn nó rốt cuộc có phải nấm hay không, ai quan tâm!
Ngồi xổm xuống "nhặt" nấm nước đến là cao hứng phấn chấn, Đinh Tiếu đột nhiên nghe được có tiếng động từ xa tới gần, dừng lại cảnh giác quay đầu, thì ra là một con chim lớn đang chạy tới bờ sông, tốc độ rất nhanh, nhưng giống như hoàn toàn coi cậu trở thành không khí.
Đinh Tiếu ngơ ngác mà nhìn con chim lớn này vọt tới bờ sông, sau đó đứng ở chỗ nước cạn một bên uống nước một bên mổ cúc sông trong nước ăn. Cậu hiện tại hoàn toàn có một loại cảm giác bản thân bị coi rẻ. Đậu xanh rau má, con chim này cách mình chưa tới 10 mét! Lấy kỹ thuật săn thú và sức lực của mình hiện tại, một săn xoa bay ra nó liền chết thẳng cẳng. Cư nhiên còn có thể kiêu ngạo tự tin vào bản thân như vậy!
Con chim này cổ rất dài, quỷ dị tạo thành một cái hình chữ S, nhưng vì thân thể có một loại cảm giác to mọng, cho nên có cái cổ như vậy cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Huống chi cái đầu của loài chim này cũng không quá lớn, nên càng không có bất cứ cảm giác không phù hợp nào. Duy nhất cảm thấy ghê gớm chính là đôi chân chim vừa dài vừa nhỏ kia, chống đỡ cái thân hình chắc nịch như vậy, lại vẫn có thể chạy như thế, có thể thấy được khí lực có bao nhiêu lớn. Kỳ thực con chim này vẫn khá là đẹp, cái đầu thoạt nhìn giống chim công, bên trên có mấy cái cọng lông chim, nhưng cái miệng lại có chút bẹp. Toàn thân là màu vàng nhạt, chỉ có một vòng màu đỏ ở trên cổ, cảm giác một thân lông chim này sờ lê hẳn là không tồi.
* Các thím cứ tưởng tượng như này nhé
Thiên nhãn biểu hiện tên của loài chim này là chim cổ đỏ, quả nhiên rất phù hợp. Đúng như Đinh Tiếu dự đoán, một săn xoa ném qua, hiệu quả hiện lên rõ ràng. Mũi xoa cắm lên người chim cổ đỏ, con chim kia giãy giụa không đến hai vòng liền quay ra chết. Đinh Tiếu chạy nhanh tới bắt lấy con mồi của mình, thật là...hơi nặng nha!
Vốn dĩ muốn bắt hai con gà rừng làm gà tạc, nhưng hiện tại xem ra, cổ con chim này nếu kéo dài ra cũng dài tới một mét, còn thô hơn cổ gà nhiều. Băm tạc hẳn là không tồi. Kiểm tra phần chân chim một chút, cũng không có thịt gì, chủ yếu đều là gân, nhưng lấy hầm cũng không tồi, dù sao răng của đám giống đực, có lẽ cũng không cần nhả xương nhỉ?
Còn những chỗ khác, Đinh Tiếu thực vừa lòng với thứ hôm nay mình ngẫu nhiên có được. Con chim này nhổ hết lông đi, thịt cũng có rất nhiều nha!
Trên đường 'kéo chim' về sơn động, Đinh Tiếu phát hiện một gốc cây kỳ quái, bên ngoài vỏ cây gần như là màu đen, nhưng bên trên lại có một đám màu trắng, chính đám màu trắng kia khiến Đinh Tiếu chú ý. Thiên nhãn biểu hiện điểm màu trắng kia có công dụng an thần, bổ khí huyết, tì vị, lại còn là thứ tốt vị cam tính bình, sao có thể không khiến cậu để ý chứ!
Đứng ở cạnh thân cây, Đinh Tiếu mới phát hiện điểm trắng này kỳ thật là nhựa cây mà loại cây này chảy ra. Dùng tay cũng không dễ bóc xuống, vì thế đành phải dùng dao nhỏ. Sau khi đem nhựa cây bóc xuống cậu cho lên mũi ngửi thử, cư nhiên có mùi sữa nồng đậm.
Nhất thời tò mò cho một miếng vào trong miệng, quả nhiên là hương vị sữa bò, nhưng không có mùi tanh giống như sữa, nhiều thêm một chút hương vị thực vật. Ăn vào trong miệng giống như kẹo sữa, độ ngọt vừa vặn phù hợp với Đinh Tiếu, nếu chỉ ăn như này, hoàn toàn không cần gia công chế biến lại!
Hưng phấn mà buông con chim xuống, Đinh Tiếu giơ đao, một bên nhấm nháp hương vị trong miệng, một bên bắt đầu thu hoạch loại nhựa cây thần kỳ này. Đặt ở trong miệng càng lâu, hương sữa càng thêm nồng đậm. Quan trọng là nhựa cây thật sự giống như kẹo sữa, từng chút từng chút hòa tan trong miệng, hơn nữa ngậm một lúc trong miệng còn có thể cắn vỡ được, thật là càng lúc càng khiến Đinh Tiếu vừa lòng.
Chỉ tiếc loại cây này xung quanh chỉ có năm cây, số lượng cậu cắt được ở chỗ cậu có thể với tới chỉ đầy hai cái túi da thú nhỏ bằng hai bàn tay. Lại nói tiếp loại cây này cao tầm hai ba mươi mét, chính là thuộc về loại đại thụ ngẩng đầu nhìn ngọn cây cũng hết sức vất vả. Bên trên còn rất nhiều, nhưng Đinh Tiếu không muốn trèo lên trên. Chiều dài thân cây tầm 15 mét thẳng tắp không có lấy một nhánh cây trạc cây là thứ mình tuyệt đối không dám mạo hiểm. Vì mấy cái "kẹo sữa" ngã xuống một cái thật không đáng, chỗ này cũng đủ dùng rồi!
Lại đào mấy củ hành tây, tìm được mấy củ bạch đậu lớn bằng nắm tay, Đinh Tiếu vui vui vẻ vẻ mà trở về sơn động.
Đem nồi lấy ra, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là nấu một chút nhựa cây này, nếu có thể dùng như sữa bò, ít nhất có thể làm bánh quy vị sữa cho Điểm Điểm ăn. Còn con chim cổ đỏ, không quan trọng, Khôn về sẽ thu thập sạch sẽ!( -- )
Trước khi đi, Khôn ca đã múc đầy hai bình nước trong, Đinh Tiếu rửa sạch nhựa cây một chút sau đó đặt vào nồi thêm nước đun lên, nấu trong chốc lát, nước và nhựa liền tách riêng ra, đành phải cho lửa to lên, khiến nhựa hòa tan không phải là nước mà là độ nóng.
Theo thời gian nước dần bốc hơi lên, màu nước cũng bắt đầu thay đổi, chờ đến khi nước sôi trào, nhựa cây cũng đã hoàn toàn tan chảy. Đinh Tiếu múc một chút cho vào miệng nếm thử, mùi sữa vẫn như cũ nồng đậm mười phần, chỉ là sau khi cho thêm nước vào độ ngọt giảm xuống, nhưng vừa lúc có thể lấy trộn lẫn làm mì.
Đem keo sữa đã nấu xong đặt sang một bên để nguội, Đinh Tiếu bắt đầu nấu cơm, cậu muốn làm cơm nắm nướng. Thứ nhất là cho Điểm Điểm ăn thứ mới, mà mình và Khôn cũng rất thích ăn. Cậu nhớ lúc trước tộc Ngân Lang cũng đã bắt đầu gieo trồng cây quả gạo, nhưng vì khí hậu và thổ nhưỡng khác biệt, sản lượng không nhiều bằng bọn họ bên kia, nhưng tóm lại là có thể ăn.
Nguyên liệu làm cơm nắm nướng Đinh Tiếu đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu muốn làm hai loại vị. Một loại là vị sữa, ở bên trong cho một ít keo sữa và bạch đậu thái con trì nắm chung với cơm. Trong quá trình nướng chế keo sữa nhất định sẽ hòa tan thấm vào gạo và bạch đậu. Đến lúc đó lại quét qua mật ong ướp cúc sông, hẳn là một món điểm tâm ngọt không tồi. Một loại khẩu vị khác thì rất bình thường, bên trong cho nhân thịt heo, dùng ngũ vị hương làm gia vị, khi nướng cho thêm tương thịt nướng, tin là không có ai không thích.
Bánh bao thịt dê là cần phải có, hiện tại Khôn còn chưa săn thú về, nhân thịt heo gì đó đều là hư vô, vẫn là băm thịt dê có vẻ thực tế hơn. Vì thế lôi ra một cái thớt gỗ, vung lên thạch đao bắt đầu băm thịt.
Khi Đinh Tiếu đang băm đến vô cùng vui vẻ, trong miệng còn khẽ ngâm nga bài hát, ngoài cửa truyền tới một tiếng gào thanh thúy: "Ca ca!!! Ca ca em tới rồi!!!!"
Giống đực ấu tể 15 tuổi tuy kích cỡ không khác mấy với thiếu niên 15 tuổi, nhưng trên phương diện phát dục mà nói, vẫn là một đứa nhỏ ít tuổi. Qua 10 năm sinh sống ở Thú Thế đã khiến Đinh Tiếu quen dần với việc không cần dùng dáng người để đánh giá giống đực. Tự nhiên cũng có thể đem thiếu niên ít nhất cũng cao 1m6 này thành ấu tể mà đối xử. Nhưng mà....Điểm Điểm nhóc có phải lớn lên quá nhanh hay không? Không phải nói tộc Ngân Lang không cao lớn như tộc Dực Hổ sao? Sao lại không khác mấy với thời điểm Thương năm 15 tuổi như thế?
"Là Điểm Điểm?"
Điểm Điểm vọt vào sơn động dùng sức gật đầu: "Em là Điểm Điểm! Ca ca còn nhớ rõ em à!"
Đinh Tiếu vươn tay trái xoa nhẹ đầu Điểm Điểm: "Ca ca đương nhiên nhớ rõ chứ! Điểm Điểm đáng yêu như vậy mà." Đặc biệt là mình hiện tại cũng có thể từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của người khác, sảng không chịu nổi!
Điểm Điểm đầy mặt hạnh phúc: "Ca ca, anh cũng không biết, cha và đại ca quá xấu xa, mỗi lần đi tường vây đều không mang theo em đi. Hại em không được gặp ca ca!"
Đinh Tiếu cười nói: "Em còn nhỏ mà, chờ em qua 25 tuổi liền có thể tự mình đi theo chạy tới."
Điểm điểm đầy mặt buồn bực: "Hiện tại em cũng có thể mà! Chỉ là cần nghỉ ngơi thêm một hai lần thôi." Nói xong hít hít cái mũi, rốt cuộc sau khi kích động xong ngửi thấy mùi thơm ở đâu đó: "Ca ca, cái gì thơm thế?"
Hiện tại thứ có mùi thơm chỉ có nồi sữa nhựa cây kia, dù sao cũng đủ dùng, liền lấy cho nhóc uống một chén cũng được.
"Anh đi lấy cho em, đúng rồi, cha mẹ em đâu?"
Điểm Điểm đầy mặt chờ mong trả lời: "Mẹ và đại ca không tới, cha đi săn, phải một lát nữa mới tới đây. Ca ca, cha và mẹ đều nói anh và đại lão hổ ca ca kia rất lợi hại, là trí giả lợi hại. Em có thể cũng giống như các anh, trở thành trí giả thực lợi hại không? Có vẻ trí giả lợi hại hơn dũng sĩ rất là nhiều! Còn có thể có đồ ăn ngon ăn!" (Điểm Điểm, nhóc nhìn lầm trọng điểm thì phải _ _)
Cầm bát,, nhấc lên vung nồi, Đinh Tiếu đã bị câu nói của Điểm Điểm chọc cười, trí giả và ăn uống rốt cuộc có liên quan gì với nhau chứ?
"Vậy Điểm Điểm phải nỗ lực lên, nghe lời cha và mẹ nhiều vào, tương lai nói không chừng có thể làm trí giả."
A? Sao thứ này sau khi nguội lại đông lại thế này? Vậy lão tử làm sao dùng để trộn mì được đây!!!
Chương 203: Hành trình đi tuyết sơn
Không có sữa nhựa cây để uống, vậy ăn kẹo sữa đông đi, múc ra một chén sữa đông đưa tới trước mặt Điểm Điểm, lại đưa cái thì qua: "Nếm thử cái này, ca ca lần đầu tiên làm, người khác cũng chưa hưởng qua đâu."
Quả nhiên ca ca tốt nhất! Tuy đối với hình dáng của Đinh Tiếu gì đó cơ bản đã mơ hồ, nhưng loại cảm giác này vẫn tồn tại trong lòng, lúc trước vị ca ca đút thịt nướng thơm lừng kia so với bất cứ bán thú nhân ca ca nào cũng tốt hơn, đặc biệt là những cái thịt thịt đó ăn ngon nhất! (này này).
Tiếp nhận chén, Điểm Điểm còn chưa ăn liền nheo lại hai mắt, nếu không phải vẫn là hình người, nhóc đều muốn lắc lư cái đuôi: "Ca ca, cái này ăn sẽ no bụng sao?"
Đinh Tiếu không hiểu: "Không biết nữa, ăn một chén chắc chắn không no, sao lại hỏi như vậy?" Nhỏ như vậy liền biết đồ ăn có thể lấp đầy bụng là trân quý sao?
Điểm Điểm trả lời như thế này: "A, như vậy em liền có thể ăn trước, nếu ăn no thì sau khi ăn xong thịt rồi mới ăn cái này. Cái này mùi rất thơm, rất giống với hương vị trên người tiểu ấu tể." Nói xong liếm liếm môi, cầm lên cái thìa, cực kỳ nghiêm túc mà múc một thìa đưa vào trong miệng.
Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, mịa, mình biết ngay là không nên ôm cái ảo tưởng tốt đẹp gì với đồ tham ăn mà! Mặc kệ là lớn hay nhỏ tuổi đều là cái tính cách muốn ăn đòn!!
"Yên tâm, ca ca sẽ ở lại nơi này rất nhiều ngày, em có thể mỗi ngày tới ăn thịt thịt ngon." Nếu biến thành hình thú thì càng tốt, làm thế nào để lừa gạt đứa nhỏ này biến thân nhỉ?
Đồ vật trong miệng thơm thơm, ngọt ngọt, hơn nữa thực mềm mại, ăn vào trong miệng liền hòa tan. Tiểu Điểm Điểm cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua loại đồ vật này, hơn nữa thú nhân giống đực khi sáu tháng tuổi đã cai sữa chuyển sang ăn thịt nát, tự nhiên đã sớm quên mất mùi vị sữa.
"Ca ca, cái này là gì thế? Ăn rất ngon nha! Hơn nữa còn ngọt ngọt!"
"Cái này à, là tìm được ở bên trong rừng cây ngoài kia, em ngửi ngửi mùi của nó, ra ngoài chắc chắn có thể tìm được. Mũi tộc Ngân Lang bọn em không phải là tốt nhất sao?" Đinh Tiếu nói nheo lại hai mắt: "Nếu tìm được rất nhiều, ca ca làm đồ ăn ngon hơn cho em!"
Nghe nói là tìm được ở khu an toàn thôn mình, Điểm Điểm lập tức hứng thú nói: "Được! Vậy em liền đi tìm! Cái mũi giống đực tộc Ngân Lang chúng em rất lợi hại! Em nhất định sẽ tìm được!" Nói xong chưa đợi Đinh Tiếu phản ứng, Điểm Điểm lập tức uống hết sữa đông trong bát, biến thành một con ngân lang to tầm chó Husky. Ngửi ngửi một hồi trên chén, sau đó "ngao ngao" hai tiếng chạy ra khỏi động.
Đinh Tiếu cảm thấy mỹ mãn mà nhìn thân ảnh Điểm Điểm chạy đi, ừm, qủa nhiên lớn rồi, trước kia khi nhìn thấy Điểm Điểm là bộ dáng một con cún nhỏ, hiện tại đã biến thành bộ dáng đại khuyển như vậy, thì ra lông màu trắng hiện tại đã bắt đầu có màu xám bạc, không được hoàn mỹ chính là dáng người này...hơi lớn!
Keo sữa đông rồi không thể trộn với mì để làm bánh quy sữa nữa, nhưng có thể cho vào màn thầu làm bánh bao hương sữa. Dựa theo trình độ đông này, cơ bản không cần trứng, quấy chung với bột mì và đường thành dạng sệt, lại đem đi hấp chín, tuy chắc chắn có chênh lệch với bánh bao nhân sữa, nhưng hương vị đều thơm ngọt. Dù sao nơi này không có ai ăn qua bánh bao nhân trứng sữa, có thể được ăn đã khiến bọn họ vui rồi. Vì thế bột mì vốn định dùng để làm bánh bao nhân thịt dê hành tây liền bị lấy ra một phần.
Khôn về sơn động trước Giác và Điểm Điểm một chút, thu hoạch của hôm nay rất là phong phú. Một con tuyết lộc, thoạt nhìn phần sừng còn chưa hoàn toàn cứng rắn, đúng là một bộ lộc nhung loại tốt, hơn nữa phẩm chất so với bất cứ một loại lộc nhung nào mà bọn họ săn được lúc trước tốt hơn nhiều. Chủ yếu là vì người ta tính bình vị ôn, chỉ mỗi điểm này thôi đã khiến càng nhiều người được lợi. Ngoạn ý này thật là phải mang hoàn chỉnh về cho hiến tế a di!
Thịt lộc bị phân thành miếng lớn, đây là chuẩn bị làm thành thịt khô, hôm nay chủ yếu là ăn thịt của đầu bạo nha heo này. Đầu heo này kích thước lớn hơn rất nhiều so với con bắt được ở Bạc Sa lúc trước, vốn dĩ hai người bọn họ tính toán 4 người một nhà Giác sẽ tới hết, kết quả chỉ có Giác và Điểm Điểm tới, toàn bộ con heo này có lẽ ngay cả một nửa cũng ăn không hết.
"Điểm Điểm tới rồi sao?" Đây là câu hỏi đầu tiên của Khôn sau khi đem đồ vật đặt xuống.
Việc Đinh Tiếu làm đầu tiên là múc một bát keo sữa đông đưa qua cho Khôn: "Ừ, em ở trong rừng phát hiện ra một thứ thú vị, hương vị không khác sữa là mấy, dùng nước nấu hòa tan, sau đó để nguội lền bị đông lại. Điểm Điểm chính là đang dựa theo mùi hương đi tìm thứ này trong rừng, anh trước nếm thử xem có thể ăn hay không."
Nơi có Tiếu Tiếu sẽ không lo không có đồ ăn, càng không cần lo lắng không có đồ ăn mĩ vị. Khôn há miệng, lập tức làm ra một bộ chờ đợi được đút.
Đinh Tiếu vô ngữ rất nhiều, vẫn là lập tức múc một thìa sữa đông đưa tới miệng Khôn: "Thế nào?"
Quả nhiên là mùi của sữa, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
"Không quá ngọt, ăn khá ngon." Loại cảm giác vừa vào miệng liền tan này rất giống với thạch trái cây làm từ củ cây thạch, nhưng có vẻ mềm hơn một chút. Kỳ thực Khôn cảm thấy, mình vẫn thích ăn bì heo nấu đông với gân lộc nấu đông hơn.
"Thứ này là nhựa mà cây chảy ra trên thân, thật thần kỳ, cư nhiên giống như sữa bò. Ăn trực tiếp giống như ăn kẹo sữa, có thể lấy nhiều một chút mang lên Tuyết Sơn, có thể bổ sung nhiệt lượng."
Khôn gật đầu, sau đó vỗ vỗ bộ ngực: "Ta có nhiệt lượng."
Đinh Tiếu dở khóc dở cười, nhưng vẫn liếc mắt nhìn hắn: "Băm nhân thịt đi!"
Bánh bao sữa, bánh bao nhân thịt dê hành tây, hai loại cơm nắm nướng, bốn loại món ăn chính này lại phối hợp với hai cái chân heo nướng tự tay Khôn ca chế biến, Đinh Tiếu đem cành lá cúc sông xào chung với thịt thăn thái lát. Cổ của chim cổ đỏ bọc qua một lớp bột sau đó tạc chín, rác thêm muối tiêu và bột thì là. Thịt chim cho thêm nấm để hầm canh, Đinh Tiếu còn đem thịt ba chỉ cắt thành miếng to, rửa qua nước cho hết máu, sau đó cho vào bình gốm. Cho chút rượu gạo, nước tương, đường và muối làm gia vị, cho thêm chút ngũ vị hương tăng hương, dùng diệp giấy che lại miệng bình rồi dùng bùn niêm phong kín lại, cho vào trong bếp lửa, liền có thể chờ nó chín.
Chân của chim cổ đỏ bị Khôn chặt thành đoạn ngắn như ngón tay, Đinh Tiếu dùng để kho tàu. Nhưng lúc đầu cậu đã cho rất nhiều nước vào, chờ tới khi nước canh gần cạn, keo từ da và gân đều chảy ra, cả nồi nhìn sền sệt. Khôn nếm thử, thịt chim cổ đỏ này không có hương vị độc đáo gì, tất cả đều là do nước sốt thịt kho tàu mĩ vị, nhưng loại cảm giác này giống như ăn bì heo nấu đông, khiến hắn rất quen thuộc. Đương nhiên xương chân chim cũng "răng rắc răng rắc"mà nhai rồi nuốt xuống. Khiến cho Đinh Tiếu cảm thấy răng hàm thực nhức nhối.
Bạch đậu được Đinh Tiếu cắt thành miếng nhỏ, trộn chung với bột mì và bột thì là sau đó cho vào dầu tạc đến khi bên ngoài biến thành màu vàng xốp giòn. Đây là đồ vật cho Điểm Điểm ăn, đương nhiên, nhắm rượu cũng tốt.
Khi Giác xách theo con mồi đi vào sơn động, Điểm Điểm còn chưa trở về, khi biết được con trai đi làm gì, Giác bất đắc dĩ lắc lắc đuôi: "Điểm Điểm đặc biệt thích ăn gì đó."
Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Điểm Điểm như vậy ta thấy quá nhiều!
Nhưng trong miệng lại nói như này: "Điểm Điểm còn nhỏ, thích ăn là chuyện tốt, có thể lớn lên là tốt."
Giác gật đầu: "Đúng vậy, nó so với ấu tể cùng tuổi cao hơn một chút, nhưng có rất nhiều thứ không hiểu biết bằng con nhà người ta."
"Đó là tính cách Điểm Điểm tốt, trong bụng không có nhiều cong cong vòng vòng như vậy, chỉ cần không bị bắt nạt, trong lòng không có nhiều tạp niệm cũng là chuyện tốt. Đúng rồi Giác thúc thúc, ngài như thế nào không đem thím với ca ca của Điểm Điểm cùng tới?"
Giác nói: "Ta và Điểm Điểm tới đây kỳ thật là mời các cháu tới nhà ta ở." Hai người cũng đã quá sức, còn một nhà bốn người đều tới ăn, điều này có vẻ không tốt lắm.
Có thể thấy được người bộ tộc Ngân Lang người ta có bao nhiêu lễ phép nha!! Từ việc lúc trước Chu tuyệt đối không vào sơn động khi người ta đang ăn gì đó, đến bây giờ Giác chỉ dẫn theo một mình Điểm Điểm, còn mang theo một con dê tới đây làm đồ ăn trao đổi. Này thật đúng là càng nghĩ càng khiến người cảm động! Tộc Ngân Lang quả nhiên không giống với đám sư tử hổ báo gì đó! A không, cũng không giống với tên Nạp Nhất kia nữa! Quả nhiên chó gì đó vẫn là đáng tin cậy nhất! (Này này!)
Khi Điểm Điểm quay lại, thật sự mang theo hai mươi mấy viên keo sữa. Trải qua Đinh Tiếu giới thiệu cùng với Điểm Điểm miêu tả khi hái, Giác càng thêm cảm thấy Đinh Tiếu và Khôn tới tộc Ngân Lang là sẽ mang đến vận may cùng với chỗ tốt cho bọn họ. Hắn cũng cho một viên nhựa cây vào trong miệng, quả nhiên hương vị thực nồng đậm, là mùi vị của sữa.
"Nếu không phải các cháu, chỉ sợ chúng ta vĩnh viễn cũng không biết loại nhựa cây màu trắng này có thể ăn. Chúng ta chỉ biết lựa chọn nhựa cây có độ dính tốt để xây nhà."
"Chỉ là cháu ngửi thấy một chút mùi sữa, cho nên mới thử liếm một chút, không nghĩ tới hương vị cũng không tệ lắm, liền lấy để ăn. Ngài ăn thử bánh bao này xem, bên trong có dùng loại nhựa cây này này làm nhân. Thím và ca ca của Điểm Điểm cũng chưa tới, cháu còn để lại mấy cái trong nồi, ngài mang về cho bọn họ nếm thử đồ mới." Nói xong, Đinh Tiếu đem bánh bao sữa đưa cho Điểm Điểm, đương nhiên Giác không cần cậu đưa tới tận tay.
So với bánh bao sữa, Giác tự nhiên là càng vừa ý bánh bao nhân thịt dê. Khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là Đinh Tiếu cư nhiên đem chân chim cổ đỏ làm ăn ngon như vậy, có vẻ như ăn còn ngon hơn phần thịt chim. Cảm giác khi nhai khiến hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng, đặc biệt là sau khi nhai nát xương đùi chảy ra cốt tủy, thật là mỗi một miếng đều ngon chết người. Không biết Đinh Tiếu có chịu dạy cách làm món này không, nếu được thì để bạn lữ mình tới đây học thử xem? Hoặc là để con trai nhõng nhẽo? (Bán manh càng có hiệu quả)
Khôn thông minh như nào, thấy Giác cực kỳ thích cái món chân chim cổ đỏ kho tàu này, lập tức nói: "Món này làm rất đơn giản, Đinh Tiếu dùng tương thịt kho tàu chúng ta bán nấu, thời gian nấu đủ, sẽ ra như vậy. Ngài thích ăn, hai ngày này chúng ta làm hai bình tương thịt kho tàu tặng cho các vị, mỗi lần cho một muỗng nhỏ vào là được, rất đơn giản." Có hai bình liền đủ cho các ngươi ăn mấy tháng, có chút ưu đãi nhỏ này, chút đồ vật này để mượn hai người chỗ ngươi hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Giác lập tức cảm thấy ngượng ngùng: "Sao có thể lấy không đồ của các cháu được, nhưng chúng ta hình như cũng không có thứ gì có thể đổi với các cháu. Hay là ta dùng bối mua đi." Tuy rằng hắn biết, lấy thân phận của Đinh Tiếu và Khôn như vậy, sao có thể thiếu bối được chứ.
Khôn nói: "Đây là lễ vật chúng ta đưa cho ngài."
Đối phương đã nói như vậy, mình còn từ chối thì quá giả tạo, nhưng Giác chắc chắn sẽ không lấy không là được.
"Các cháu đến thôn Thanh Phong chúng ta là vì việc gì?"
Quả nhiên là người thông minh, lập tức get tới trọng điểm.
Tiếu Tiếu còn đang cùng Điểm Điểm ăn đến vô cùng vui vẻ, đương nhiên chủ yếu là Tiếu Tiếu nhìn Điểm Điểm ăn cũng thấy vui, Khôn bắt đầu cùng Giác thảo luận chính sự, lúc ăn cơm, rất dễ liên lạc tình cảm.
"Chúng ta định đi Tuyết Sơn một chuyến."
Giác lập tức nhíu mày: "Tuyết Sơn rất nguy hiểm, tuyết thú cựck ỳ khó đối phó, cho dù có năng lực, một người cũng không đối phó được tuyết thú."
Khôn gật đầu: "Điều này ta có nghe nói qua, nhưng cũng không cần giao thủ với tuyết thú, lấy tốc độ của ta, chạy đi vẫn là có thể."
Giác sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tốc độ tuyết thú không nhanh, nếu không phải tuyết thú công kích thôn xóm bộ tộc chúng ta, ở trên Tuyết Sơn đụng phải tuyết thú đúng là có thể đào tẩu. Nhưng trên Tuyết Sơn có báo tuyết, tốc độ chúng nó cực kỳ nhanh, hình thú tuy cũng không khác con báo bình thường mấy, nhưng lực lượng so với con báo bình thường lớn hơn rất nhiều. Quan trọng là chúng nó một thân tuyết trắng, còn có thể che giấu hơi thở bản thân, ẩn nấp ở Tuyết Sơn căn bản không thấy rõ lắm, chờ tới khi phát hiện cũng đã vào phạm vi công kích của nó. Nhưng giống đực tộc Ngân Lang chúng ta một chọi một cũng có thể đánh thắng báo tuyết, chỉ là khó tránh khỏi bị thương. Chỗ đáng sợ nhất của tuyết là động băng, cháu không biết đi tới chỗ nào sẽ bị ngã xuống, phía dưới là cái gì có bao nhiêu sâu cũng không ai biết. Cho nên căn bản không có ai sẽ đi lên Tuyết Sơn, các cháu muốn đi làm gì?"
Khôn trả lời: "Y cuốn của bộ tộc chúng ta có ghi lại, trên Tuyết Sơn có dược liệu Thần Thú ban ân, có thể chữa khỏi rất nhiều loại bệnh mà các dược liệu khác không chữa được. Cho nên hai chúng ta muốn đi tìm xem. Đương nhiên nếu tìm được rồi chúng ta sẽ không mang đi hết, chắc chắn sẽ để lại cho các vị một nửa, hơn nữa dạy cho các vị sử dụng như thế nào. Nhưng chỉ có hai người ta và Đinh Tiếu đúng là có ít người một chút, không biết Giác thúc thúc có thể hỗ trợ tìm hai người đi cùng không?"
Dược đối với các thú nhân mà nói đều là trân quý. Nội dung y cuốn của các bộ tộc khác nhau, mình cũng không phải hiến tế, lại không biết chữ, cũng không có khả năng biết trên Tuyết Sơn có cái gì hay không. Nhưng bất luận là một loại dược liệu trị bệnh cứu người nào cũng đều đáng giá. Dù sao cuộc sống dần dần tốt lên, mỗi năm cũng có rất nhiều người bởi vì không chữa được bệnh mà chết đi. Nhưng chuyện này đúng là không phải một mình mình có thể làm chủ được.
"Chuyện này ta muốn trở về thương lượng với thôn trưởng một chút."
Khôn gật đầu: "Đây là việc tất nhiên, a đúng rồi, Tiếu Tiếu nói ở khu an toàn của các vị có rất nhiều thứ tốt có thể ăn, chúng ta còn phải ở đây một thời gian để nghỉ ngơi chỉnh đốn, sẽ đem mấy thứ này ăn như thế nào dạy cho các vị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...